Tần thẩm giúp đỡ đi!
Tuy Tần thẩm không phải là bà mối chuyên nghiệp, nhưng bà cũng từng làm một vài vụ hôn sự, là một người có kinh nghiệm.
Hắn không có quen biết nhiều người ở trong thôn lắm, trước đây Tần thẩm cũng từng nói qua sẽ làm bà mối cho hắn, lúc này khi Bùi Thiệu Nhung muốn làm mai, điều đầu tiên nghĩ đến dĩ nhiên là Tần thẩm.
Lôi kéo Tần thẩm nói muốn cưới Mạc Tiểu Bảo, Tần thẩm giật mình, vội vàng nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không, rồi kéo Bùi Thiệu Nhung về nhà.
“Đại huynh đệ, ngươi thật sự muốn cưới A Bảo sao? Cha nó hình như đã đính hôn cho nó rồi, hiện tại ngươi kêu thẩm đi làm mai cho ngươi, cái này, cái này......”
Tần thẩm có chút khó xử, mặc dù bà cũng hy vọng Bùi Thiệu Nhung sẽ cưới Mạc Tiểu Bảo, nhưng bây giờ cha người ta đã tìm được nhà chồng cho người ta rồi, việc Bùi Thiệu Nhung cầu hôn vào lúc này có vẻ không hợp lý lắm.
“Ta suy nghĩ kỹ rồi, ta muốn cưới A Bảo!” Bùi Thiệu Nhung gật đầu khẳng định “Thẩm à, cha Mạc chỉ là mới tìm được hôn sự cho A Bảo, bọn họ còn chưa quyết định nữa mà, chúng ta hãy đi cầu hôn trước gia đình đó là được...... “
“Tần thẩm, ta thật sự rất thích A Bảo, vừa rồi thẩm cũng nghe thấy, cha cậu ấy tìm cho cậu ấy một cuộc hôn nhân như thế nào? Nhà trai bên đó làm ông nội của A Bảo còn được nữa, A Bảo mà gả qua đó chỉ đành thủ tiết chịu khổ cả đời........”
“Ta biết ta ở trong thôn không có ruộng đất, nhà nghèo, một thân một mình từ nơi khác tới, A Bảo gả cho ta cũng chịu khổ, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để A Bảo có cuộc sống thật tốt, thẩm làm ơn giúp ta đi!”
Hắn ở này lâu như vậy, người trong thôn mà hắn quen thuộc và có quan hệ tốt nhất đó chính là Tần thẩm, Bùi Thiệu Nhung cũng biết Tần thẩm rất nhiệt tình nên mới dám nói với Tần thẩm.
Dựa theo lễ tiết ở đây, hiện tại hắn đi cầu hôn giống như là đi cướp hôn vậy, nhất định sẽ dẫn đến tin đồn vớ vẩn.
Nhưng Bùi Thiệu Nhung hoàn toàn không để ý, trước đây cha Mạc toàn tìm người không tốt cho Mạc Tiểu Bảo, hiện tại hai gia đình chỉ là đang nói chuyện, còn chưa có đính hôn.
Cho dù định hôn rồi cũng không sao, Bùi Thiệu Nhung không ngại làm lại giống như Phan thợ rèn lần trước, nhưng hắn không biết liệu ông già này có thể chịu được một đấm của hắn hay không.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng thấy rằng cha của Mạc Tiểu Bảo thực sự không ghét bỏ cậu 18 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, chỉ cảm thấy phí công nuôi dưỡng một đứa ca nhi mà thôi.
Chỉ cần có thể tống khứ Mạc Tiểu Bảo ra ngoài, cha Mạc hoàn toàn không quan tâm Mạc Tiểu Bảo kết hôn với ai, tất cả những gì mà ông quan tâm chỉ là tiền đồ của con rể lớn và con quá kế mà Tôn gia đã hứa, để kéo dài hương khói của Mạc gia.
