Editor: Aubrey.
Sau khi ngọn lửa bay vào vòng, không gian nhỏ bên ngoài biến mất, dung nham bắt đầu rơi xuống. Lúc này, độ nóng trong vòng bảo hộ tức khắc tăng lên khủng khiếp, Lê Chân chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên da thịt toàn thân bị thiêu đốt đau đớn như thế này.
Trong chớp mắt, y phục trên người hắn thành tro tàn, da thịt trên người bị nướng cháy khét, chỉ cần chạm nhẹ một cái là rớt xuống, lộ ra máu thịt đỏ tươi ở bên trong. Sau đó, máu thịt bên trong cũng dần dần biến đen. Lê Chân cảm nhận rất rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sau sẽ bị đốt thành tro, hắn còn đang tự hỏi có phải Bảo Châu muốn dẫn hắn vào chỗ chết hay không. Đột nhiên, hình như ngọn lửa kia bị một thứ gì đó lôi kéo, bay vào trong đan điền của Lê Chân.
Sau khi nó chui vào đan điền của hắn, hắn hận không thể quay ngược thời gian lại, hắn thà để cho nó ở bên ngoài thiêu đốt mình, còn đỡ hơn cái cảm giác bị thiêu đốt nội tạng như lúc này, đau đớn hơn lúc nãy gấp mấy lần. Lê Chân cảm thấy bây giờ hắn vẫn giữ được một tia lý trí thật đúng là không dễ, nhưng hắn chỉ có thể kiên trì tỉnh táo trong vài giây, hắn còn cảm giác được nội tạng của mình đang cấp tốc bị hoại tử.
Lúc này, Bảo Châu gây ra tình trạng hiện tại của hắn đột nhiên nảy lên, ánh sáng phát ra từ Bảo Châu bao phủ cơ thể hắn. Không biết nó làm như thế nào, mà những nơi ánh sáng đi qua, nội tạng đang cấp tốc hoại tử trong cơ thể Lê Chân đột nhiên ngừng lại, rồi bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Nhưng Lê Chân không nhận ra rằng, toàn bộ gánh nặng của hắn đang tập trung ở đan điền, nơi mà ngọn lửa kia đang tàn sát bừa bãi, hòng phá hoại Kim Đan của hắn. Mà Kim Đan của hắn thì đang vừa tránh né, vừa liều mạng hút linh khí để hồi phục những vết thương của đan điền.
Lúc này, một giọng nói đột ngột xuất hiện ở trong đầu Lê Chân: “Đây là Hoả Linh, ngươi có thể thu phục nó.”
Đây là lần thứ ba giọng nói này xuất hiện, Lê Chân phát hiện khi giọng nói này vang lên, hình như ngọn lửa kia có khựng lại một chút.
Có linh trí?! Lê Chân lập tức thả tinh thần lực ra, quả nhiên, ngọn lửa kia có một tia tinh thần lực rất nhỏ, lại còn rất thuần túy.
Lê Chân không hề do dự, trực tiếp cho tinh thần lực thâm nhập vào tinh thần lực của ngọn lửa, sau khi bị tinh thần lực của Lê Chân tấn công, tinh thần lực của nó bỗng chốc thu nhỏ lại, dường như nó rất sợ hãi trước tinh thần lực của Lê Chân. Lê Chân thì cảm thấy độ nóng xung quanh càng ngày càng giảm, nhờ tinh thần lực của hắn mà độ nóng của ngọn lửa cũng càng ngày càng giảm đi, nhưng lại càng ngày càng tinh túy. Lê Chân không nhận ra dị trạng này, hắn chỉ biết, mình nhất định phải chế phục ngọn lửa này.
Ban đầu, ngọn lửa này còn có chút chần chờ, nhưng sau khi nhận ra lực công kích của Lê Chân không lớn, nó mới yên tâm. Tiếp theo, nó dồn hết sức lực phản kích tinh thần lực của Lê Chân, muốn tiêu diệt tên ngoại lai đột ngột xâm lấn này. Trong lúc này, Lê Chân nhân cơ hội dùng tinh thần lực bao phủ tinh thần lực của nó, tinh thần lực của Lê Chân biến thành vô số kim châm điên cuồng công kích tinh thần lực cực nhỏ trước mắt.
