Editor: Aubrey.
Thời điểm Lê Chân bọn họ về đến nhà, đã là đêm khuya. Lê Chân gõ cửa, hô hai tiếng, không bao lâu sau, một người có khuôn mặt xanh lét bước ra mở cửa. Đây là Quỷ Phó của Lê gia, vào ban đêm, lão Vương sẽ đi ngủ, nên hiện tại người trông cửa của Lê gia, tuần tra vào ban đêm đều là quỷ hồn.
Quỷ Phó này thấy chủ nhân rời nhà hơn hai tháng cuối cùng đã trở về, liền vô cùng cao hứng, không có Lê Chân, đã lâu rồi, bọn họ không được hưởng ké tinh hoa mặt trăng. Lần này Lê Chân trở lại, bọn họ có thể tiếp tục hưởng ké rồi: “Lão gia, ngài đã trở lại, thiếu gia và tiểu thư bọn họ vội tới vội lui bận gần chết.”
Lê Chân ngáp một cái, hỏi: “Trong nhà không có chuyện gì đi?”
Lần này đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều dừng ở trên đường, ở trong biển bơi mấy chục ngày, ngay cả thời gian dừng lại nghỉ ngơi cũng là ở trong nước. Mặc dù hiện tại rõ ràng đang giẫm lên mặt đất, nhưng vẫn còn cảm thấy như đang bơi ở trong nước, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Trong nhà không có việc gì, chỉ là mấy ngày hôm trước có người tới mời lão gia đi trừ tà. Nghe nói là Tri phủ Hàng Châu, đã tới đây vài lần, ngày hôm qua thiếu gia còn cố ý đi đến nhà ông ấy giải thích.” Quỷ Phó báo cáo với Lê Chân.
“Tri phủ? Nhà ông ta có chuyện gì?” Lê Chân ngừng bước chân, nói thật, hắn vốn không thích giao du với đám người quan phủ, còn Hàn Nghị Thành thì chỉ ở mức quen biết thôi. Hơn nữa, vụ án hái hoa tặc có sức ảnh hưởng quá lớn, nếu chỉ là vài tiểu yêu quái, thì hắn lười đi.
“Nghe nói là công tử của Tri phủ bị mất hồn, vẫn luôn hôn mê không tỉnh hơn mười ngày rồi.” Sự tình mà Quỷ Phó biết không nhiều, cơ bản đều nghe được vài lời đồn đãi từ xung quanh. Mấy ngày hôm trước, người của Tri phủ mời về một vài thầy cúng, tất nhiên việc này cũng đã được rất nhiều người biết đến.
Vừa nghe chỉ là bị mất hồn, việc nhỏ, Lê Chân liền mất hứng thú, kéo Hồ Mao Mao trở về phòng. Trước khi vào phòng, hắn phân phó Quỷ Phó chuẩn bị nước ấm cho bọn họ tắm rửa. Không nghĩ tới, chỉ mới bước vào phòng ngủ, Lê Chân liền phát hiện có hơn mười cái bóng đèn đang cọ cọ trên giường mình.
Tổng cộng có mười hai cái bóng đèn, phát ra ánh sáng màu lục, từng cặp sáng long lanh nhìn chằm chằm bọn họ. Trong lòng Lê Chân chợt trùng xuống, không xong rồi.
Ngay sau đó, bầy bóng đèn nhỏ kia lập tức từ trên giường nhảy xuống, bịch bịch chạy tới chỗ bọn họ, cả bầy đều nhảy lên người Hồ Mao Mao.
Tại sao bầy nhãi ranh này lại xuất hiện ở đây?! Lê Chân vô cùng buồn bực, đây đích thị là một đám Hỗn Thế Ma Vương. Có bọn họ ở đây, chắc chắn sẽ kéo hết sự chú ý của Hồ Mao Mao, hắn nào biết rằng, vì nhớ Hồ Mao Mao, mà mấy ngày nay bầy tiểu hồ ly này đều ngủ trên giường của bọn họ, thật không ngờ hôm nay lại gặp được kinh hỉ lớn như vậy.