Sau khi nghe Bùi Thiệu Nhung nói xong, đầu của Tần thẩm cũng bắt đầu chạy với tốc độ cao, đại huynh đệ nói không sai, cha Mạc là đang đi tìm hôn sự, nhưng thật sự vẫn chưa định hôn, nghe nói 2 ngày sau nhà trai mới đưa sính lễ và trao đổi thiếp canh.
Bà đã nhìn quá trình lớn lên của Mạc Tiểu Bảo, dù đứa trẻ này rất tùy tiện và cũng hay hấp tấp, nhưng cậu thực sự rất tốt, cậu nổi tiếng là siêng năng cần cù ở trong thôn, gả cậu cho một lão già làm thiếp thật sự là ủy khuất cho cậu.
Bùi đại huynh đệ là người ấm áp và thành thật, hắn có vẻ ngoài đoan chính bậc nhất, xét về dáng vẻ hắn chính là người có thể chịu khổ làm việc, hắn còn biết săn bắn nữa.
Việc ở một mình khiến nhiều người trong thôn kiêng kỵ, cha mẹ và người thân của hắn đều đã chết, ai cũng thầm nói hắn là khắc tinh khắc chết người thân trong nhà, gia đình bình thường sẽ không đem cô nương hay ca nhi của mình gả cho loại người này.
Hơn nữa, hắn chuyển đến thôn mà không có ruộng đất, chỉ dựa vào nghề săn bắn để kiếm sống, thu nhập bấp bênh, ca nhi hay cô nương trong thôn càng không muốn gả cho hắn.
Người đi săn đúng là không thiếu thịt ăn, nhưng người nhà quê càng coi trọng lương thực trên đồng ruộng hơn, có nhà có ruộng mới yên tâm được.
Theo tình hình hiện tại của Bùi Thiệu Nhung, chưa nói đến những người trong thôn, ước tính của Tần thẩm là đứa nhỏ này phải chịu khổ ít nhất 3-4 năm nữa mới có thể mua ruộng trong thôn để sống tốt.
Thật ra nếu Bùi Thiệu Nhung muốn mai mối ở trong thôn, hắn cũng không tìm được cô nương hay ca nhi nào tốt, nhưng chỉ là hắn không biết mà thôi.
Tần thẩm có ấn tượng tốt với Bùi Thiệu Nhung, bà nghĩ đến việc hắn muốn lấy tức phụ, sau khi nghĩ lại thì Mạc Tiểu Bảo quả thật rất xứng đôi vừa lứa với hắn
Trong lòng Tần thẩm đang suy xét lợi hại, vì Bùi Thiệu Nhung không thể chờ đợi thêm nữa, kéo tay áo của Tần thẩm nói.
“Tần thẩm, thẩm nghĩ chuyện này thế nào? Ta thực sự rất muốn cưới A Bảo, thẩm giúp ta làm mai đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ không cho thẩm làm không công.....”
Sau khi bị Bùi Thiệu Nhung kéo tay áo, Tần thẩm cũng hồi thần lại, khi nghe Bùi Thiệu Nhung sẽ tạ lễ cho bà, ánh mắt đều là ý cười, bà biết Bùi Thiệu Nhung là một người hào phóng, hôn sự này mà thành bà đương nhiên sẽ không có hại.
Hơn nữa, bà còn hy vọng hai người sẽ thành một đôi, duyệt, dù cha Mạc có cứng đến đâu, Tần thẩm bà đây cũng có khả năng gặm nát!
“Đại huynh đệ cứ yên tâm đi, thẩm đâu phải là loại người chỉ biết nhìn vào đồng tiền? Ngươi và A Bảo rất xứng đôi, trời sinh một cặp, thẩm nhất định sẽ giúp ngươi...... Nhưng mà ta nghe nói gia đình kia lấy 2 quan rưỡi làm sính lễ, ngươi...... “
2 quan rưỡi gần bằng 1- 2 lượng bạc, tuy là không quá nhiều nhưng cũng không phải là ít.
