Tự Mình Đa Tình

Chương 32: Chương 32: Khi cặn bã bắt đầu hắc hóa - 1




Tề Tiêu dùng hết sức lực lôi kéo Yến Như Vân, mang hắn thoát khỏi chu vi mà Bách Lý Liên Giang đang phát cuồng.

Áo đen của Yến Như Vân đã bị máu tươi thấm ướt, đôi tay Tề Tiêu run lẩy bẩy lấy ra thuốc bột tận lực nắm bắt thời gian để cầm máu cho hắn, nhưng không đợi nút bình được đẩy ra, đao phong từ phía sau đã đuổi tới——

“Sư tôn cẩn thận!”

Tề Tiêu đành phải lập tức buông tay, bình thuốc rớt trên người Yến Như Vân, xoay người ngăn cản một đao này.

“Bách Lý Liên Giang! Ngươi có nghe được lời ta nói hay không!”

Bách Lý Liên Giang dường như có xúc động, biểu tình trên mặt vặn vẹo, máu tràn ra khóe môi, phảng phất như đang cùng kẻ địch vô hình đánh nhau, tay cầm đao chém trái chém phải, ở trong hang đá tạo lên từng trận cuồng phong.

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không! Ngươi chém bị thương chính là sư tôn và sư huynh của ngươi!” Tề Tiêu đã hữu khí vô lực, cố gắng lấy một hơi, giận dữ hét lên: “Ta không cần biết là ai đang tranh đoạt thân thể của ngươi, mau đuổi nó ra đi! Tề Tiêu ta tuyệt đối không có đệ tử ngay cả thân thể của mình cũng không khống chế nổi!”

“A a a a a ——” Tay Bách Lý Liên Giang cầm thanh đao nện mạnh vào vách đá, “Sư tôn…… Sư tôn……”

Bỗng nhiên, hai tay Bách Lý Liên Giang cầm chặt chuôi đao, hướng lưỡi đao đối diện thẳng với chính mình, một đao đâm vào trái tim mình!

Tề Tiêu như rơi vào hầm băng, nhất thời lạc giọng, đứng lên lảo đảo chạy về phía trước, chân nhất thời mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Trong đầu vang lên tiếng ù ù, trước mắt một trận tối đen, một lát sau hắn giãy giụa đứng lên, bước từng bước một đi đến bên người Bách Lý Liên Giang.

Ánh mắt Bách Lý Liên Giang lúc này rốt cuộc xuất hiện lại thần thái, nhưng thần thái kia cũng dần dần tối đi, một ngụm máu lớn từ trong miệng hắn trào ra, hướng về phía trước ngã xuống, Tề Tiêu trong một giây cuối cùng trước khi Bách Lý Liên Giang ngã xuống đất kịp thời ôm lấy thân thể hắn, nghe thấy âm thanh suy yếu nỉ non của hắn vang lên bên tai: “Sư tôn…… xin đừng…… xin đừng đuổi đồ nhi đi……” Nói xong một câu này, Bách Lý Liên Giang giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực, đầu rũ trên vai Tề Tiêu.

Không, không, không đâu, Bách Lý Liên Giang sẽ không chết, là hắn tự tiện thu Bách Lý Liên Giang làm đồ đệ, Bách Lý Liên Giang kêu hắn một tiếng sư tôn, hắn tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Bách Lý Liên Giang chết!

Tay Tề Tiêu dính đầy máu tươi, hắn không dám tùy tiện rút đao, vội vàng dùng tay một đường đi phong bế tâm mạch của Bách Lý Liên Giang, lấy thuốc bột từ trong túi trữ vật ra run rẩy đắp lên miệng vết thương cho hắn, lại đem thuốc viên nghiền nát nhét vào trong miệng hắn.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, trải qua một phen tranh đấu của bọn họ, hang động đã chống đỡ không nổi nữa, âm thanh trầm đục từ sâu trong ngọn núi truyền đến, đá tảng rơi xuống, Tề Tiêu bảo vệ Bách Lý Liên Giang, bế hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Đột nhiên vang lên một tiếng rên, đánh cho Tề Tiêu từ trong trạng thái điên cuồng tỉnh lại, lúc này Tề Tiêu mới nhớ ra bên trong hang động vẫn còn có người—— một cục đá nện xuống ngực khiến Yến Như Vân ngất đi, Tề Tiêu hoảng loạn buông Bách Lý Liên Giang xuống, đem cục đá đẩy ra, giúp Yến Như Vân uống thuốc, thế nhưng tay hắn run đến nỗi không cầm vững bình thuốc.

Lấy thể lực của hắn hiện giờ, chỉ có thể mang một người đi, tâm mạch Bách Lý Liên Giang đã bị tổn thương nếu lại kéo dài khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu lúc này hắn mang Bách Lý Liên Giang đi rồi, Yến Như Vân sẽ bị hang đá chôn sống!

Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ!!!

Đầu óc Tề Tiêu sắp sửa nổ tung, bỗng nhiên ánh chớp chợt lóe ——

Hồi Thiên!

