Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 93: Chương 93: Phiên Ngoại Lê Chân Và Hồ Mao Mao: 1




Editor: Aubrey.

*Từ chương này trở đi sẽ chuyển xưng hô sang hiện đại.

Xuyên đến một tinh cầu xa lạ, điều đầu tiên cần làm là gì?

Đương nhiên, trước tiên là học ngôn ngữ mới, rồi lặng lẽ dung nhập vào xã hội, sẵn tiện tìm cách trở về. Lê Chân dự định như vậy, nhưng những người máy ở nơi này không cho bọn họ cơ hội đó.

Lê Chân bọn họ đột nhiên xuất hiện, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người máy phụ trách tuần tra đường phố, bọn chúng liên tục phát ra âm thanh kỳ lạ với đám Lê Chân.

Tất nhiên, Lê Chân và Hồ Mao Mao chẳng hiểu gì, nếu là người thì Lê Chân còn có thể dùng dị năng hệ tinh thần để khống chế đối phương, nhưng trước mặt là người máy, dị năng của anh coi như vô dụng. Người máy nói với bọn họ nửa ngày, thấy bọn họ không có phản ứng, bất ngờ lấy ra mấy quả cầu nhỏ màu bạc.

Bầy hồ ly con vô cùng bất an, bọn họ nhào vào lòng Lê Chân, lông mao trên người dựng lên.

Mấy quả cầu bạc đột nhiên nứt ra, một tấm lưới thật lớn nghênh diện ập lên đầu bọn họ. Từ lúc mấy quả cầu bạc xuất hiện, Lê Chân đã âm thầm cảnh giác, khi chúng vừa nứt, anh tức tốc ôm hồ ly bên cạnh mình lách qua một bên. Tấm lưới rơi xuống mặt đất, nhanh chóng co rụt lại, vì không bắt được gì, nó tức khắc biến mất.

Vậy bọn họ bị coi là tội phạm sao? Lê Chân không muốn bị đám người máy này bắt, ai biết nền văn minh của thế giới này có thái độ gì với những vị khách đến từ thế giới khác như bọn họ, rất có thể sẽ mang đi xử lý.

Lê Chân không nghĩ nhiều, trực tiếp kéo Hồ Mao Mao chạy, anh không dám bay lên, vì anh phát hiện trên không trung có vô số quả cầu bạc, chúng đang canh chừng thả lưới bắt bọn anh. Không cần đoán cũng biết, mấy thứ này là đồ nghề của cảnh sát.

Đám người máy nhanh chóng đuổi theo, ánh sáng đỏ trên ngực bọn chúng liên tục báo động. Càng ngày càng nhiều người máy gia nhập đội quân đuổi bắt, nhiều đến mức khiến cho Lê Chân cảm thấy da đầu tê dại.

Đột ngột, trước mặt bọn họ xuất hiện mấy chục chiếc phi thuyền, bề ngoài như những chiếc đại bác đang nhắm vào bọn họ. Mẹ nó! Có cần hung tàn như vậy không?!

Lê Chân cũng rất thức thời, anh dừng lại, đứng yên tại chỗ, những người máy ở phía sau ném hơn mười tấm lưới vào bọn anh. Lưới tức tốc co rụt lại, bó chặt Lê Chân và Hồ Mao Mao, còn bầy hồ ly con thì bị đám người máy ôm đi, bọn họ hoảng sợ giãy giụa liên tục, mấy con rối bằng kim loại này muốn làm gì?

Bảy tám người đàn ông mặc chế phục màu trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, nhận lấy bầy hồ ly con trong tay đám người máy, lấy máy móc ra kiểm tra, xác định bầy hồ ly này không bị thương. Sau đó, mấy người này nghiêm túc quan sát Lê Chân và Hồ Mao Mao, tuy không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng Lê Chân vẫn có thể đoán từ khẩu hình và biểu tình của đối phương, hình như đang chỉ trích bọn anh.

Hơn nữa, một điều khiến anh kinh ngạc là, những người này đều có tinh thần lực rất cao, hình như đã đạt tới cấp ba.

Anh không quan tâm mấy tấm lưới trên người mình, nếu là người bình thường, chỉ sợ sẽ không thoát được. Anh thử dùng linh khí cắt một đường, tức khắc xuất hiện một lỗ thủng, cũng may lưới trên người bọn anh nhiều, nên tạm thời không có ai phát hiện ra lỗ hỏng đó.

Lê Chân nói: “Bọn tôi chỉ lạc đường, xin hỏi bọn tôi đã làm gì sai?”