Tần thẩm rất lo lắng việc Bùi Thiệu Nhung đến cầu hôn sẽ bị cha Mạc sử dụng công phu sư tử ngoạm, sau khi đưa nhiều tiền sính lễ thì cuộc hôn nhân sẽ tốn kém tiền bạc, cuộc sống của hai người sau khi thành thân sẽ ra sao?
“Mấy ngày trước ta đi lên núi thu được rất nhiều thứ, ta có thể lấy được tiền sính lễ...”
Bùi Thiệu Nhung vẫn có thể kiếm được vài lượng bạc, hắn không mua ruộng đất bởi vì hắn không biết cách trồng trọt, chứ không phải vì hắn không có tiền.
Khi hắn mới xuyên không tới đây, hắn đi bán vòng quanh trong trấn kiếm được hơn 50 lượng bạc, trong khoảng thời gian này, hắn cũng kiếm được 7-8 lượng bạc bằng việc bán thịt xiên nướng, ngoài việc mua nhà và mua đồ đạc trước đây, còn có các chi phí lặt vặt khác, thì hắn vẫn còn hơn 50 lượng trong tay.
Hắn thường ăn uống đều là đồ của mình trong không gian, nếu hắn không mua đồ ở trong trấn thì cơ bản không có chỗ để tiêu số tiền này.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã quan sát mức sống của một số người trong thôn, 50 lượng bạc của hắn có vẻ không nhiều lắm nhưng thực ra là khá nhiều.
Trong thôn ít có nhà nào lấy ra một lúc hơn 50 lượng bạc, đương nhiên đây chỉ là tiền mặt, không bao gồm ruộng đất của họ.
Vì vậy, Bùi Thiệu Nhung không lo lắng hắn không có đủ tiền làm sính lễ, nhưng đến lúc thành thân thì hắn đành để A Bảo chịu ủy khuất một chút, không thể tổ chức cho cậu một đám cưới hoành tráng.
Nếu như là thời hiện đại, khi hắn cưới vợ thì hắn sẽ tặng vợ chiếc xe sang và biệt thự, bây giờ chỉ có thể cho A Bảo một căn nhà tồi tàn và một đám cưới đơn sơ.
Nghĩ đến điều đó, Bùi Thiệu Nhung cảm thấy A Bảo gả cho hắn cũng rất là ủy khuất, nhưng điều đó không quan trọng, hắn nhất định sẽ đối xử tốt gấp đôi với A Bảo trong tương lai!
Nghe được Bùi Thiệu Nhung không có áp lực về tiền sính lễ, Tần thẩm thở dài nói: “Đại huynh đệ, ngươi còn trẻ nên không hiểu chuyện, thành thân không phải chuyện đơn giản đâu, ngoại trừ tiền sính lễ ra, ngươi còn phải mời mọi người trong thôn đến uống rượu mừng nữa.....”
“Ngay cả khi không mời tiệc, ngươi cũng phải đưa mỗi người trong thôn một cái bánh cưới, ngươi là người ngoại lai, đây là cơ hội tốt để có mối quan hệ tốt đẹp với người trong thôn, đến lúc mở tiệc cưới là một khoản chi lớn...... “
“Còn phải sắm sửa đồ vật linh tinh các thứ ở trong nhà, hiện giờ ngươi không có ruộng ở trong thôn, phải dành dụm để mua ruộng đất, nếu không sau này ngươi và A Bảo sẽ ăn uống thế nào, không lẽ ngươi định cả đời đi săn bắn? Rừng sâu nước độc nguy hiểm lắm, ngươi có mệnh hệ gì A Bảo phải sống làm sao bây giờ? “
“Còn cha Mạc nữa, thẩm nói cho ngươi biết, cha Mạc là thánh keo kiệt, khi chúng ta đi cầu hôn, ông ấy có thể sẽ thách cưới ngươi một đống tiền, tiền tiêu nhiều như nước chảy xiết.”