Lúc trước Yến Như Vân từ chỗ Mê Điệt Lão Nhân ngoại trừ được đến hai bản tuyệt thế công pháp còn có linh đan diệu dược, trong đó trân quý nhất chính là một viên đan dược tên là “Hồi Thiên”, gần như có thể cải tử hồi sinh, bất kể bị thương nghiêm trọng cỡ nào một khi ăn vào tức thì khỏi bệnh!

Tề Tiêu lập tức đưa tay thăm dò túi trữ vật của Yến Như Vân, nhưng túi trữ vật của Yến Như Vân đã nhận chủ, linh khí của hắn không cách nào xâm nhập, hắn đành phải trước tiên ôm Bách Lý Liên Giang, lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có thể có được mang người ra khỏi động, lại quay trở về, kéo Yến Như Vân ra bên ngoài, khởi động ngay tại chỗ một cái kết giới phòng ngự, viết trên mặt đất hai chữ “Hồi Thiên”, sau đó bế Bách Lý Liên Giang lên, ngự kiếm rời khỏi đảo Già Lam.

Vừa mới bay đi không được bao xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, một trận khí lưu đánh tới khiến phi kiếm vốn dĩ đã bay nghiêng ngã lảo đảo hứng thêm một trận lay động, Tề Tiêu ngoáy đầu lại nhìn thoáng qua, một ngọn núi trên đảo Già Lam đang sụp đổ, đảo nhỏ đong đưa nghiêng xuống dưới.

Hắn nhịn xuống phần bụng đang quặn đau, mạnh mẽ lấy một hơi để tăng nhanh tốc độ.

Hắn đang đánh cược—— đánh cược Yến Như Vân có ánh sáng vai chính bất tử, đánh cược Yến Như Vân có thể tỉnh lại nhìn thấy dòng chữ hắn nhắc nhở mà lấy Hồi Thiên ra ăn, đánh cược Yến Như Vân có thể kiên trì đợi hắn đem Bách Lý Liên Giang đưa tới tông môn tu tiên gần nhất rồi quay lại cứu người!

Giờ này khắc này, hắn chỉ có thể lựa chọn Bách Lý Liên Giang, bởi vì Yến Như Vân còn có chỗ để đánh cược, mà Bách Lý Liên Giang chỉ có một mình hắn!

Là hắn mang Bách Lý Liên Giang tới đảo Già Lam, là hắn khiến Bách Lý Liên Giang cải tà quy chính, là hắn đem Bách Lý Liên Giang từ trong tay Biển Thái cứu ra, nếu như không có quyết tâm chịu trách nhiệm đến cùng, hắn không nên đi trêu chọc người khác, khiến người ta sớm mất đi tính mạng!

Đáy lòng Tề Tiêu không ngừng nói với chính mình, mau một chút, phải mau một chút, hắn còn phải quay về cứu Yến Như Vân!

Không biết bay được bao lâu, tựa như toàn bộ sức lực của hắn đã hoàn toàn biến mất, toàn dựa vào nghị lực để chèo chống, phiêu đãng giữa trời, dường như ở giữa dãy núi mênh mông nhìn thấy một đền đài, hắn hướng về phía đền đài kia bay tới, tức khắc đụng vào hộ sơn đại trận, từ trên phi kiếm ngã xuống, Tề Tiêu ép khô một tia sức lực cuối cùng, xoay chuyển trên không trung, ôm lấy Bách Lý Liên Giang, để phía sau lưng mình nện ầm ầm xuống mặt đất.

Hộ sơn đại trận bị chấn động, tiếng bước chân lộn xộn hướng về phía sơn môn chạy đến ——

“Người nào?”

“Sư huynh, nơi đó! Nơi đó giống như có người đang bị thương!”

“Đi qua đó nhìn xem!”

Tề Tiêu một phát chụp được chiếc giày gần ngay trước mắt, nói: “Mê…… Vụ…… Sơn, Tề…… Tiêu……”

Trước mắt tối sầm, Tề Tiêu mất đi ý thức.

Tề Tiêu mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy Yến Như Vân đăng đỉnh Tiên Đồ vinh hiển một thân, trong nháy mắt trên người xuất hiện vết thương chồng chất, khóe miệng chảy máu, vô số đá vụn từ trên trời giáng xuống, đem Yến Như Vân đang sống sờ sờ chôn vùi đi.

“Yến Như Vân!”

Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trong một căn phòng bài trí xa lạ, không phải ở Mê Vụ Sơn!

Ký ức giống như thủy triều ùn ùn kéo tới, hắn nhớ rõ mình mang theo Bách Lý Liên Giang đi vào một tông môn tu chân…… Liên Giang! Liên Giang thế nào rồi!

Tề Tiêu đứng dậy xuống giường, miệng vết thương trên bụng đã có người xử lý qua, sạch sẽ, vẫn còn đau một chút, hắn lao ra khỏi cửa, đệ tử tạp dịch ngủ gật ngoài cửa bị hắn dọa cho hoảng sợ, cả kinh nói: “Tề Tiên Tôn, ngài tỉnh rồi!”