“Mau trèo xuống, bọn ta còn chưa thay y phục đây, muối hạt dính nhiều lắm, các ngươi không sợ bị dính vào người à?” Hồ Mao Mao vội vàng kéo bầy tiểu hồ ly trên người mình xuống, nhưng móng vuốt của bọn họ lại bấu chặt như vậy. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, y phục của Hồ Mao Mao bị cào rách một lỗ lớn, y phục này bị ngâm trong nước biển lâu như vậy, quả thật không thể nào còn tốt như trước được.
Bầy tiểu hồ ly ngửi ngửi trên người hai người một chút, toàn mùi tanh của biển, quả thật không dễ ngửi, nhưng trong lòng bọn họ vẫn vô cùng nhớ Hồ Mao Mao, nên cũng không để bụng chuyện này.
Lê Chân kéo từng tiểu gia hoả trên người Hồ Mao Mao xuống rồi ném lên giường: “Bọn ta đi tắm, ai dám đi theo, ta sẽ cắt một tháng điểm tâm của người đó.”
Vốn tưởng rằng có thể tắm rửa ở phòng ngủ rồi lên giường đi ngủ, nhưng có bầy tiểu hồ ly này ở đây, Lê Chân chỉ có thể dẫn Hồ Mao Mao đến phòng tắm.
Chiêu dùng điểm tâm uy hiếp này, bầy nhãi ranh hiển nhiên rất xem thường, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm, bầy tiểu hồ ly này quả nhiên không dám đến gần bọn họ nữa.
Trên đường đi, Lê Chân thấy Hồ Mao Mao cứ đi được một đoạn là dừng lại ngáp, hắn biết y cũng kiệt sức rồi, liền nói với Hồ Mao Mao: “Ngươi biến thành hồ ly đi, ta ôm ngươi đi tắm.”
Hồ Mao Mao vừa nghe lời này, lập tức biến trở về hình dạng hồ ly, hai móng vuốt giơ lên phía trước, làm tốt tư thế chuẩn bị để được bế.
Mấy năm nay, Lê Chân ôm hình dạng hồ ly của y cũng đã thuận tay rồi, hắn lập tức bế y lên. Hai mắt Hồ Mao Mao nhíu lại, đầu cọ cọ trong lòng Lê Chân tìm một vị trí thoải mái, tư thế trông như nguyện ý giao toàn bộ mọi chuyện cho Lê Chân.
Năm đó, phòng tắm của Lê gia được xây, còn làm cho Tiểu Thạch Đầu đau lòng vì phí tiền một phen. Phòng tắm này rất xa hoa, hai khu vực tắm, một cái vòi sen, còn có một cái hồ to khoảng năm mét, mỗi lần nấu nước ấm là đám hạ nhân phải làm việc hơn nửa ngày. Có điều, tắm rửa ở hồ này quả thật rất thoải mái, mỗi lần đến mùa đông, đám hạ nhân trong nhà đều nguyện ý đi đến nơi này ngốc.
Bên ngoài lạnh lẽo bao nhiêu, trong phòng lại ấm áp bấy nhiêu. Lúc ấy, Lê Chân còn làm một cái bàn lẩu, có rượu trái cây, có ngăn lẩu, nếu cảnh sắc bên ngoài có bông tuyết rơi, sẽ càng tăng thêm chút tình thú. Bầy tiểu hồ ly rất thường ngâm mình ở đây, nửa ngày cũng không chịu ra, đám Quỷ Phó chỉ có thể thường xuyên thay nước ấm.
Đám Quỷ Phó rất có mắt, thấy chủ nhân đi về phía phòng tắm, bọn họ lập tức đi qua bên kia chuẩn bị, nếu muốn tắm trong ao thì phải chuẩn bị nước ấm. Lê Chân ôm Hồ Mao Mao đặt vào thùng tắm, đơn giản kỳ cọ một chút, không bao lâu sau, Hồ Mao Mao liền gục đầu ngủ. Lê Chân lại rửa sạch lông mao trên người y, tuy Hồ Mao Mao đang ngủ, nhưng vẫn còn giữ lại một tia ý thức, Lê Chân nói y nâng móng, y sẽ lập tức nâng hai móng phía trước lên, giống như tư thế đang đầu hàng.