Tần thẩm là người từng trải, thấu hiểu nỗi niềm của cơm áo gạo tiền, nhà nào mà không cần tiền bạc chứ.
“Tần thẩm, chuyện này ta đã suy nghĩ kỹ rồi, trong tay ta có một ít tiền tiết kiệm, đủ cưới một người vợ, khi A Bảo gả cho ta thì ta sẽ đối xử thật tốt với em ấy, ta sẽ không để cho em ấy chịu đói, còn phần cha Mạc thì phiền thẩm hỗ trợ một chút......”
Những lời mà Tần thẩm nói Bùi Thiệu Nhung đã cân nhắc hết rồi, tiền sính lễ và rượu mừng cũng đủ rồi, cuộc sống sau này như thế nào thì hắn cũng đã tính sẵn, tóm lại là sẽ không để A Bảo chịu khổ với hắn.
“Đại huynh đệ yên tâm, thẩm ở trong thôn không phải người ăn chay, cha Mạc không phải là đối thủ của thẩm, A Bảo nhất định sẽ thành thân với ngươi!”
Nghe những lời của Bùi Thiệu Nhung,Tần thẩm mỉm cười, bà nói nhiều như vậy là vì muốn tốt cho hắn, đại huynh đệ là một người tốt, không có người thân liên lụy, A Bảo cũng là một người chăm chỉ, chỉ cần chịu khổ 1-2 thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
“Đúng rồi, đại huynh đệ, bây giờ thì không đi được, ngày mai ngươi đi lên trấn trên mua một ít quà cưới, đến lúc đó chúng ta sẽ trao đổi thiếp canh luôn!”
“Không được, đừng đợi đến ngày mai, chúng ta chuẩn bị quà cưới ngay bây giờ, ngày mai thẩm và ngươi sẽ đi đến Mạc gia, miễn cho đêm dài lắm mộng......”
Bùi Thiệu Nhung gật đầu, chuyện này không thể trì hoãn được, anh phải giải quyết cha Mạc trước khi gia đình đó đưa sính lễ.
Việc đính hôn và trao đổi thiếp canh là chuyện đầu tiên phải làm, đến lúc đó ai dám có chủ ý với A Bảo thì hắn sẽ cắn người đó, không phải là cắn, mà là đánh!
Ngay sau khi đồng ý với Tần thẩm, Bùi Thiệu Nhung hỏi lại những đồ cần thiết cho lễ đính hôn, ngay lập tức chạy đến trấn mua.
Dựa theo tiêu chuẩn sính lễ gồm của hồi môn, hải vị, cá, đường tứ sắc, mâm quả tứ linh, trà và nhiều thứ phức tạp khác.
Nhưng đó là một gia đình giàu có, nói chung là quà đính hôn ở nông thôn không có phiền toái như vậy, gửi một ít điểm tâm và thịt heo cộng với tiền sính lễ là được.
Bùi Thiệu Nhung thực sự muốn đưa thứ tốt nhất cho Mạc Tiểu Bảo, nhưng tài chính của hắn thực sự hạn hẹp, đưa quá nhiều thì hắn không chuẩn bị được.
Hơn nữa theo như lời Tần thẩm nói, cho dù bọn họ đưa đồ đến Mạc gia, thì Mạc Tiểu Bảo cũng không được hưởng được một nửa, hơn nữa cha Mạc cũng không chuẩn bị của hồi môn cho Mạc Tiểu Bảo, đến lúc đó những thứ này nhất định sẽ bị cha Mạc đổi thành bạc đưa cho con rể lớn.
Bùi Thiệu Nhung không phải là người keo kiệt, nhưng hắn không muốn bị lợi dụng tiêu tiền hoang phí, ở kiếp trước bị một Mạnh Uyển coi tiền như rác là đủ rồi.
Với tất cả số tiền này bị cha Mạc lừa đảo, không bằng hắn đi mua nhiều đồ vật cho A Bảo khi gả về nhà hắn!