Ngọn lửa kia căn bản không hề ý thức được có chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ phát hiện ý thức của mình đột ngột bị đối phương bao phủ. Mà tinh thần lực của đối phương vốn đang rất ôn hoà, lại đột ngột trở nên vô cùng hung ác, vô số kim châm liên tục công kích nó. Lúc này, một cơn đau khó có thể hình dung bất ngờ thâm nhập vào người nó, trong lúc Lê Chân tấn công, nó định chạy trốn, nhưng đời nào Lê Chân để cho nó trốn thoát thành công.
Tinh thần lực hai bên kiên trì tiêu hao năng lượng của nhau, dần dần suy yếu, nhưng cuối cùng tinh thần lực của ngọn lửa kia cũng không bằng Lê Chân. Hiện tại đã trở nên vô cùng mỏng manh, không còn sáng ngời như ban đầu, có thể tắt bất cứ lúc nào. Lê Chân có chút do dự, Bảo Châu nói thu phục nó, là quét sạch tinh thần lực của nó, hay phải khiến cho nó thuận theo mình?
Nhưng mặc kệ Lê Chân dò hỏi như thế nào, Bảo Châu vẫn mặc kệ không lên tiếng. Lúc này, Lê Chân bỗng nghe tinh thần lực cực nhỏ trước mặt cất tiếng khóc như trẻ con, vô cùng ủy khuất. Nó khóc như vậy, làm cho Lê Chân có cảm giác như mình đang bắt nạt con nít vậy.
“Ngươi đừng khóc, chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Hắn muốn thử dùng tinh thần lực để câu thông với đối phương.
Ngọn lửa kia vẫn tiếp tục khóc, Lê Chân chỉ có thể uy hiếp nó, nếu còn khóc nữa, hắn sẽ dùng tinh thần lực công kích nó. Nó lập tức ngừng lại, không khóc nữa, nhưng vẫn ủy khuất nói Lê Chân khi dễ nó.
Ta khi dễ ngươi? Rõ ràng là ngươi mới là người khi dễ ta! Bảo Châu dẫn ta đến đây, ngươi lập tức xông tới thiêu đốt ta, thiếu chút nữa nướng ta từ trong ra ngoài cháy thành than rồi!
Lê Chân không có biện pháp nói lý với ngọn lửa kia, chỉ hỏi nó có đáp ứng hay không, nếu không đáp ứng, hắn sẽ đánh tiếp.
Tinh thần lực của nó chỉ nhảy hai cái trong ý thức của Lê Chân, nhưng không trả lời. Lê Chân đợi trong chốc lát, ngọn lửa trước mặt dần dần biến thành một quả trứng...
A! Không phải trứng, chỉ có bề ngoài giống trứng thôi, trong ý thức của Lê Chân, hắn không cảm thấy quả trứng này nguy hiểm, nên cũng không có ý định công kích.
Quả trứng trong ý thức của Lê Chân nhanh chóng tìm một chỗ an vị, mà sau khi nó an tĩnh lại, Lê Chân mới phát hiện tinh thần của hắn và nó đã hoàn toàn câu thông.
Hắn còn có thể cảm nhận được ý nghĩ của nó, nó đã hoàn toàn thuận theo hắn. Lê Chân nhìn ngọn lửa đang an vị trong đan điền của mình một hồi lâu, rồi ra lệnh cho nó rời khỏi đan điền của mình.
Độ nóng của gia hoả này quá cao, cho dù nó không còn tàn sát bừa bãi nữa, Lê Chân cũng không muốn nó trú trong đan điền của hắn thêm một giây một phút nào nữa.
Nó lập tức khóc lớn lên: “Oa! Ngươi vừa mới thu phục ta, bây giờ lại đuổi ta đi.”
“Ta không muốn đuổi ngươi, chỉ là đan điền của ta chịu không nổi độ nóng của ngươi.” Lê Chân vội vàng giải thích.
