Thẩm Thiệu Thanh cùng La chưởng quầy vừa thưởng trà vừa bàn chuyện buôn bán một lúc liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Ngay sau đó là một xe đồ ăn được Trương Tam Bảo đẩy vào đến bên bàn hai người.
Xe đẩy này là do Thẩm Thiệu Thanh thiết kế để Tiền gia làm cho mình. Vì dùng nó rất tiện nên mỗi tầng đều sẽ có hai xe để dùng trong việc đưa đồ ăn đến từng phòng và từng bàn. Dùng xe đẩy cũng khiến cho mấy người Trương Tam Bảo mang đồ ăn cũng không cần tốn sức nữa.
La chưởng quầy nhìn công dụng của xe đẩy liền húng thú đầy mình. Nếu tửu lâu bên ông cũng có những chiếc xe đẩy này thì việc bưng bê thức ăn cũng sẽ nhanh và dễ hơn. Mỗi lần hỏa kế bưng đồ lên cũng chỉ đặt được tối đa là 3 đĩa đồ ăn là hết, tốn rất nhiều thời gian.
Khi còn chưa ngắm đủ chiếc xe đẩy kia thì La chưởng quầy đã phải chú ý đến bàn đồ ăn mới được bưng lên kia. Không chỉ màu sắc, hương thơm mà ngay cả cách trang trí cũng làm người ta phải bái phục người nấu mà: “Quả nhiên là Thẩm phu lang mà. Ngươi từ đâu mà nghĩ ra nhiều món mới lạ cùng với những thiết kế kỳ lạ vậy a?”
“Những món ăn này đều là do sư phụ ta truyền lại. Còn về những thiết kế này thì xin mạn phép cho ta không thể nói, bất quá thấy La chưởng quầy khá hứng thú với chiếc xe đẩy kia thì ta có thể chỉ nơi làm cho ngài” Thẩm Thiệu Thanh cũng không giấu giếm cái gì chẳng qua nói ra sự thật lại sợ họ không tin mà thôi.
La chưởng quầy ngạc nhiên khi nghe Thẩm Thiệu Thanh nói sẽ chỉ nơi làm xe đẩy cho mình. Mặc dù xe đẩy không quá khó làm nhưng cách Thẩm Thiệu Thanh phóng khoáng nói ra chỗ làm mới khiến ông có cái nhìn thiện cảm hơn về hắn: “Vậy liền đa tạ Thẩm phu lang”
Cả hai bắt đầu cầm đũa lên thưởng thức đồ ăn. Trong lúc đó Thẩm Thiệu Thanh cũng “vô ý” thả ra tin tức cho La chưởng quầy về việc mở phòng trà đạo. La chưởng quầy dù sao cũng là người làm ăn nên hiển nhiên hiểu sự “vô ý” của hắn. Đây còn không phải là muốn nhờ ông thả tin tức này ra cho giới nhà giàu và giới trà đạo ở trấn biết hay sao?
Trước lúc ra về Thẩm Thiệu Thanh có đưa cho La chưởng quầy một gói trà Oolong thanh vị, nói rằng muốn đa tạ món quà của Trang thiếu gia và nhờ ông chuyển giúp mình tới tận tay Trang Cẩm Ngọc.
Trương Đỉnh lâu vừa quay trở lại liền kéo hầu hết khách của các tửu lâu xung quanh. Sinh ý càng lúc càng nhiều đến đầu giờ chiều mới coi như vãn khách. Trong lúc khách ít mọi người mới thay phiên nhau đi ăn trưa. Cứ như vậy đến xế chiều Trương Đỉnh lâu liền tiễn khách đóng cửa.
“Đây là tiền thưởng hôm nay cho mọi người. Vì mới mở lại nên khách rất nhiều mọi người cũng vất vả rồi, cầm chút tiền mua gì đó ăn để bồi bổ sức khỏe” Thẩm Thiệu Thanh cầm tiền chia cho bốn người mới. Biểu hiện hôm nay của họ rất tốt nên hắn muốn khích lệ một chút. truyện tiên hiệp hay
Bốn người hẵng còn chần chừ. Dù sao bọn họ cũng quen làm việc vất vả rồi nên không thấy mình cần phải nhận tiền này của Thẩm Thiệu Thanh. Cuối cùng vẫn là mẹ Trương lên tiếng khuyên nhủ bốn người mới vừa nhận tiền vừa cảm ơn rối rít Trương gia.
Một ngày bận rộn đã kết thúc, Thẩm Thiệu Thanh nói hắn cần mua thêm chút đồ bảo mọi người chờ mình thêm lúc nữa. Sau đó không cần nói gì Trương Nhị Bảo cũng tự giác theo sau.
“Tức phụ ngươi mua nhiều giấy và sách làm gì?” Trương Nhị Bảo đi theo Thẩm Thiệu Thanh liền thấy hắn đi vào Nhất Phẩm cư các. Đây là cửa hàng bán sách, giấy và các loại nghiên mực bút viết các loại lớn nhất trấn Ngọc Kỳ này.
Giá cả giấy bút thời này quả thật rất chát nhưng không mua lại không được. Thẩm Thiệu Thanh dự định dạy chữ cho mọi người ở Trương gia. Sau này dù không có hắn ở trên quán bất kể là ai của Trương gia cũng có thể thay thế hắn được. Ban đầu hắn không để ý lắm nhưng đến tận hôm nay hắn mới thấy được tầm quan trọng của việc biết chữ.
