Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 50: Chương 50: Vương Lỗi




Trưa đến, mặt trời cũng đã dần đứng bóng. Đây là thời điểm ánh nắng mặt trời có hại nhất cho thân thể con người vậy nên khi đến thời điểm này thôn dân dưới ruộng liền lục đục dừng công việc trên tay lại quay trở về nhà ăn cơm trưa. Có vài hộ nhiều ruộng sẽ chọn ở lại đợi người nhà mang cơm ra đồng để ăn sau đó đợi qua thời điểm này lại tiếp tục công việc dang dở ban nãy.

Trương gia không nhiều ruộng lại còn nhiều nhân lực nên chỉ trong một buổi sáng cũng đã làm được phân nửa ruộng đồng. Trong nhà còn rất nhiều việc vậy nên bọn họ chọn quay trở lại nhà ăn cơm trưa.

Đợi bọn họ rời đi có mấy hộ nán lại liền tụ tập với nhau oán thán. Nào là trách Trương gia có tiền không coi bọn họ ra gì. Nào là có công ăn việc làm cũng không giúp họ một tay, đều là người trong thôn sớm tối có nhau chút việc nhỏ như vậy cũng ích kỷ không chịu chia ra.

Đối với những việc như thế này ai có đầu óc tốt đều sẽ lựa chọn rời đi. Có mấy nhà còn đứng ra nói giúp Trương gia, đây đều là mấy nhà lúc trước khi Trương gia dạy cách trồng rau đã được Trương gia trả lại tiền. Từ lúc đó trở đi bọn họ đã luôn ghi nhớ điều này đợi sau khi có chút dư dả chắc chắn sẽ báo đáp Trương gia.

“Trương gia cho các người thịt hay gì mà các người động tí lại vẫy đuỗi như vậy. Hừ, ta thấy các người cũng chỉ là muốn bám víu lấy Trương gia cho nên mới nói hộ bọn họ” Trong đám đông đột nhiên có một hán tử tỏ vẻ khinh khỉnh, thô lỗ nói. Hắn ta là chính là trưởng tử nhà họ Vương-Vương Lỗi.

Vương Lỗi thấp bé nhưng mồm miệng lại cực độc. Hắn ta có đôi mắt nhỏ hẹp cùng khuôn mặt chữ điền khiến cho cả người hắn phi thường xấu xí. Lúc trước vì Trương gia xảy ra xích mích đã khiến cho hắn sinh ra oán niệm với Trương gia. Sau cùng càng ngày càng thấy Trương gia phát đạt hắn ta lại nảy sinh ghen tị.

Trong thôn ai cũng biết Trương gia có ngày này đều là nhờ công lao của Thẩm Thiệu Thanh mà ngay cả Trương gia trước giờ cũng không hề phản bác hay giấu giếm gì, bọn họ ra ngoài cũng đều tỏ rõ Thẩm Thiệu Thanh chính là phúc tinh(*) của cả nhà họ Trương.

(*) người cứu người khác ra khỏi cảnh khổ sở.

Có lẽ cả thôn đều không biết việc ngày xưa Vương Thập từng muốn thú Thẩm Thiệu Thanh cho Vương Lỗi vì nghe được thầy bói nói Thẩm Thiệu Thanh cưới được người nào thì sẽ kéo theo cả nhà đó được phú quý. Ban đầu Vương Thập đều tin đến sái cổ, vừa nghe thấy xong liền thuê xe lừa chạy qua thôn đó xem xét gia cảnh Thẩm Thiệu Thanh nếu được liền ngỏ ý thú người cho Vương Lỗi. Nhưng ai ngờ gia cảnh bên đó bần hàn, cha mẹ Thẩm Thiệu Thanh còn là người tham lam không biết điểm dừng là gì. Mắt thấy Vương Thập là người có tiền lại càng được đà lấn tới đòi ông ta đưa sính lễ đắt ngang ngửa đám cưới trên trấn.

Vương Thập tham tiền so với nhà họ Thẩm này còn muốn cao hơn. Nghe bọn họ đòi sính lễ cao liền phất tay rời đi. Trước khi đi còn chửi cả nhà họ Thẩm tham lam như vậy còn lâu mới có người đến thú Thẩm Thiệu Thanh.

Không lâu sau đó, cả Vương gia đều nghe được tin Trương gia thú về cho Trương Nhị Bảo một tiểu tức phụ lại còn là người mà bọn họ ai cũng biết - Thẩm Thiệu Thanh. Bọn họ lúc đó tâm trạng đều rối đến một cục, cực kỳ bất mãn với nhà họ Thẩm bên kia. Lúc trước còn không phải đòi hỏi tiền sính lễ hay sao, bây giờ đến cả cái đám cũng còn không thèm tổ chức. Khinh nhà họ Vương hay gì?