Nó hừ một tiếng, đáp: “Sao không nói sớm.” Nói xong, nó lập tức biến đổi, từ một ngọn lửa sáng rực rỡ biến thành một con gà con béo ú. Có điều, lông mao trên người nó có màu tím, ngồi xổm trong đan điền của Lê Chân, tư thế như một con gà mái đang ấp trứng.
Sau khi nó biến thành gà con, Lê Chân phát hiện nhiệt độ trong đan điền đã trở lại bình thường. Chỉ đáng thương Kim Đan của hắn, sau khi bị tàn sát bừa bãi, đã gầy một vòng.
Không sao, Kim Đan còn có thể hồi phục lại, nhưng ai có thể nói cho hắn biết, tại sao ngọn lửa này lại biến thành một con gà con không?! Lê Chân còn đang chìm trong suy nghĩ, nó lập tức phản bác: “Người ta không phải là gà!”
Lê Chân đang định hỏi, chợt phát hiện quả trứng trong tinh thần của hắn sáng lên. Hắn hiểu ra, lập tức đưa tinh thần lực xâm nhập vào quả trứng, sau đó, hắn mới biết thân phận thật sự của ngọn lửa kia là gì.
Hoàng Hoả từ *địa tâm, sinh ra từ địa tâm, sau khi trưởng thành sẽ trở thành phượng hoàng. Chỉ là, khi nó còn ở dạng ấu thú, sẽ không giống phượng hoàng, mà giống như một con gà con. Chẳng qua, nó không chịu thừa nhận mà thôi. Hoàng Hoả khi ở hình dạng ngọn lửa, luôn tràn ngập tính công kích, thấy cái gì cũng muốn tấn công. Đặc biệt là khi gặp sinh vật nào tràn ngập linh khí, nó càng muốn thiêu, mỗi lần như vậy, thân thể của nó sẽ lớn hơn một chút.
*địa tâm: tâm Trái Đất.
Hoàng Hoả đã sống ở địa tâm suốt mấy ngàn năm, tuy rằng độ nóng ở đây làm cho nó rất thoải mái, nhưng bởi vì không có sinh vật nào giàu linh khí đến cho nó thiêu, nên suốt mấy ngàn năm, thân thể của nó cũng không lớn bao nhiêu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi vừa gặp Lê Chân, Hoàng Hoả đã cấp tốc xông tới thiêu hắn, xem hắn như một thanh củi.
Có điều, Hoàng Hoả này cũng thật ngốc, chỉ biết ẩn mình ở dưới đây, mà không biết bên trên có một cây linh quả. Có lẽ là do dung nham ở bên trên che đậy linh khí của linh quả quá kỹ, nếu không, nó đã sớm trồi lên ăn sạch linh quả rồi.
Sau này, sau khi Hoàng Hoả có thể biến thành phượng hoàng, khả năng công kích sẽ tăng lên rất nhiều, độ nóng cũng sẽ đáng sợ hơn bây giờ.
Sau khi thu phục Hoàng Hoả, vòng bảo hộ của Bảo Châu lập tức biến mất, mà độ nóng của dung nham đối với Lê Chân mà nói chỉ hơi ấm một chút. Hắn thừa biết sức chịu đựng của mình vốn không cao như vậy, loại cảm giác này hẳn là do Hoàng Hoả làm ra, rất có thể hoả khí xung quanh đã bị con gà con kia hút đi.
Hiện tại, Lê Chân càng ngày càng tò mò về Bảo Châu, rốt cuộc nó có lai lịch như thế nào? Vì sao nó biết nơi này có Hoả Linh? Hơn nữa, lục phủ ngũ tạng của hắn đều được Bảo Châu chữa trị, sau khi trở về, hắn chỉ cần hấp thụ linh khí tẩm bổ là sẽ trở về như trước. Trong lòng hắn vô cùng tò mò về lai lịch của Bảo Châu, nhưng hiện tại nó vẫn duy trì trạng thái như bình thường, không một chút động tĩnh.
Hoàng Hoả từ đan điền của Lê Chân bay ra, đứng trên vai của hắn, ngẩng đầu hỏi: “Ta có thể ăn hạt châu đó không?”
