Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 62: Chương 62: Ăn vạ




Đến tận giữa trưa, khi mặt trời đã đứng nắng xung quanh liền vang lên tiếng nhắc nhở nghỉ ngơi. Thẩm Thiệu Thanh nâng tay áo lau đi lớp mồ hôi dinh dính trên mặt mình.

Như mọi hôm, Hồ Nghị xách theo một bình nước đường đầy ắp men theo đường mòn đi đến nơi đám người Thẩm Thiệu Thanh đang ngồi nghỉ. Thẩm Thiệu Thanh tiếp lấy một ly nước đường từ tay Hồ Nghị đưa tới, hắn mệt mỏi nâng tay uống cạn. Nước đường mát lạnh theo cổ họng chạy xuống thực quản khiến cho toàn thân hắn trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Hồ Nghị đợi Thẩm Thiệu Thanh uống nước xong mới thấp thỏm báo cáo: “Nhị phu nhân, hai người Thẩm gia vẫn còn đứng ngoài cổng đợi. Ta đã đem những lời nhị phu phân nói ra rồi nhưng bọn họ nhất quyết không nghe”

Thẩm Thiệu Thanh nghe xong khẽ phì cười một tiếng. Mặt của mấy người Thẩm gia quả nhiên là dày không tưởng mà: “Nếu bọn họ đã muốn thì cứ để họ làm” Buông ra một câu cuối cùng Thẩm Thiệu Thanh mới hướng mọi người đang nghỉ ngơi giải tán về nhà.

Đến giờ cơm trưa, cha Trương cùng cha con lý chính và một vài người trong thôn quay về nhà ăn cơm. Trên đường về từ xa bọn họ đã thấy hai bóng người đang đứng bên ngoài cổng Trương gia, trông qua vó vẻ vô cùng tức giận xen lẫn mệt mỏi.

Đám người cha Trương nhìn thấy đương nhiên hai người kia cũng thấy. Thẩm Bá Kiều chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, trên khuôn mặt cũng bày ra dáng vẻ hài hòa nhưng ẩn nhẫn sự khó chịu nơi đáy mắt. Hắn tiến lên trước một bước để mở lời: “Quấy rầy Trương lão bá rồi, không biết ta cùng nương có thể vào thăm lục đệ được không? Bọn ta chỉ là muốn đến thăm một chút nhưng lại bị cản trở sáng giờ. Chuyện này không phải hơi quá đáng sao?”

Mấy thôn dân đi cùng cha Trương vừa nghe thấy Thẩm Bá Kiều nói vậy liền thì thầm to nhỏ. Điều này càng khiến sự tự tin trong mắt Thẩm Bá Kiều càng tăng lên. Phàm là ai cũng sẽ sợ bị người ta đàm tiếu sau lưng, hắn không tin mình nói ra những lời này mà Trương gia vẫn không nể mặt mở cửa chào đón hắn vào.

Tuy rằng chuyện Thẩm gia bọn họ bán con đã sớm bị mọi người biết nhưng nhà ai ở đây lại chưa từng làm như vậy. Bọn họ có khi còn quá đáng hơn Thẩm gia nữa, chỉ cần đẻ ra nữ tử hoặc ca nhi lập tức đem bỏ trôi sông hoặc bóp chết ngay lập tức. Thẩm gia bọn họ cùng lắm chỉ là bán con đi, về tình về lý vẫn coi như xóa bỏ được.

Cha Trương nghe những lời Thẩm Bá Kiều nói cũng hiểu ý tứ trong đấy. Vốn dĩ lúc trước nói như vậy còn tưởng Thẩm gia sẽ biết điều mà buông, lại không nghĩ tới Thẩm gia cư nhiên còn bám chặt hơn, đối với sự việc lúc trước coi như gió thoảng mây bay.