Cả Vương gia lúc bấy giờ tâm treo lên cao chờ đợi xem Trương gia sẽ thay đổi như thế nào. Vậy mà đợi không được Trương gia giàu có còn thấy được Trương gia ngày càng sa sút đến gạo còn phải đi vay hàng xóm. Đến lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, ai cũng chút hết mọi tội lỗi lên người thầy bói lúc trước nói Thẩm Thiệu Thanh mang đến phú quý. Cũng may bọn họ không thú Thẩm Thiệu Thanh về nhà, giờ mà thú về có khi còn tức chết.

Vương Lỗi càng nghĩ lại càng tức giận. Nếu ngày xưa kiên trì một chút có khi tiền tài của Trương gia lúc này đều là của hắn rồi. Cũng tại cha hắn không chịu bỏ ra chút tiền mà thú Thẩm Thiệu Thanh về, bây giờ nhìn xem Trương gia chiếm lời của nhà hắn có phải tức chết hay không.1

“Ngươi...Sao ngươi ăn nói gì khó nghe vậy? Bản thân không như người ta thì đừng có ở đây ghen ăn tức ở. Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi” Người kia bị chửi liền tức giận phỉ nhổ Vương Lỗi. Nhà của người kia cũng chẳng phải cầu cạnh gì Vương gia nên chửi lại càng hăng.

Vương Lỗi bị nói như vậy cộng thêm ban nãy nhớ về chuyện xưa cơn tức lại càng nhân đôi. Hắn ta đứng phắt dậy, đôi con ngươi phừng phừng lên lửa giận. Mắt thấy hai người kia chuẩn bị lao lên đập nhau thôn dân cũng chỉ đứng đó xem trò. Chuyện này xảy ra như cơm bữa, Vương Lỗi hống hách xưa giờ dù bị ăn đập cũng chỉ biết chạy về mách cha mách mẹ y như mấy đứa hài tử mới lớn vậy.

Thôn dân trước giờ chẳng ngại có thêm vài chuyện. Đối với bọn họ đây chẳng khác gì trò giải trí sau giờ làm cả. Bọn họ ai cũng đều biết trước kết quả nên cũng chẳng tò mò gì. Quả nhiên sau một lúc Vương Lỗi bị người kia đánh cho kêu cha gọi mẹ. Quần áo trên người bị xé đến thảm thương. Trên mặt bầm tím, khóe môi và mũi chảy máu ồ ồ. Đám người thấy việc đã hết liền tản đi làm căn bản chẳng có ai thèm giúp hắn ta gì cả. Giúp vào lại càng thêm phiền.

Sự việc chớp nhoáng của bữa trưa cả Trương gia đều không biết gì cả. Khi cha Trương cùng bốn người kia trở lại thì cơm nước đã được dọn sẵn ra bàn rồi. Bữa này đều được ăn cả mắt lẫn bụng. Cả một bàn ăn không chỉ màu sắc còn về trang trí và hương vị không thể nào chê được. Đặc biệt là món Nem Công Chả Phượng do đích thân Thẩm Thiệu Thanh làm vì hiện tại vẫn chưa có ai đủ tay nghề để làm món này vậy nên có lẽ Thẩm Thiệu Thanh sẽ đổi sang món khác.

Nhìn bàn đồ ăn trịnh trọng như vậy lại khiến cho mấy hán tử không dám động đũa. Bọn họ mặc dù không biết đồ ăn trong cung ra sao nhưng nhìn bàn đồ ăn cũng đã đoán được đồ ăn cho vua thế nào rồi. Lần này Hồ gia không cùng ngồi một phòng với Trương gia dù sao chủ tớ dù tốt đến mấy cũng không thể suốt ngày ăn chung một phòng được. Như vậy lâu dài sẽ khiến họ quên đi bản thân mình vốn chỉ là người làm mà thôi. Tuy Trương gia không quá để ý bối phận này nhưng bọn họ vẫn hiểu quy tắc sinh sống tại đây.

“Nhìn đẹp quá ta không lỡ ăn” Trương Đại Bảo cầm đũa lên rồi lại không dám động, ngắc ngứ cả buổi mới thốt ra một câu. Tô Cẩm Hương buồn cười gắp lên một đũa Gà Cung Bảo rồi vào bát của phu quân mình. Dù đã ở với nhau được gần 10 năm nhưng nhìn hành động thân mật của thê tử vẫn khiến tim Trương Đại Bảo rung động. Y cũng cầm đũa lên gắp cho thê tử một miếng Thịt heo chua ngọt to và nhiều nạc nhất.

Cả hai cứ mắt qua mày ngài khiến cả bàn ăn đột nhiên trở nên gượng gạo hơn. Trương Nhị Bảo thấy đại ca mình như vậy lại càng muốn làm theo tay vừa nhấc đũa gắp thịt cho Thẩm Thiệu Thanh liền bị hắn lườm cho cháy mắt đành phải đem miếng thịt đó bỏ vào miệng mình.

Thịt hôm nay thật dai a!

................

Gà Cung Bảo

Thịt heo chua ngọt

Nem công chả phượng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.