Lê Chân đen mặt, dựa theo năng lực của Bảo Châu, muốn thu thập ngươi, chỉ sợ một con gà con như ngươi không cầm cự được bao lâu: “Cái đó không thể ăn, chúng ta lên trên thôi.”
Đến khi Hồ Mao Mao nhìn thấy Lê Chân trở lại, tim của y lại giật nảy một lần nữa. Y nhìn chằm chằm Lê Chân, còn Trạch Vân đứng bên cạnh thì lại hơi đỏ mặt.
Tất nhiên Lê Chân sẽ không cảm thấy ngượng, lúc nãy hắn ở dưới, y phục đã bị thiêu sạch sẽ, túi Càn Khôn cũng bị thiêu. Cũng may trong túi Càn Khôn không có đồ vật gì quý giá, chỉ là vài món không có giá trị. Hoả Vân Đao của hắn cũng không ở trong túi, mà đang nằm trên mặt đất.
“Có y phục không?” Đây là câu đầu tiên mà Lê Chân nói sau khi bước ra từ dung nham, Hồ Mao Mao đã sớm chú ý đến những vết thương đen đen đỏ đỏ trên người Lê Chân. Trong lúc Hoàng Hoả tàn sát bừa bãi, Bảo Châu chỉ dùng bạch quang để bảo vệ nội tạng của Lê Chân, còn da thịt và lông tóc bên ngoài thì không liên quan. Hiện tại, tóc của Lê Chân đã bị đốt trụi, trên người thì đầy rẫy vết thương do bị thiêu, có vài chỗ chỉ cần chạm nhẹ là da sẽ bị rớt, Hồ Mao Mao nhìn mà đau lòng không thôi.
“Không có việc gì, những thứ này đều không đáng là gì, một thời gian sau sẽ hồi phục ngay thôi. Lần này ta nhặt được một thứ cực kỳ tốt, ngươi đừng đau lòng.” Lê Chân trấn an Hồ Mao Mao, vành mắt Hồ Mao Mao đỏ lên, Lê Chân nhịn không được cúi đầu hôn y một cái.
“Khụ khụ.” Trạch Vân ở một bên nhịn không được ho một tiếng, nhưng không nhắc nhở bọn họ, hai người bọn họ làm chuyện thân mật, hắn ở bên cạnh thì cảm thấy rất xấu hổ.
Da mặt Lê Chân dày hơn người bình thường rất nhiều, không thèm để ý, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng hái mấy linh quả kia đi, đạo hữu đi hay là ta đi?”
Lúc này Trạch Vân mới nhớ ra, lúc nãy chỉ lo lo lắng cho Lê Chân, hắn và Hồ Mao Mao đều không nhớ phải đi hái linh quả.
Khi Lê Chân phát hiện linh quả chưa bị hái, hắn mới công nhận Trạch Vân là chính nhân quân tử. Trong lúc hắn gặp nạn, đối phương còn biết trấn an Hồ Mao Mao, thương nghị với y làm sao để cứu hắn, mà không phải là nhắm đến linh quả.
“Ngươi thương tích đầy mình như vậy còn muốn đi cái gì?” Hồ Mao Mao túm chặt Lê Chân, Lê Chân duỗi tay cho vào nham thạch, nói: “Hiện tại dung nham không thể khiến cho ta bị thương, giống như nước ấm vậy, ngươi không cần lo lắng.”
Hồ Mao Mao lắp bắp kinh hãi, Lê Chân dứt khoát triệu hồi Hoàng Hoả ra, Hồ Mao Mao liền nhìn thấy một con gà con lông tím to bằng một quả hạnh bay ra từ đan điền của Lê Chân. Mặc dù đây chỉ là một con gà con, nhưng cơ thể của nó vẫn rất béo.
“Đây là Hoàng Hỏa, có nó ở đây, dung nham đối với ta chẳng có tác dụng gì.” Lê Chân duỗi tay sờ đầu gà con, Hoàng Hoả đặt mông ngồi trên vai Lê Chân, phun ra một ngọn lửa nhỏ.