Thẩm thị thấy cha Trương không nói gì nhưng cũng không định để ông nói lập tức nhảy vào nói chuyện. Giọng điệu oan ức như thể tình thương của bà bị người khác đem ra chà đạp vậy: “Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn đến thăm ngoại tôn và nhi tử nào dám suy nghĩ gì nhưng Trương gia các người hết lần này đến lần khác cứ muốn đẩy chúng ta đi. Rốt cuộc mấy người sợ cái gì mà phải làm như vậy?” Ngay khi nói đến câu cuối sắc mặt bà ta liền đanh lại, giống như muốn ám chỉ điều gì đó.

“Chắc không phải sợ Thẩm gia đến đòi con chứ. Dù sao Thanh ca nhi tài giỏi như vậy, nếu là ta ta cũng không chịu để người đi đâu” Tiếng thôn dân to nhỏ phía sau bàn tán. Sắc mặt cha Trương và hai cha con lý chính lập tức tối đi.

Bọn họ mỗi ngày nhận tiền từ Trương gia nhưng khi Trương gia gặp chuyện liền không biết đúng sai mà phân biệt. Lý chính có chút xấu hổ với cha Trương, dù sao mấy người này cũng là do ông chọn đến lại không ngờ phẩm chất của họ lại tệ như vậy.

Cũng may còn có người biết đạo lý. Nhận ơn của người ta cũng nên biết trái phải mà phân bua: “Hai người nói lý một chút đi. Thanh ca nhi là một đứa trẻ hiểu chuyện, các người muốn gặp hắn, nếu muốn hắn cư nhiên sẽ đi gặp. Trương gia cùng chúng ta sống đến bây giờ tính cách như nào chúng ta còn không biết sao. Không cần các người phải đứng đây mồm năm miệng mười bôi đen bọn họ”

“Đúng, đúng. Nếu muốn gặp các người Thanh ca nhi sớm đã gặp rồi. Lão Trương đối với Thanh ca nhi thế nào chúng ta đều để ở trong mắt”

“Đúng vậy”

Đột nhiên gió đổi chiều khiến hai mẹ con Thẩm thị đứng ngồi không yên. Vốn dĩ muốn lợi dụng thôn dân để kích động Trương gia nhưng xem ra mọi chuyện không được suôn sẻ như dự tính rồi. Mắt thấy mọi thứ bị chệch đi Thẩm thị liền sử dụng chiêu bài cuối cùng: “Ai ui, số ta đúng khổ mà, ta chỉ muốn được gặp nhi tử cùng với ngoại tôn thôi mà đám người này năm lần bảy lượt đều khi dễ ta a” Nói đoạn lại tự mình ngã ngồi lên đất, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy dọc trên gương mặt ngăm đen và đầy rẫy nếp nhăn. Bà ta đem tay lên đánh thùm thụp vào ngực mình, khóc đến là tang thương: “Ta cũng có nỗi khổ riêng, đều là con do mình thân sinh làm sao mà lại không thương cho được. Người làm nương như ta cũng là thấy hổ thẹn nên mới muốn đến đây xin lỗi. Lại không ngờ....ai ui”

Thẩm Bá Kiều vừa thấy nương mình như vậy lập tức phối diễn, hàng lông mày khẽ nhăn, trên gương mặt cũng đều là biểu cảm bi thương cùng ân hận. Hắn cúi xuống giữ lại tay nương mình để bà đừng tự ngược đãi bản thân.

Hai người, kẻ tung người hứng nhanh chóng kéo theo một đám người trong thôn vây xem. Ngay khi nghe Thẩm thị nói như vậy lập tức có vài vị phụ thân trong nhà khốn khó, tình cảnh tương tự liền thấy đồng cảm. Thậm chí có người còn len lén đưa tay áo lên lau đi khóe mắt bị ướt của mình. Dù sao đều là cha là mẹ ai mà lại không thương con mình.

Nghe đến đây liền có vài người đứng ra giúp bọn họ nói đỡ: “Đúng vậy, tấm lòng cha mẹ cao cả biết bao nhiêu. Nhà lão Trương nếu không cho hai người họ gặp Thanh ca nhi đi, bọn họ đường xá xa xôi đến đây lại bị nhốt bên ngoài thế này cũng thật tội nghiệp”

“Phải đấy, lão Trương làm thế là sai rồi, đó là cha mẹ thân sinh của người ta sao lão lại có thể tự ý chia cắt như vậy”

Càng ngày càng có nhiều người nghị luận. Hai người Thẩm thị thấy có người bênh mình liền thầm đắc ý, cũng nhân lúc này mà diễn càng hăng hơn.