Lê Chân nhìn mà muốn cười, thầm nghĩ muốn trêu y một chút, nhưng lại có chút đau lòng mấy ngày nay tiểu hồ ly này phải chịu cực. Hắn chỉ nhéo nhéo mặt y một cái, rồi tiếp tục tắm cho y.
Hồ Mao Mao trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có người đang vô cùng ôn nhu vuốt ve lông mao của mình, cảm giác này khiến cho y vô cùng quyến luyến. Đến khi người nọ ly khai, y liền nhịn không được xúc động vội giơ móng ra, bắt lấy người nọ, như thế nào cũng không chịu buông.
Lê Chân nhìn móng vuốt của tiểu hồ ly đang bấu ở trên tay mình, gia hoả này, bấu chặt như vậy, hắn còn chưa mặc quần áo đâu. Hắn túm lại móng vuốt của y, nhưng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của y, tới tới lui lui một hồi, Lê Chân liền dứt khoát không mặc quần áo nữa, quang minh chính đại thản nhiên bước về giường. Dù sao, ngày mai người biệt nữu cũng không phải là hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hồ Mao Mao vừa mở mắt, liền cảm thấy chỗ nào đó ở phía sau có cảm xúc gì đó rất kỳ quái. Tiếp theo, y lại phát hiện ngày hôm qua Lê Chân không có mặc quần áo, y lập tức cảm thấy thẹn không thôi. Đặc biệt là y nhớ lại khi mình vừa tỉnh lại vẫn luôn dán ở trên người Lê Chân, y liền không một chút suy nghĩ, đỏ mặt chuồn ra khỏi phòng, buổi sáng ngày hôm nay, tốt hơn hết là y nên trốn người nào đó mới được.
Buổi sáng, Tiểu Thạch Đầu mới biết được tin Lê Chân đã trở lại vào nửa đêm hôm qua, sáng sớm hắn lập tức chạy tới đây. Mấy năm trước, Tiểu Thạch Đầu ở Tư Thục học được vài phương diện lễ nghi, nên mỗi buổi sáng hắn đều đến thỉnh an Lê Chân, sáng sớm và buổi tối đều phải thỉnh an.
Hắn vừa nói yêu cầu này ra liền bị Lê Chân phủ nhận, nghĩ đến cảnh mỗi buổi sáng đám hậu bối trong nhà đều tới thỉnh an mình, chỉ mới nghĩ tới thôi, Lê Chân đã cảm thấy ê răng. Nói thật, cho đến tận bây giờ, Lê Chân vẫn chưa thể chân chính dung nhập quy củ trong xã hội cổ đại này, nên tất nhiên cũng không thể thích ứng loại quy củ này.
Nhìn thấy Lê Chân tinh thần sáng láng bước ra từ trong phòng, Tiểu Thạch Đầu lập tức yên tâm, xem ra lần này cha ra ngoài không bị tổn hại gì. Lê Chân lấy ra một ít trân châu từ trong túi Càn Khôn, những thứ này đều do hắn và Thanh Cẩm tìm được ở trong biển, đều là những loại trân châu khó tìm, Lê Chân lấy hết những viên trân châu quý giá nhất mang về, xem như là quà kỷ niệm cho Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi.
“Mấy viên trân châu này, ngươi và Du Nhi chia nhau mỗi người một nửa, đem về chơi đi.” Lê Chân tuỳ ý nói, Tiểu Thạch Đầu mở túi ra, vừa nhìn liền kinh hãi, mấy viên trân châu này đều rất lớn, có thể nói là lớn như trứng bồ câu. Đen, phấn, trắng, tuỳ tiện mang ra một viên, là có thể đổi được một phủ trạch ở thành Hàng Châu. Cha hắn cứ như vậy cho hắn cả một túi, ít nhiều gì cũng khoảng hai trăm viên.