Hồ Mao Mao và Trạch Vân đều vô cùng ngạc nhiên, con gà con này thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng khi nó phun lửa ra, hai người lập tức phát hiện hoả khí xung quanh bắt đầu quay cuồng, tuy rằng ngọn lửa kia rất nhỏ, trong nháy mắt, độ nóng tăng lên gấp mấy lần.
“Lửa này thật là lợi hại.” Hồ Mao Mao ngưỡng mộ vô cùng, y cũng có thể tạo ra lửa, nhưng hoả hồ của y không thể so với ngọn lửa này. Lê Chân cũng nghĩ đến hoả hồ của Hồ Mao Mao, lập tức hỏi Hoàng Hoả làm sao để cấp bậc hỏa hồ của Hồ Mao Mao tăng lên, Hoàng Hỏa nghiêng đầu nhìn Hồ Mao Mao, kêu y phóng hoả.
Hồ Mao Mao lập tức phóng hoả hồ, Hoàng Hỏa quan sát một chút, liền phun mồi lửa vào hoả hồ, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần. Hồ Mao Mao như đạt được một sự chỉ dẫn, y thu hồi hoả hồ, ngồi xuống đả toạ, bắt đầu luyện hoá mồi lửa của Hoàng Hoả.
Trạch Vân cũng vô cùng hâm mộ, nhưng Hoả Linh là thứ chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu. Chỉ tiếc, hắn không tu hoả, nếu không, chẳng cần linh quả, hắn cũng muốn thu phục Hoả Linh này.
Cuối cùng, vẫn là Trạch Vân đi hái linh quả, Lê Chân thì ở lại trông coi Hồ Mao Mao. Lúc Trạch Vân hái linh quả, phát hiện quả thật loại quả này đã chín rồi, có hai chỗ đã bị người khác hái, Trạch Vân nghĩ đến con cóc lúc nãy, lập tức lĩnh ngộ. Tám phần là do linh khí của loại quả này quá sung túc, con cóc kia canh chừng ở đây lâu như vậy, mà chỉ ăn được hai quả.
Trạch Vân đặt toàn bộ linh quả vừa hái được vào hộp ngọc, không biết sau khi con cóc kia tỉnh lại sẽ điên tiết đến mức nào.
Tuy rằng loại cây này sinh trưởng trong dung nham, nhưng linh khí của nó vẫn rất là sung túc. Tổng cộng có bảy quả, không thể chia ra làm ba.
Trạch Vân nghĩ nghĩ, nói: “Đạo hữu, nếu như ngươi tin tưởng ta, vậy giao mấy linh quả này cho ta đi. Ta mang về nhờ sư thúc luyện chế thành đan dược, bảy linh quả thì có thể luyện chế thành ba mươi viên linh đan. Như vậy, so với dùng trực tiếp sẽ tốt hơn, bọn ta chỉ cần trích ra một phần nhỏ đưa cho sư thúc luyện đan là được.”
Lê Chân đã nhận ra phẩm hạnh của Trạch Vân, biết đối phương là chính nhân quân tử, nên cũng không nghi ngờ, hắn lập tức đồng ý.
“Vậy làm phiền đạo hữu.” Lê Chân cười nói, tuy hắn rất muốn nếm thử hương vị của linh quả, loại linh quả này, chỉ cần ngửi mùi hương thôi là biết nó mỹ vị đến cỡ nào. Có lẽ, linh khí của nó so với băng liên cũng không kém bao nhiêu, thịt quả căng mọng như vậy, hương vị phải thơm ngon biết nhường nào. Nếu trực tiếp ăn, e rằng sẽ khó hấp thụ linh khí hơn so với dùng linh đan.
Sau khi Hồ Mao Mao luyện hoá xong, một ngày đã trôi qua, Lê Chân đã mượn Trạch Vân một đạo bào khoác lên người. Một ngày trôi qua, những vết thương trên người hắn đã tốt hơn rất nhiều, qua một thời gian sau, hẳn là sẽ hoàn toàn hồi phục.