Không phải anh đang giao lưu với đối phương, mà là muốn cho bên kia biết hai bên ngôn ngữ không thông. Ngoài ra, anh cũng ôm một chút hy vọng, biết đâu bên kia có người hiểu tiếng Trung thì sao?

Mấy người kia trầm mặc, hình như không có ai nghe hiểu tiếng Trung. Lê Chân thầm thở dài, thử nói vài câu tiếng Anh, vẫn không có ai phản ứng.

Sau đó, bọn họ bị đưa lên một phi thuyền, trên phi thuyền có một số người mặc chế phục màu đen, tinh thần lực của bọn họ thấp hơn đám người áo trắng, thấp nhất là cấp một. Trong lúc đi ngang qua bọn họ, Lê Chân tranh thủ thời gian thăm dò tinh thần lực của bọn họ. Đúng như anh dự đoán, tinh thần lực của những người này chỉ ở cấp một.

Những người ở hành tinh này có thiên phú cực cao, hoặc có phương pháp nào đó rèn luyện nâng cao tinh thần lực. Bầy hồ ly con bị mang đi, con nào cũng đang hét thảm thiết về phía Lê Chân, Lê Chân dùng tinh thần lực trấn an bọn họ, nói bọn họ tạm thời đừng nóng nảy, anh sẽ sớm cứu bọn họ.

Lê Chân đang tự hỏi làm cách nào để khống chế đám thuyền viên trên phi thuyền này, cứu bầy hồ ly. Đột nhiên, có mấy người cầm vòng kim loại tới, không đợi Lê Chân bọn họ phản ứng, trực tiếp đặt lên đầu Lê Chân và Hồ Mao Mao, lúc vòng kim loại vừa chạm vào hai người, vô số sợi dây màu bạc tuôn ra, quấn nửa đầu Lê Chân. Trong lòng Lê Chân cả kinh, nhưng anh vẫn chưa cảm thấy có gì nguy hiểm, đành cố nhịn xuống.

“Các cậu là ai? Tại sao lại xâm nhập Tháp Nhân Tinh của chúng tôi?” Người nói là một người đàn ông dẫn đầu mặc chế phục màu trắng, tinh thần lực cao hơn người khác rất nhiều, nhưng vẫn chưa đạt đến cấp bốn.

Lê Chân phát hiện hình như mình đã nghe hiểu lời của đối phương, hoá ra đây là máy phiên dịch: “Chúng tôi bị lạc, đi vào một không gian kỳ lạ, rồi dẫn đến đây. Bầy hồ ly trong tay mấy người đang được chúng tôi nuôi dưỡng, xin hãy trả cho tôi.”

“Hồ ly? Các cậu nói sinh vật này gọi là hồ ly?” Hiển nhiên, đây mới là điều đối phương chú ý.

Lê Chân thầm nghĩ, không xong rồi, nếu là sinh vật chưa bao giờ xuất hiện, chỉ sợ đối phương sẽ không dễ dàng trả lại. Không ngờ, người đàn ông kia lại nói: “Căn cứ theo quy định của Tháp Nhân Tinh, ai sở hữu động vật hoang dã, chưa được chính phủ cho phép, thì người đó không được giữ lại. Những sinh vật này, sau khi chúng tôi xác định chúng không có gì nguy hiểm, sẽ được phóng sinh về rừng.”

Phóng sinh? Lê Chân nhìn mấy cục lông xù tròn vo kia, nếu thả bọn họ đi, chỉ sợ chưa đến một ngày là đã bị mãnh thú ăn thịt. Tuy không biết sức chiến đấu của những mãnh thú ở hành tinh này như thế nào, anh vẫn không ôm hy vọng gì với bầy ranh con nhà mình.

“Không gian mà các cậu nói ở đâu?” Đối phương lại hỏi.

“Chính là nơi mà chúng tôi xuất hiện lần đầu tiên, nhưng khi quay lại, thì nó đã biến mất.” Thật vậy, lúc vừa đặt chân đến đây, phản ứng đầu tiên của anh là quay trở về. Nhưng, anh có cố gắng tìm như thế nào cũng không tìm được không gian kia.

“Có thể thả chúng tôi đi được không?” Lê Chân không ôm nhiều hy vọng hỏi.