Thật ra, kỳ trân dị bảo ở Long Cung vẫn còn rất nhiều, nhưng Lê Chân không định mang về, bởi vì đa phần những món bảo vật kia đều có linh tính, không thích hợp tồn tại ở nhân gian. Còn mấy viên trân châu này thì có phẩm chất rất tốt, có thể tìm được trên thị trường, nên cũng được xem là vật phẩm thuộc về nhân gian.
Vẻ mặt Tiểu Thạch Đầu khẩn trương đem trân châu đi cất, chuẩn bị sau này làm của hồi môn cho Du Nhi. Lê Chân lại hỏi hắn chuyện của thôn trang, Tiểu Thạch Đầu lập tức trả lời rành mạch rõ ràng. Lê Chân nhìn khuôn mặt trầm ổn của Tiểu Thạch Đầu, hắn liền cảm thấy nếu sau này mình có rời đi thì hai huynh muội bọn họ vẫn có thể quản lý cái gia trang này được.
Dĩ nhiên, hiện tại thì hắn chưa có ý định rời đi, ít nhất phải đợi cho đến khi loạn thế kết thúc. Dựa theo lời kể của Hồ Mao Mao, ít nhất cũng khoảng mười hoặc hai mươi năm nữa. Khi đó, cho dù hắn không muốn đi, thì cũng bắt buộc phải đi, qua hơn vài thập niên mà bộ dạng của hắn và Hồ Mao Mao vẫn còn trẻ, sẽ không thể tránh được chuyện hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Sau khi báo cáo mọi chuyện trong thôn trang với Lê Chân xong, Tiểu Thạch Đầu liền nói đến chuyện của người nhà Tri phủ đại nhân, Tôn Như Đức. Lê Chân lập tức nói thẳng hắn lười đi xem, chiêu hồn chỉ là một việc nhỏ, hắn không cần thiết phải đi.
Tiểu Thạch Đầu vâng một tiếng, Lê Chân lại gọi một Quỷ Phó, hỏi buổi sáng sau khi Hồ Mao Mao tỉnh dậy thì đi đâu rồi. Quỷ Phó kia liền bẩm báo, Hồ Mao Mao đã dẫn bầy tiểu hồ ly lên núi.
“Chạy cũng nhanh thật.” Lê Chân lầm bầm, nếu không phải tại hắn mệt, lại ngủ quá say. Thì sáng ngày hôm nay, Hồ Mao Mao đừng hòng thoát khỏi tay hắn.
“Mau đi chuẩn bị vài con gà, phỏng chừng bọn họ trở về sẽ than đói bụng. Luộc, hầm, xào gì đó đều làm hết đi.”
Tiểu Thạch Đầu ở bên cạnh nhìn Lê Chân phân phó Quỷ Phó, thần sắc vẫn thản nhiên.
Trong suốt mấy năm qua, hắn và Du Nhi đã sớm nhìn ra quan hệ của cha và Hồ Mao Mao. Đối với chuyện cha và Hồ Mao Mao ở bên nhau, hắn và Du Nhi đều không cảm thấy không thoải mái. Cả hai đều cảm thấy so với việc để cho cha lấy một nữ nhân xa lạ, không biết tính tình như thế nào, không bằng để cho cha cùng Hồ Mao Mao ở bên nhau. Tính tình của Hồ Mao Mao vốn dĩ đơn thuần, đáng yêu, hắn và Du Nhi đều rất thích y.
Đến giữa trưa, thời điểm dùng cơm trưa, Hồ Mao Mao dẫn bầy tiểu hồ ly bụng đói kêu rột rột trở lại. Vừa vào cửa, bọn họ lập tức phát hiện trên bàn bày tận mười món gà, bầy tiểu hồ ly lập tức kích động, nhiều gà quá đi! Cả bầy vội vã chen nhau chạy đi rửa mặt, ở Lê gia, không rửa tay, rửa mặt sạch sẽ là không được ngồi vào bàn ăn.
Đợi cả bầy rửa tay, rửa mặt sạch sẽ trở lại, chỉ thấy trước mặt bọn họ đa phần là rau xanh, còn thịt gà thì đã bị dời qua bàn của Hồ Mao Mao và Lê Chân. Hồ Nhục Nhục vừa định nhảy ra kháng nghị, Lê Chân liền khẽ mỉm cười nhìn bọn họ, Hồ Nhục Nhục lập tức không tự giác run cầm cập.