“Lần này trở về, các ngươi nên đi sau ta.” Trước khi trở về, Lê Chân dặn dò bọn họ.
Hồ Mao Mao khó hiểu, Trạch Vân lập tức hỏi: “Chẳng lẽ phía trước có thứ gì hung hiểm?”
Lê Chân gật đầu: “Lúc chúng ta vào đây, các ngươi không phát hiện sao? Có phải dây leo trong sơn động mọc quá mức dày đặc không?”
Nghe hắn nói vậy, Hồ Mao Mao lập tức nhớ tới khi vừa mới vào, y thấy trên vách động mọc rất nhiều dây leo. Lúc ấy, bọn họ còn chém đứt mấy dây, nhưng chúng đều không có phản ứng, nên y cho rằng chúng chỉ là dây leo bình thường.
“Rất có khả năng chúng nó đã thành yêu, lúc đầu chúng nó để cho chúng ta đi vào, chỉ sợ là ngụy trang thành bọ ngựa chờ thời cơ để bắt chim sẻ. Linh quả đã chín, hẳn là chúng nó cũng biết và cũng đánh chủ ý với linh quả trong này, nhưng bởi vì bản thể của chúng nó là dây leo, hồ dung nham trong đây lại lớn như vậy, chúng nó tuyệt đối không dám tới gần, ngày qua ngày chỉ có thể ngửi mùi thơm từ linh quả cho đỡ thèm. Lần trước, hai con chồn kia vào đây thành công, hẳn cũng do chúng nó cố tình thả, nhưng bởi vì bọn chúng không hái được quả nào nên chúng nó mới bỏ qua. Lần này, nhìn thấy chúng ta, chúng nó lại muốn giở lại trò cũ, lát nữa khi chúng ta ra ngoài, chúng nó sẽ lập tức động thủ, cướp lấy bảy linh quả kia.”
“Đạo hữu phát hiện bằng cách nào?” Trạch Vân vô cùng ngạc nhiên, lúc đó hắn hoàn toàn không cảm thấy đám dây leo kia có vấn đề gì.
Lê Chân không thể nói là hắn đã dùng tinh thần lực để cảm nhận, chỉ có thể nói là mình khá mẫn cảm với hơi thở của yêu tu.
Ra ngoài không bao lâu, Lê Chân lập tức triệu hồi Hoảng Hoả. Ban đầu, lúc mới vào, Lê Chân định trực tiếp tấn công vào tinh thần lực của dây leo. Dù sao bản thể của chúng nó cũng đang ở trên núi, Hồ Mao Mao chỉ cần phóng lửa, hắn nhân cơ hội lặng lẽ giết chúng nó bằng tinh thần lực, Trạch Vân sẽ không phát hiện được gì. Nhưng hiện tại hắn đã có Hoàng Hoả, chỉ cần chúng nó dám công kích bọn họ, cứ tặng cho Hoàng Hoả làm đồ ăn vặt là được.
Khi Hoàng Hoả nghe nói sắp được ăn, nó vô cùng hưng phấn, liên tục nhích tới nhích lui trên vai Lê Chân.
Cuối cùng cũng được khai vị! Hoàng Hỏa kích động hỏi Lê Chân đám dây leo kia ở đâu? Nó có thể chủ động đi ăn đối phương hay không?!
Lê Chân đen mặt, vội dùng tinh thần lực truyền âm với gà con. Nếu dây leo không chủ động công kích bọn họ, thì nó không được ăn, chỉ khi nào bọn họ bị tấn công thì mới được ăn.
Hoàng Hoả ỉu xìu lên tiếng, lại ngồi xuống như một con gà mái đang ấp trứng.
Cũng may, dây leo không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Hoả, ngay lúc bọn họ vừa bước tới cửa động, chúng vẫn muốn tìm chết mà xông tới. Vô số dây leo ở đây có thể giết chết hàng trăm người, trên người chúng còn có những thứ giống như những sợi lông tơ, nhưng đều rỗng ruột, giống như mấy cái ống tiêm, chắc là chúng dùng để hút máu con mồi sau khi ăn xong.