“Chuyện này thì không được, sau khi kiểm tra Tháp Nhân Tinh không chịu tổn thất gì thì hai người mới được đi. Còn nữa, trước khi đi phải trả phí nhập cảnh, mỗi người là một vạn tháp, cộng thêm chi phí xuất động cảnh sát, phí sử dụng người máy, một số chi phí tổn thất lặt vặt, chúng tôi sẽ gửi giấy tờ cho các cậu sau. Đúng rồi, kể cả chi phí kiểm tra bầy hồ ly này, chi phí phóng sinh, tiền phạt tự ý chăn nuôi động vật hoang dã, cũng cần các cậu chi trả.”

Người đàn ông trước mặt lưu loát kể ra một đống chi phí, Lê Chân nhìn vào ánh mắt của đối phương, có vẻ như người nọ đang xem anh là *Hoàng Thế Nhân, anh hỏi: “Anh cho một con số đi, tổng cộng bao nhiêu tiền.”

*Hoàng Thế Nhân là con trai cả, tiếp nhận sự nghiệp của cha. Ông là người thiện lương, thường hay cứu giúp người nghèo, hành thiện tích đức, trong vùng nổi tiếng là “Hoàng đại thiện nhân”.

“Khoảng một trăm vạn tháp.” Đối phương vui vẻ đáp.

Hiện tại, Lê Chân vẫn chưa nhận ra một trăm vạn tháp là con số đáng sợ như thế nào.

“Tôi muốn hỏi, làm sao mới được cho phép nuôi dưỡng bầy hồ ly vốn thuộc về chúng tôi?” Lê Chân chỉ vào bầy tiểu hồ ly.

“Trừ phi cậu có chứng minh thư, thay vì ở cùng cậu, thả chúng về tự nhiên thì tốt hơn. Nếu muốn nuôi, thì cần phải trả tiền.” Đối phương cười khẽ.

Chi phí nhận nuôi? Lê Chân chú ý tới trọng điểm, anh lập tức hỏi: “Tôi có thể hỏi chi phí nhận nuôi là bao nhiêu không?”

“Tháp Nhân Tinh của chúng tôi chú trọng việc bảo vệ hệ sinh thái của hành tinh này, chi phí nhận nuôi động vật rất cao. Nuôi một con vật hoang dã, phải trả ít nhất là một trăm vạn tháp, nếu số lượng vượt qua năm con, con số sẽ rất lớn.” Đối phương nhịn không được đồng tình nhìn hai người đi lạc vào nơi này, hơn một ngàn vạn tháp, có trả cả đời cũng không hết.

Mẹ nó! Có khác gì cắt cổ người ta đâu? Ít nhất cũng khoảng một ngàn ba trăm vạn tháp, Lê Chân hy vọng tỉ giá tiền tệ ở nơi này cũng giống như ở địa cầu, không đáng bao nhiêu: “Tôi có thể hỏi, một tháp có thể mua được gì? Người dân ở đây kiếm được bao nhiêu tháp một năm? Tôi chỉ muốn biết mức bình quân.”

“Một tháp đủ cho anh mua một người máy như vậy.” Đối phương chỉ vào một người máy đang dọn dẹp ở bên kia, Lê Chân chợt có dự cảm xấu.

“Bình quân thu nhập ở đây là mỗi người kiếm được khoảng một ngàn tháp một năm, mức thu nhập này cũng tạm đủ sống.” Đúng lúc này, quảng cáo ở đầu đường đột nhiên xuất hiện một con robot vô cùng hoành tráng, cao khoảng hai mươi mét, khoang điều khiển trong suốt. Người đang điều khiển trong đó hình như đang thao tác bằng tinh thần lực, Lê Chân chỉ vào con robot kia, hỏi: “Con đó cần bao nhiêu tháp.”

“Mười vạn tháp, đó chính là người máy mới nhất vừa được ra mắt của hành tinh này. Chỉ có chiến sĩ sở hữu tinh thần lực cực cao, mới có thể điều khiển được nó.”

Mười vạn tháp mới có thể mua được một người máy mới, Lê Chân tuyệt vọng, trước khi mua được nó thì anh phải có đầy đủ giấy tờ. Nếu đổi thành phương thức trên địa cầu, có lẽ là bằng một trăm chiếc Lamborghini, thậm chí còn đắt hơn.

Hồ Mao Mao cũng trợn tròn mắt, cậu kéo tay Lê Chân, ra hiệu tìm cách rời khỏi nơi này. Đùa à?! Trên lưng đeo nhiều nợ như vậy, cho dù bọn họ là tu sĩ, cả đời này cũng không trả nổi.