Nhiều gà như vậy, tất nhiên Hồ Mao Mao không thể nào ăn hết, không bao lâu sau, y liền sai người đưa qua cho bầy tiểu hồ ly một ít. Thật ra, Lê Chân làm như vậy cũng chỉ muốn chọc bọn họ một chút thôi, ai kêu bầy nhãi ranh này từ sáng sớm đã dám bắt cóc Hồ Mao Mao, hắn còn định buổi sáng sẽ làm một vài chuyện thân mật với y, kết quả khi sờ chăn, lại hoàn toàn trống rỗng.
Ăn cơm xong, Lê Chân lại lôi kéo Hồ Mao Mao đến thư phòng, đưa cho y xem Thủy Linh Châu mà Tiểu Bạch Long đã cho hắn.
Ở Lê gia không có lượng linh khí nồng đậm như ở Long Cung, Thủy Linh Châu chỉ mới ở Lê gia một ngày, mà chỉ tích tụ được một giọt nước. Lê Chân sai người mang một vò rượu đến đây, cho giọt nước này vào. Sau khi nhận được một giọt nước từ Thủy Linh Châu, rượu bên trong cũng không có biến hoá gì, nhưng mùi thơm từ vò rượu lại trở nên cực kỳ ngào ngạt, lan toả khắp phòng.
Rót một ly, mùi thơm trong phòng lại càng thêm nồng đậm, Lê Chân uống một ngụm, cảm thấy hình như trong rượu chứa đựng một tia linh khí. Ngọt lành, mềm mại, tinh khiết nói không nên lời, mùi thơm ở đầu lưỡi vẫn còn quanh quẩn, một ngụm rượu cứ như vậy nuốt xuống.
Nửa ngày, Lê Chân không nói được một lời nào, vừa mở mắt, liền vội vàng rót thêm một ly, Hồ Mao Mao cũng uống một ly. Lập tức, biểu tình của y cũng giống hệt Lê Chân, hai người bọn họ vốn chỉ muốn xem hạt châu này thần kỳ ở chỗ nào, kết quả cứ như vậy uống cạn ly.
Hương vị của rượu này thật sự quá thơm, không bao lâu sau, bầy tiểu hồ ly cũng ngửi được mùi thơm nên liền mò tới, Đại Hoàng cũng đi theo.
Lê Chân không có biện pháp, đành phải lấy thêm bảy cái ly nhỏ nữa. Kết quả, bầy tiểu hồ ly và Đại Hoàng vừa uống xong, liền không muốn ngừng lại, cả bầy lập tức quấn lấy Hồ Mao Mao, muốn uống nhiều hơn nữa. Hết cách, Hồ Mao Mao chỉ có thể rót thêm bảy ly, đến cuối cùng, cả phòng đều uống say. Tửu lượng của Lê Chân vốn dĩ rất không tồi, hiện tại vẫn còn thanh tỉnh, bầy tiểu hồ ly thì ngã trái ngã phải, xếp thành một chồng, ngủ rất say. Còn Hồ Mao Mao, không biết từ khi nào đã để lộ cái đuôi ra ngoài, chiếc đuôi to lông xù ở phía sau huơ qua huơ lại, hai mắt mông lung nhìn Lê Chân.
Nếu không phải Tiểu Thạch Đầu vừa đến đây, chỉ sợ Lê Chân đã nhịn không được đem người đè xuống rồi.
Tiểu Thạch Đầu đến đây chỉ để thông báo với Lê Chân người của Tôn gia đã tìm tới cửa, tính đến lần này đã là lần thứ tư, Lê Chân hỏi: “Ta nhớ rõ ở nơi này có vài người có thể chiêu hồn, đuổi quỷ mà? Sao người của Tôn gia không đi mời bọn họ?”
“Đã mời rồi, mời tất cả, nhưng lại không chiêu hồn về được.” Ở trong lòng Tiểu Thạch Đầu, những người kia làm sao bằng được cha của hắn.