Cha Trương bất lực không biết nói gì cho phải. Trước giờ ông không cùng người khác cãi nhau nên không biết trong tình huống này nên làm gì. Dù rất bực hai mẹ con nhà họ Thẩm nhưng lời đến miệng vẫn phải nuốt vào.

Lý chính chứng kiến tất thảy liền giận đến run người. Người trong thôn trước giờ thật thà nói gì tin nấy nên việc hai mẹ con nhà này khóc lóc kể khổ đã ngay lập tức kéo được lòng tin của bọn họ. Ông tính căn ngăn nhưng lại chậm hơn một bước.

Thôn dân đang ồn ào liền tự động yên lặng, phía sau cũng nhanh chóng truyền đến giọng nói của Thẩm Thiệu Thanh: “Nghe nói Thẩm gia muốn gặp ta sao?”

Thẩm Bá Kiều cùng Thẩm thị lập tức xoay người lại. Thẩm thị có chút chột dạ khi nhớ tới câu nói lúc trước của Thẩm Thiệu Thanh nhưng nhớ tới việc mình đang đứng trước mặt thôn dân, nhiều người như vậy chắc chắn Thẩm Thiệu Thanh sẽ không dám làm gì mình. Thẩm thị nghĩ như vậy tâm liền thả lỏng. Nước mắt lại chảy dài ra, tay giơ ra muốn nắm lấy tay Thẩm Thiệu Thanh nhưng kịp thời bị hắn né đi.

“Thanh nhi, trước giờ là Thẩm gia chúng ta có lỗi với con, nay có mọi người ở đây chứng kiến ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với con. Ta chỉ muốn sau này sẽ được bù đắp lại những ngày tháng kia cho con. Con tha thứ cho cha và nương a” Thẩm thị sướt mướt, cũng không quan tâm xem Thẩm Thiệu Thanh có để ý hay né tránh mình không.

Ngay khi Thẩm thị dứt lời liền có vài vị phụ thân lớn tuổi cũng nhanh chóng đứng ra nói đỡ cho bà ta mấy câu. Thẩm Thiệu Thanh vẫn như cũ đứng im một chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không thay đổi. Vốn từ đầu hắn đã chẳng có tí kiên nhẫn nào với một nhà Thẩm gia rồi. Dù có ký ức của nguyên thân nhưng những ký ức đó cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì. Mỗi ngày không bị mắng, bị đánh thì cũng là bị đói bị rét.

Lý chính thấy mấy người kia thay nhau nói đỡ cho Thẩm gia liền tức giận lên tiếng: “Mấy người thì hiểu cái gì, mỗi ngày nhận tiền của Trương gia nhưng bây giờ lại đứng ra chỉ trích người ta. Thôn Đại Lâm có người như các ngươi đúng là không biết giấu mặt vào đâu”

Dứt lời, những tiếng nghị luận nhanh chóng im bặt. Những lão nhân có thê tử đứng ra nói đỡ cho Thẩm thị liền tiến đến kéo người trở về. Bọn họ cũng là nhờ nguồn lao động bên nhà Trương gia mà kiếm được tiền. Bây giờ thấy thê tử bị lý chính chửi ra mặt như vậy liền biết không ổn. Trương gia là cây hái tiền của bọn họ, bọn họ mới không dám đắc tội đâu.

Thẩm Thiệu Thanh khẽ hướng lý chính nói lời cảm tạ. Ngay sau đó lạnh mặt nhìn hai mẹ con nhà Thẩm thị, lời tiếp theo hắn nói ra liền triệt triệu để để làm hai người điếng người: “Hừ, hai người các ngươi lần trước đều không nghe lọt lời của ta nói hay sao? Nếu vậy để ta dứt khoát đem những lời đó trở thành sự thật đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.