Hoàng Hỏa không đợi Lê Chân phân phó, lập tức xông tới chỗ đám dây leo. Dường như đối phương không ngờ Hoàng Hoả lại chủ động xông tới, nó lập tức quật dây leo cuốn lấy Hoàng Hoả. Mà lúc này, Hoàng Hoả trở lại thành hình ngọn lửa, ngọn lửa màu tím rực rỡ giống như một cái động không đáy, gần như trong chớp mắt, những dây leo tới gần đều bị đốt sạch hết.
Lê Chân ở phía sau quan sát mà không khỏi kinh hồn táng đảm, nếu ngày hôm qua không có Bảo Châu che chở hắn, chỉ sợ Hoàng Hoả đã sớm đốt hắn thành tro. Đám dây leo cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, toàn bộ đều co rụt lại. Thế nhưng, đồ ăn đã dâng đến tận miệng, đời nào Hoàng Hoả sẽ bỏ qua? Còn chưa nếm linh khí đã miệng, nó lập tức lao tới chỗ dây leo.
Hơn mười giây sau, tinh thần lực sáng ngời của dây leo đã hoàn toàn vụt tắt trong cảm giác của Lê Chân.
Hồ Mao Mao há hốc, ngây người nửa ngày, sau đó mới thốt ra một câu: “Thật hung tàn.”
Sau khi ăn uống no đủ, Hoàng Hoả khôi phục lại thành gà con, nhưng không ai ở đây dám xem nó là một con gà vô hại. Ăn xong một đám dây leo yêu, bộ dạng của nó cũng không có biến hoá gì lớn, vẫn vừa nhỏ vừa tròn.
Hoàng Hoả thoả mãn cọ cọ lên mặt Lê Chân: “Sau này, mỗi ngày chỉ cần cho ta ăn vài món như vậy là được.”
“Không được, mấy thứ như vậy rất ít.” Lê Chân nghiêm mặt đáp.
Hoàng Hỏa có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại mấy ngàn năm qua chưa được ăn gì, lần này tốt xấu gì cũng được ăn một bữa, nên không so đo với hắn nữa. Lại bay về đan điền của Lê Chân, ở bên ngoài không thoải mái bằng đan điền của chủ nhân.
Lại rút bớt linh khí... Hiện tại, một nửa linh khí trong đan điền của hắn đã bị gà con chiếm lấy, lượng linh khí mà Kim Đan chứa đựng chỉ còn lại một nửa.
Trạch Vân thở dài: “Đạo hữu thu phục một Hoả Linh thật phi phàm.”
“Nào có.” Nếu có thể ăn ít khổ một chút thì tốt rồi.
Lê Chân thu phục Hoàng Hỏa tốn không ít thời gian, sau khi trở ra, còn phải chờ Hồ Mao Mao luyện hoả mất thêm một ngày. Thời điểm bọn họ về nhà, đã là hai ngày sau, chỉ mới rời nhà hai ngày, Lê Chân cho rằng hẳn là trong nhà sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Mang theo ý nghĩ như vậy về đến nhà, lại hoàn toàn bị đánh vỡ. Lê Chân và Hồ Mao Mao vừa đặt chân vào nhà, đám trẻ trong nhà đã lập tức nhào tới phẫn nộ cáo trạng.
Đầu tiên là bầy tiểu hồ ly, bọn họ chặn trước mặt Hồ Mao Mao nói con hạc kia ăn rất nhiều quả vải mà bọn họ thích, Hồ Nhục Nhục còn giang tay ra hai bên, diễn tả số lượng bị ăn rất lớn. Tiếp theo chính là Tiêm Trảo, con mèo này liên tục meo meo trước mặt bọn họ, Tiểu Thạch Đầu muốn ôm nó đi, nhưng lại bị nó đẩy ra mấy lần, cá ngon của nó bị cướp đi, làm sao mà nó bình tĩnh được.
Trạch Vân sững sờ nhìn tình cảnh này, gia đình yêu tu nhà Lê đạo hữu, ai nấy cũng thật hoạt bát. Chỉ mới không gặp hai ngày mà đã náo nhiệt như vậy sao?