“Đều không chiêu về được sao?” Lê Chân đột ngột cảm thấy, có khả năng việc này không đơn giản như hắn nghĩ, có lẽ hắn nên đi xem một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Chân lập tức lôi kéo Hồ Mao Mao đến thành Hàng Châu, chuẩn bị đi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bầy tiểu hồ ly vẫn như trước muốn đi theo.
Kết quả, khi Lê Chân vừa hỏi thành tích của bọn họ, cả bầy lập tức rụt đầu. Lê Chân giao nhiệm vụ phải đứng đầu cả hai công khoá, chuyện đó nào đơn giản như vậy? Hơn nữa, còn có một học bá như Đại Hoàng, bầy tiểu hồ ly hoàn toàn không phải đối thủ.
Vì không muốn đả kích tính tích cực của bọn họ, Lê Chân lại nói, lần sau kiểm tra, chỉ cần sáu người trong số bọn họ đạt thành tích cao nhất là được. Tức khắc, bầy tiểu hồ ly liền kích động hẳn lên.
Hồ Mao Mao nhìn bầy tiểu hồ ly nhà mình bị Lê Chân xoay vòng vòng, trong lòng thật sự lo lắng cho tương lai của bọn họ, không biết sau này bọn họ trưởng thành sẽ thành cái dạng gì. Cả bầy đều ngốc như vậy, đều thật dễ bị lừa.
Đến Tôn gia, Lê Chân lập tức báo ra tên của mình, gã sai vặt lập tức hoảng loạn đi thông truyền. Xem ra người này cũng biết Tôn gia đã đi mời Lê Chân nhiều lần rồi, không bao lâu sau, quản gia Tôn Thuận Hoà liền từ bên trong bước ra nghênh đón.
Tôn Như Đức nghe tin vị tiên nhân Lê gia kia đã tới đây, trong lòng cũng vô cùng cao hứng. Chờ Tôn Thuận Hoà mang Lê Chân đến gặp ông, trong lòng ông lại có chút không muốn hoan nghênh Lê Chân. Lê Chân thấy ông cũng không quỳ xuống, càng không hành lễ, chỉ chắp tay một cái, cứ như địa vị của hai người hoàn toàn ngang nhau vậy.
Đối với Tôn Như Đức mà nói, tiên nhân như Lê Chân đây cùng lắm chỉ là một bá tánh bình thường, trông cũng có chút giống bàng môn tà đạo, chỉ là thứ dân. Mấy người trước tới Tôn phủ, ai gặp ông mà chẳng thành thành thật thật hành lễ, người này thì khiến cho thuộc hạ của ông phải mời đi mời lại mấy lần, vậy mà còn không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Có điều, nghĩ đến đối phương có thể cứu được con của mình, ông đành phải nhịn xuống sự bất mãn của mình. Nếu Lê Chân cũng vô dụng giống như mấy kẻ kia, ông sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hạ nhân Tôn gia đối với vị tiên nhân trong truyền thuyết này, cũng nghị luận vô cùng sôi nổi. Chỉ là, đa phần chủ đề mà bọn họ nghị luận đều tập trung trên người Hồ Mao Mao, bởi vì bộ dạng của Hồ Mao Mao thật sự là quá mức xinh đẹp, đại tiểu thư nhà bọn họ cũng không bằng một nửa người này. Bên ngoài có lời đồn đãi, nói rằng vị thiếu niên xinh đẹp này chính là huynh đệ ngoài huyết thống của Lê Chân tiên nhân, xem ra, lời đồn kia nói không chừng là sự thật.
Lê Chân nhìn Tôn Chính đang nằm ở trên giường, quả nhiên là bị mất hồn, trên người thoạt nhìn chỉ còn lại một hồn một phách. Hắn thử vẫy vẫy, một chút động tĩnh cũng không có.
“Thiếu gia nhà ngươi té xỉu từ khi nào? Nơi mà hắn té xỉu là ở đâu?” Lê Chân hỏi, bình thường mỗi khi mất hồn, nếu không chiêu được hồn về, tất nhiên là phải đi đến nơi mà đối phương xảy ra chuyện để tìm hiểu một chút.