Cha Trương có thể thay Thẩm Thiệu Thanh vào thu tiền nhưng ông lại không thể nhập số liệu vào sổ sách được. Hôm nay lượng khách khá nhiều mà Thẩm Thiệu Thanh lại đang cùng La chưởng quầy bàn chuyện nên mọi việc bên dưới đều do cha Trương thu chi. Tuy nhiên khi Thẩm Thiệu Thanh kiểm tra sổ ghi chép liền thấy mục chi tiêu rất loạn. Thậm chí có chỗ còn thiếu hụt rất nhiều bạc. Đó chính là lý do mà hắn muốn dạy Trương gia học chữ.
“Ta sẽ dạy mọi người viết chữ. Nếu một ngày ta không lên quán được ngươi cũng có thể thay ta ghi chép lại. Tương lai ta còn muốn mở rộng kinh doanh lớn hơn nữa nên việc biết chữ là điều rất tốt “
“Nếu ngươi không lên quán được ta cũng sẽ không đi. Tức phụ ngươi đi đâu ta theo đó” Trương Nhị Bảo đột nhiên bị kích động mà cầm chặt lấy tay Thẩm Thiệu Thanh. Ngay lúc này y lại cực kỳ cố chấp giống hệt với Trương Nhị Bảo ngốc nghếch ngày xưa.
Thẩm Thiệu Thanh nói một đống chuyện đến miệng đắng lưỡi khô mà cái tên ngốc này chỉ để ý mỗi cái câu đó thôi hả. Mặc dù rất bực nhưng Thẩm Thiệu Thanh lại chẳng thể chửi y được.
Bởi vì sao ư?
Bởi vì hắn đã yêu cái tên ngốc này đến mức không lỡ chửi người ta nữa rồi.
“Biết rồi, ta ở đâu ngươi sẽ ở đó. Về thôi mọi người còn đang đợi chúng ta. Phải rồi tối ta sẽ làm điểm tâm cho ngươi và mấy hài tử ăn. Thích không?”
“Thích. Chỉ cần là ngươi làm ta đều thích”
Aaaa. Đây không phải là Trương Nhị Bảo của hắn nữa. Trương Nhị Bảo ngốc nghếch sẽ không biết nói mấy câu sến súa này a.
Thẩm Thiệu Thanh lần đầu bị trêu chọc như vậy mà không thể phản bác lại được người ta cứ như vậy mà vác cái mặt như cà chua quay về quán. Tô Cẩm Hương vừa thấy vậy liền hỏi: “Đệ phu sao mặt ngươi đỏ vậy, có phải là mệt quá không?”
Một câu hỏi của Tô Cẩm Hương hoàn hảo thu hút sự chú ý của mọi người. Mẹ Trương thấy vậy còn tưởng hắn bệnh thật mau mau chóng chóng bắt hắn lên xe trâu trở về nhà gấp.
Thẩm Thiệu Thanh bị thúc ép không có chỗ giải thích đành phải đợi về nhà ngồi nghỉ một lúc mới khiến mọi người tin hắn không sao. Cơm tối đã sớm được Hồ thị làm xong hết hiện tại chỉ đợi bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi ăn thôi.
Đợi ăn cơm tối xong Thẩm Thiệu Thanh mới bàn đến việc dạy chữ cho mọi người. Bầu không khí đang bình thường bỗng trầm đi hẳn. Trương Tam Bảo vẫn là người thức thời nhất mà lên tiếng phát biểu: “Ta sẽ học, nhị ca phu. Ta chắc chắn sẽ học thật tốt”
“Cả ta cũng phải học sao? Ta già cả rồi trí nhớ không được tốt lắm chỉ sợ tốn công của các ngươi thôi” Cha Trương âm thầm thở dài. Lúc trưa khi viết sổ sách quả thực ông đã viết loạn trên đấy. Thu tiền thì ông làm được chứ bảo ông viết chữ chẳng thà bảo ông đi rửa chén còn tốt hơn.
“Cha không cần lo lắng đâu. Mỗi ngày học vài từ cộng thêm việc ghi chép vài thứ đơn giản trên quán bảo đảm cha sẽ nhớ rất lâu. Nếu quả thực không nhớ được cũng không sao, nhà chúng ta nhiều người như vậy cũng không lo không có ai ghi chép lại” Thẩm Thiệu Thanh rất dễ dàng thổi bay đi sự lo lắng của ông. Chỉ bằng đôi ba câu ấy của hắn đã làm cho mọi người nạp được thêm một đống tự tin trong người. Ai cũng mong ngóng ngày mình biết được chữ. Phải biết rằng thời này người có học thức, biết viết chữ là người được coi trọng nhất. Biết chút chữ nghĩa đi kiếm công việc cũng rất dễ dàng.
Mọi việc cứ như thế được định ra. Ngay sau đó Thẩm Thiệu Thanh đã chọn Chính phòng làm nơi dạy học. Vì đã dạy cho đám người lớn rồi nên tiện sẽ dạy cho đám hài tử luôn. Ngày đầu chỉ dạy cách cho bọn họ nhận biết và viết được chính tên của mình là được.
Đám hài tử vừa nghe được chuyện sau này mình sẽ được dạy viết chữ liền vô cùng sung sướng. Trong thôn còn chưa có hài tử nhà nào bằng tuổi bọn nó được đi học đâu. Ngay cả nhà họ Vương giàu có kia còn không có đủ tiền cho đám hài tử trong nhà đi học nữa.
Chuyện được học chữ người vui nhất có lẽ là cả nhà họ Hồ mới đúng. Trương gia trước giờ đã đối xử với bọn họ rất tốt rồi bây giờ họ còn chịu nhận thêm hai hài tử nhà họ và Hồ Quý học chữ nữa. Ơn này Hồ gia có dùng cả đời cũng không trả được cho Trương gia.
................
Xe đẩy đồ ăn