Lê Chân đau khổ kịch liệt gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, chính phủ ở đây lòng dạ thật nham hiểm. Có điều, trước khi bỏ trốn, hắn phải tìm hiểu nơi này một chút, như vậy chạy mới dễ, ít nhất là không bị đám người máy vây công nữa, hắn không dám đối đầu với mấy vũ khí công nghệ cực kỳ cao ở hành tinh này.

Hai người trầm mặc, an phận ở lại phi thuyền, bầy hồ ly cũng phải ở lại. Dù gì bọn họ cũng cần làm kiểm tra, xem có chứa vi khuẩn gây hại cho hành tinh này hay không.

Thủ tục kiểm tra cơ thể của Tháp Nhân Tinh không phức tạp như Lê Chân nghĩ, bọn họ bị máy quét toàn thân, sau đó còn bị mấy người máy nhỏ bằng ngón tay cái cầm bàn chải chà lên người họ. Hiện tại đang chà tay của anh, anh cảm thấy tay của mình như đang bị ai đó nhéo vậy, bị đám người máy kia kéo nửa ngày, da bắt đầu đỏ lên.

Người đàn ông ban đầu nói chuyện với bọn họ vào phòng kiểm tra sức khoẻ, nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Cậu không muốn rút máu?”

Lê Chân nhìn tay của mình, hoá ra đám người máy bất động là vì đang rút máu. Nhưng bây giờ da thịt của anh rất khó bị vũ khí bình thường gây tổn thương, cho dù đây là hợp kim của ngoại tinh, cũng không cắt được.

“Để tôi tự cắt, chúng cắt không được.” Lê Chân khởi động linh khí cắt một đường nhỏ trên tay, một giọt máu chảy ra, anh rút lại linh khí, sau đó mới giao máu cho người máy.

Người máy bắt đầu tiến hành xét nghiệm phân tích, Lê Chân cảm thán: “Ở nơi này, các anh kiểm tra thật đơn giản, gọn gàng.”

“Chúng tôi không làm kiểm tra cơ thể cho các cậu, chỉ kiểm tra xem trên người các cậu có chứa vi khuẩn gây nguy hại đến hành tinh của chúng tôi không. Hoặc, các cậu có mang theo vũ khí nguy hiểm gì không.”

Trong lúc hai người nói chuyện, người máy đã kiểm tra ra kết quả, người đàn ông kia nhìn Lê Chân bằng cặp mắt kỳ quái.

“Sao vậy?” Lê Chân hỏi, anh cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, sẵn sàng hạ ám chỉ tinh thần cho đối phương bất cứ lúc nào.

“Không, thân thể của cậu rất bình thường, nhưng trong bản đồ gen, quả thật cậu không phải là người của Tháp Nhân Tinh. Trong cơ thể của cậu cũng không có vi khuẩn gây hại, nhưng người máy của chúng tôi phát hiện, hoạt tính tế bào trong cơ thể cậu cực kỳ cao, cao không thể tưởng tượng được, gấp mấy chục lần chỉ số bình thường.”

Lê Chân khó hiểu nhìn đối phương, đối phương lại nhận kết quả kiểm tra của Hồ Mao Mao từ tay người máy, phát hiện cậu trai trẻ này cũng có hoạt tính tế bào cực kỳ cao. Có điều, máu của cậu có hơi khác với máu của thanh niên kia, gen của cậu giống hệt như gen của bầy hồ ly. Đang định quay qua hỏi Lê Chân, đột nhiên trong đầu đau xót, anh kinh hãi, sau đó chợt mất đi ý thức.

“Kết quả của chúng tôi đều bình thường, phải không?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông vô tri vô giác gật đầu.

“Vậy hãy báo cáo kết quả bình thường lên cấp trên đi.” Lê Chân nói, vẫn đang hạ ám chỉ đối phương, người đàn ông lập tức dùng quyền hạn của mình chỉnh sửa số liệu của Lê Chân và Hồ Mao Mao thành bình thường, còn hạ thấp chỉ số.

“Chỉ số của các cậu thấp như vậy, chỉ sợ sau này khó tìm được công việc thích hợp.” Người đàn ông nói xong, cảm thấy có chút quái quái, nhưng không rõ nguyên nhân là gì, anh chỉ cảm thấy chỉ số của hai người này lẽ ra không nên thấp như vậy. Có điều, máy móc đã kiểm tra không có vấn đề gì, anh cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lê Chân lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, hạ ám chỉ người có tinh thần lực cao thật là không dễ dàng. Đặc biệt là công đoạn sau khi đối phương tỉnh lại, phải tạo ra một đoạn ký ức giả, để không bại lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.