Vấn đề của hắn, mấy người tới trước cũng hỏi giống hệt như vậy, hạ nhân Tôn gia thấy Lê Chân cũng hỏi như vậy, trong lòng liền có chút bồn chồn. Đừng bảo vị tiên nhân trong truyền thuyết đứng trước mặt này cũng là một kẻ vô dụng nhé?
“Thiếu gia nhà ta té xỉu từ mấy ngày trước rồi, lúc đó còn đang ở trong phòng ôn thư pháp, cũng chưa từng rời khỏi phủ. Thiếu gia hôn mê vào ngày tám, trước đó, vào buổi tối ngày bảy, thiếu gia vẫn còn ở trong thư phòng đọc sách. Đến buổi sáng ngày tám, bọn ta mới phát hiện dù có gọi như thế nào thiếu gia vẫn không tỉnh lại.” Hạ nhân bên cạnh Tôn Chính đáp.
Lê Chân ở trong phòng nhìn khắp nơi, hắn phát hiện căn phòng này rất sạch sẽ, không có hơi thở âm tà nào, lại hỏi: “Ngày đó hắn cũng ngủ trong thư phòng?”
“Đúng vậy, thiếu gia vẫn luôn ngủ trong thư phòng.” Hạ nhân vội trả lời.
“Mang ta đến thư phòng nhìn xem.”
Vào thư phòng, Lê Chân liền cảm thấy căn phòng này so với những căn phòng khác âm lãnh hơn một chút, Hồ Mao Mao cũng đã nhận ra nơi này không thích hợp, y cùng Lê Chân thoáng nhìn nhau một cái. Căn phòng này hẳn đã có tà vật nào đó xâm nhập rồi, còn ở đây khá lâu, nên đến tận bây giờ âm khí vẫn chưa tan hết.
“Ta có thể xem mấy thứ trong thư phòng được không?” Lê Chân hỏi hạ nhân, hạ nhân kia lại trả lời muốn xin chỉ thị của lão gia.
Cũng giống như ánh mắt không hoan nghênh khi lần đầu tiên Tôn Như Đức gặp Lê Chân, ấn tượng đầu tiên của Lê Chân về Tri phủ này cũng rất phiền. Cái thái độ luôn cao cao tại thượng kia khiến cho người khác vô cùng khó chịu, nếu không phải tại vì hắn tò mò về sự kiện lần này, e rằng hắn sẽ không đến đây.
Không bao lâu sau, hạ nhân kia trở lại, nói Lê Chân có thể xem mấy thứ trong thư phòng. Có điều, trong lúc Lê Chân xem, hắn và một hạ nhân khác phải ở bên cạnh quan sát.
Nhìn một hồi, Lê Chân lập tức phát hiện có một cái chậu đựng tranh, đa phần là vẽ một mỹ nhân. Lê Chân nhìn lạc khoản, lại tìm một số tập văn chương của Tôn Chính, so sánh chữ viết, quả nhiên là do thiếu gia Tôn gia vẽ.
Trang phục của mỹ nhân này mặc không có gì khác so với những nữ nhân khác ở nơi này, chỉ có ngũ quan là xinh đẹp hơn một chút, nhưng nhìn trang phục này, xem ra nữ nhân này không phải là con nhà có tiền.
“Đây là cô nương nhà ai?” Lê Chân hỏi.
Hình như hạ nhân kia có chút khó xử, Lê Chân lập tức trực tiếp hạ một cái ám chỉ tinh thần, hạ nhân kia không còn khó xử nữa, liền đem tất cả những gì mình biết kể lại với Lê Chân.
Thì ra nữ nhân này là một tú nương, bởi vì dung mạo rất xinh đẹp, nên cùng thiếu gia nhà hắn có tư tình. Thiếu gia nhà hắn muốn nạp tú nương này làm thiếp, kết quả lão gia lại nhất quyết không đồng ý. Vì việc này mà lão gia còn đánh thiếu gia một trận, sau này lại nghe nói tú nương kia bị bệnh nên đã qua đời. Thiếu gia nhà hắn vô cùng thương tâm, liền vẽ bức hoạ này, mỗi ngày đều ở thư phòng than ngắn thở dài.