Tề Tiêu bất chấp những thứ khác, tóm lấy tên đệ tử tạp dịch này, hỏi: “Liên Giang! Đồ đệ của ta đâu!”

Đệ tử tạp dịch bị hắn tóm đến bả vai co rút, liên tục nói: “Xin Tiên Tôn thủ hạ lưu tình!”

Tề Tiêu bỗng chốc thu hồi tay, vội hỏi: “Hắn có còn sống không!?”

Đệ tử tạp dịch thấy hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng trấn an: “Tiên Tôn đừng vội, chưởng môn đã tự mình ra tay cứu trị cho đệ tử của ngài, trải qua ba ngày ba đêm, hiện tại hắn đã bình yên vô sự, bây giờ ta lập tức mang ngài đến xem.”

Ba ngày ba đêm! Hắn vậy mà hôn mê ba ngày ba đêm! Không, hắn vậy mà bỏ mặc Yến Như Vân trên đảo Già Lam ba ngày ba đêm!

Lúc này đệ tử tạp dịch mang theo Tề Tiêu xuyên qua dãy hành lang dài, dừng trước một cánh cửa, giơ tay gõ gõ, kêu: “Chưởng môn, Tề Tiên Tôn tỉnh rồi.”

Vừa dứt lời, cánh cửa hướng sang hai bên mở ra, Tề Tiêu cất bước đi vào, trong phòng có một giường một tháp, một vị tu sĩ tiên phong đạo cốt ngồi đả tọa ở trên tháp, Bách Lý Liên Giang nằm ở trên giường.

“Liên Giang!” Tề Tiêu bước nhanh tới bên mép giường.

Tu La Đao trên ngực Bách Lý Liên Giang đã bị rút ra, bình yên đặt ở mép giường, Tề Tiêu đè xuống cánh tay Bách Lý Liên Giang đặt ở bên ngoài chăn, cảm nhận được mạch tượng vững vàng, trong lòng nhớ tới Yến Như Vân, xoay người chắp tay nói: “Đa tạ ân cứu mạng của các hạ!”

Tu sĩ trên tháp chậm rãi phun ra một ngụm khí, mở to mắt, đứng dậy cười nói: “Tiện tay mà thôi không đáng nhắc đến, đúng lúc tại hạ đang đả tọa điều tức, có chút thất lễ, mong rằng Tề Tiên Tôn chớ có để bụng.”

“Không dám không dám! Mê Vụ Sơn Vân Tiêu Phong Tề Tiêu nhất định nhớ kỹ ân tình của các hạ, ngày sau tất sẽ dũng tuyền tương báo*, chỉ là hiện tại tại hạ còn có chuyện quan trọng trên người, có thể cho phép tiểu đồ ở lại quý môn thêm mấy ngày, đợi ta trở về lại cùng nhau rời đi có được hay không?”

Tu sĩ hào sảng nói: “Tề Tiên Tôn xin cứ yên tâm, cao đồ sẽ do tại hạ chăm sóc, tuyệt không có gì sơ xuất.”

Tề Tiêu liên tục bái tạ, vội vàng ngự kiếm rời đi, chạy tới đảo Già Lam.

Phi kiếm một đường trở lại chốn cũ, rốt cuộc sau nửa canh giờ thấy được đảo Già Lam đang nằm nghiêng, phân nửa đảo đã chìm trong nước biển.

Trong lòng Tề Tiêu run lên, lao nhanh xuống dừng chân trên đảo, tìm khắp một vòng, không thấy thân ảnh của Yến Như Vân đâu, hắn không từ bỏ mà chui vào trong biển, ước chừng tìm tòi mấy ngày mấy đêm, một mảnh góc áo cũng tìm không thấy, rốt cuộc sức cùng lực kiệt mà nằm trên đảo, hắn thầm nghĩ ——

Tìm không thấy là chuyện tốt, tìm không thấy chứng tỏ rất có khả năng Yến Như Vân đã ăn Hồi Thiên thương thế khôi phục, đã rời khỏi đảo Già Lam.

Tề Tiêu cố ý xem nhẹ cái khả năng thi thể Yến Như Vân đã chìm sâu trong biển bị nước biển cuốn đi, hắn không ngừng an ủi mình: Yến Như Vân là vai chính của quyển sách này, nhất định sẽ không chết, huống chi trong tay hắn còn có Hồi Thiên, nói không chừng đã về tới Mê Vụ Sơn ngồi chờ bọn họ.

Đúng, nhất định là như thế.

Tề Tiêu một khắc cũng không nghỉ ngơi, ngự kiếm bay trở lại tông môn, sau khi ngàn ân vạn tạ lưu lại tín vật, mang theo Bách Lý Liên Giang chạy về Mê Vụ Sơn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lần này hắn từ biệt Yến Như Vân, chính là ba năm.

——

Fall Moon: *Dũng tuyền tương báo: nguyên văn 滴水之恩涌泉相报 (Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo) nhận ơn một giọt nước nhỏ, báo đáp cả nguồn suối mạnh mẽ, ý nói thời điểm khó khăn nhận của người một chút ân huệ về sau sẽ báo đáp gấp nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.