Editor: Á bì
Hôm nay Tiêu Thỏ cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì tới giờ này rồi mà Nguyễn Trác Hàng vẫn chưa liên lạc với cô, đây là chuyện chưa từng xảy ra, từ sau khi quen biết Nguyễn Trác Hàng, mỗi ngày ít nhất cô cũng sẽ nhận được một tin nhắn, hơn nữa phần lớn là mới sáng sớm là cô đã nhận được tin nhắn của anh rồi, mà hôm nay lại không có, lạ nhất là hôm nay lại là thứ bảy, không thể nào anh lại không hẹn cô đi chơi?
Tiêu Thỏ cảm thấy có chút bất mãn bấm số điện thoại của Nguyễn Trác Hàng.
“Trác Hàng, anh đang làm gì đó?”
“À thỏ con, hôm nay trong nhà anh có chuyện không đi đâu được, cho nên không có gọi điện cho em.”
“À vậy sao! Vậy chờ anh hết bận rồi gọi lại cho em nha.”
“Được thôi! Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai sẽ mang em ra ngoài chơi.”
“Thật sao? Tốt thôi.”
“Ngoan nha…”
Nguyễn Trác Hàng mỉm cười cúp điện thoại, nhìn người ở đối diện. Hôm nay anh hẹn Sài Thiếu Kiệt ra ngoài, chỉ vì muốn nói chuyện rõ ràng.
“Thỏ con rất đơn thuần, tốt bụng, không phải là loại học sinh nữ mà cậu muốn đùa bỡn là được, tôi hi vọng sau này cậu tránh xa cô ấy một chút.”
Sài Thiếu Kiệt cho rằng hôm nay cậu ta hẹn anh ra ngoài là muốn đánh một trận với anh, không nghĩ tới thật đúng là phong cách của Nguyễn Trác Hàng, đàm phán, quân tử động khẩu không động thủ.
Sài Thiếu Kiệt không phải là người thích nói nhiều, khiêu khích nói, “Cậu quá nhát gan, biết rõ giữa tôi và thỏ con đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cậu vẫn có thể nén giận làm con rùa rụt đầu.” Anh cũng yêu Tiêu Thỏ, dựa vào đâu Nguyễn Trác Hàng có thể hạnh phúc, ngay cả thứ bảy Nguyễn Trác Hàng không có gọi điện cho Tiêu Thỏ, Tiêu Thỏ vẫn chủ động liên lạc với cậu ấy, nhưng ngược lại là anh, ở trong mắt của Tiêu Thỏ anh chẳng là gì cả.
Nguyễn Trác Hàng chịu đựng từng tế bào trên thân thể mình đang gào thét, giận quá hóa cười, “Nếu việc này xảy ra trên người cậu, cậu sẽ làm như thế nào?”
Sài Thiếu Kiệt ngẩn người, anh chưa từng nghĩ tới việc này.
Nhưng mà…
Nhưng nếu thật sự xảy ra trên người anh, anh sẽ làm sao?
Anh, chắc cũng sẽ không tổn thương Tiêu Thỏ, sẽ không chê trách cô, đối với Tiêu Thỏ nhiều lắm cũng chỉ im lặng hai ngày, dù sao muốn một người đàn ông chấp nhận chuyện này cũng rất khó, nhưng muốn anh rời khỏi Tiêu Thỏ, anh chắc sẽ không nỡ, việc này cũng không phải là lỗi của Tiêu Thỏ, cô chẳng làm gì sai, nói đi nói lại, cô cũng là người bị hại.
Anh nghe thấy giọng nói của mình, “Tôi sẽ giết người đàn ông đó.”
“Ừ…” Nguyễn Trác Hàng mỉm cười gật đầu, “Sau đó cậu sẽ đền mạng cho người ta, làm cho thỏ con thấy áy này và đau lòng, quả thật cũng là một biện pháp tốt.”
Không biết vì sao, trong lúc này, Sài Thiếu Kiệt đột nhiên phát hiện, quả thật anh không bằng Nguyễn Trác Hàng.
Đổi lại là anh, anh chắc sẽ không thể nào nhẫn nhịn cục tức này, thật sự sẽ chạy tới đâm người đàn ông kia hai dao, sau đó làm mọi chuyện nháo lên, hại Tiêu Thỏ đau lòng và khổ sở.
Nguyễn Trác Hàng nói, “Thật ra vẫn còn một cách là dẫn Tiêu Thỏ đi báo án mà không phải sao? Sau đó kiện cậu tội cưỡng hiếp, hoặc là kêu một nhóm lưu manh tới đánh cho cậu một trận, phế đi hai tay hai chân của cậu, để cho cậu về sau không làm hại ai được nữa. Đúng đó, đó đều là những thứ tôi đã từng nghĩ, nhưng tôi sẽ không làm, cậu có biết tại sao không?”
Sài Thiếu Kiệt mấp máy môi, nhưng không có cách nào mở miệng, anh không biết tại sao, so với heo anh còn ngu hơn.