Đối với chuyện tình cảm của đại thiếu gia nhà này cùng tú nương kia, Lê Chân chẳng có một chút hứng thú nào. Thẳng đến khi nghe tin tú nương kia đã chết vì bị bệnh, trong lòng Lê Chân thầm động một cái, một đôi si nam oán nữ, nếu một trong hai người chết trước, người còn lại sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện, lần này Tôn Chính hôn mê bất tỉnh, hẳn là có quan hệ rất lớn đến tú nương kia.
“Sau khi tú nương kia chết, thiếu gia của các ngươi không đi thăm mộ của nàng, cũng không hỏi nàng chết như thế nào sao?” Lê Chân cảm thấy rất có thể tú nương này không phải vì bệnh mà chết, nói không chừng chính là do cha nương của Tôn Chính tìm người giết chết, rồi báo lại là do bệnh mà chết.
“Thiếu gia đã đi viếng mộ rồi, là vào ngày ba của tháng này, thiếu gia đã đi một lần. Tú nương kia quả thật do bị bệnh mà chết, thiếu gia đã hỏi thăm thúc thúc và thẩm thẩm của nàng, nói là bị phong hàn, trong lòng chịu uất ức, nên mới qua đời.”
“Cha nương của nàng đều không còn nữa?”
“Đúng vậy, hơn nữa tú nương này còn có tay nghề thêu thùa rất tốt, một bức bình phong có thể bán được một trăm lượng bạc. Ngoài ra, nàng còn thêu một số quạt cầm tay, thật sự là cung không đủ cầu.” Tuy rằng hạ nhân này đang ở trong trạng thái bị hạ ám chỉ tinh thần, nhưng khi nhắc tới bản lĩnh của tú nương kia, liền khen không dứt miệng.
Lê Chân trực tiếp đánh gãy mấy lời dong dài của hắn, hỏi: “Nhà nàng ở đâu? An táng ở nơi nào? Ngươi dẫn bọn ta đi xem.”
Tôn Như Đức vừa nghe Lê Chân bọn họ muốn ra khỏi phủ tra xét, liền âm thầm cười lạnh. Quả nhiên lại là một kẻ lừa đảo, con của ông xảy ra chuyện ở trong nhà, bọn họ còn muốn ra ngoài tra cái gì? Rõ ràng chính là chẳng có bản lĩnh gì, chỉ muốn mượn cớ chạy lấy người thôi.
Đang lúc Tôn Như Đức định gọi người chặn bọn họ lại, sau đó sẽ đưa bọn họ lên quan phủ, thì Tôn Thuận Hoà lại ở bên cạnh khuyên: “Lão gia, người này ở trong thôn rất có danh tiếng. Lần này hắn tới, chúng ta phải mời rất nhiều lần mới chịu tới, mà cũng chưa đề cập đến chuyện tiền bạc. Hơn nữa, hắn cũng chưa làm gì cả, nếu chúng ta nói đối phương là kẻ lừa đảo, truyền ra ngoài chỉ sợ là không tốt lắm. Cứ để cho hắn đi tra, nếu ngày mai hắn còn tiếp tục thoái thác, lúc đó trị tội hắn cũng không muộn.”
Nếu Lê Chân biết được tính toán của Tôn gia, chỉ sợ sẽ lập tức bỏ gánh chạy lấy người, trước khi đi còn thuận tay thu thập Tôn Như Đức một trận. Sở dĩ hắn tới nơi này, là vì cảm thấy tà vật lần này có vài phần bản lĩnh, chứ cũng chẳng muốn thật lòng giúp cho đối phương.
Tú nương kia họ Mai, nhà ở ngoại ô, bởi vì những thành phẩm mà nàng thêu bán được với giá tốt, nên thúc thúc của nàng là Mai Hạ ở gần đó cũng được xem là một nhà có tiền trong thôn. Mấy năm nay, trong nhà vừa mua thêm tám mươi mẫu ruộng, còn xây thêm vài căn nhà mái ngói.