Quả nhiên cậu ta đã nói, “Bởi vì bất kể tôi làm chuyện gì, sau khi chuyện này bị bại lộ, người đau lòng nhất chính là thỏ con, tôi sẽ không để cho cô ấy bị người khác chỉ trỏ sau lưng, đẩy cô vào miệng lưỡi của thiên hạ, cho nên cục tức này, tôi có thể nhịn, tôi cũng nguyện ý nhịn.”
Sài Thiếu Kiệt bĩu môi khinh thường, nhưng không thể nói ra lời châm chọc nào.
Nguyễn Trác Hàng còn nói, “Thật ra vốn cũng không cần tôi phải trả thù cậu, chính bản thân của thỏ con đã làm được! Bị người trong lòng của mình coi thường, chắc khó chịu lắm nhỉ? Có phải càng khó chịu hơn việc bị người khác đánh mắng hay không? Thỏ con cũng chỉ xem cậu như người qua đường giáp ất mà thôi, bất kể cậu có làm chuyện gì trước mặt cô ấy, bọn tôi cũng sẽ không quan tâm tới cậu.”
Một câu này cắm thẳng sâu vào tim Sài Thiếu Kiệt, quả thật anh không thể nào chấp nhận kết quả như vậy, nhưng trên thực tế, Tiêu Thỏ đã làm như vậy. Anh thà rằng Tiêu Thỏ trực tiếp đánh mắng anh hay là làm chuyện gì đó với anh, nhưng Tiêu Thỏ đã dùng biện pháp tiêu cực như vậy, nhìn cũng không muốn nhìn anh, dù có nói chuyện cùng anh cũng chỉ có một câu ‘Tôi rất ghét cậu’.
Tiêu Thỏ chưa bao giờ biểu hiện ân ái trước mặt anh như trước mặt của Nguyễn Trác Hàng, bọn họ không cần giả bộ vì bọn họ thật sự đang ân ái, bởi vì vào một phút này, ở trong mắt của Tiêu Thỏ không chứa đựng được người nào nữa, cô lại đơn thuần như vậy, cô không thể nào nghĩ biện pháp tới trừng phạt anh, nhưng bộ dáng như vậy mới thật sự là đang trừng phạt anh đó.
Về mặt tinh thần có thể nói Nguyễn Trác Hàng đã đánh bại Sài Thiếu Kiệt, ít nhất tâm cơ của Sài Thiếu Kiệt thấp hơn Nguyễn Trác Hang một đoạn, cũng bởi vì anh làm việc không bằng Nguyễn Trác Hàng, anh…
Nguyễn Trác Hàng nói, “Tôi hy vọng sau này cậu cách xa thỏ con một chút, dù sao cậu cũng chỉ mang lại toàn đau khổ cho cô ấy mà thôi.”
Sắc mặt của Sài Thiếu Kiệt trầm xuống, “Tôi sẽ không rời khỏi thỏ con đâu, tôi sẽ đoạt lại cô ấy, có thể suy nghĩ của tôi không có chững chạc như cậu, nhưng không sao, vì thỏ con, tôi có thể từ từ trưởng thành, thật ra hôm nay cậu xuất hiện trước mặt tôi cũng chỉ muốn tôi sau này đừng có ép buộc thỏ con làm chuyện cô ấy không muốn làm, về điểm ấy tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng cậu cũng nên biết rõ, tôi sẽ không buông tay thỏ con.”
Đúng vậy, Nguyễn Trác Hàng biết, mà kết quả anh muốn cũng chỉ là Sài Thiếu Kiệt không được làm tổn thương Tiêu Thỏ nữa mà thôi.
Người như Sài Thiếu Kiệt không phải là người mà anh có thể thao tóm suy nghĩ, anh cũng chỉ muốn để Sài Thiếu Kiệt nhìn rõ hiện thực hơn, biết cậu ta đã mang tới phiền toái cho Tiêu Thỏ.
Mà sau này cậu ta không miễn cưỡng Tiêu Thỏ nữa là được.
Tiêu Thỏ sẽ không chủ động thân thiết với Sài Thiếu Kiệt, về điểm này Nguyễn Trác Hàng vẫn rất tự tin.
Trận hôm nay xem như Nguyễn Trác Hàng đã đánh rất đẹp, mang theo cảm giác hài lòng về tới nhà.
Bình thường ba mẹ bận rộn không bao giờ ở nhà hôm nay lại có mặt ở nhà, mà sắc mặt của hai người cũng rất kỳ lạ.
Vốn Nguyễn Trác Hàng muốn đi thẳng một đường về phòng, nhưng vì ba kêu một tiếng mà dừng lại.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Nguyễn Trác Hàng ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhìn thấy ba chau mày, nhìn giống như già đi mười tuổi.
“Chờ hai ngày sau ba sẽ làm thủ tục xin nghỉ học cho con.”
‘Roạt’ một tiếng Nguyễn Trác Hàng liền đứng bật dậy, lúc nghe thấy câu này anh thật sự rất kinh ngạc.
“Tại sao ạ?”
“Ba đã làm thủ tục xin di dân, tuần sau cả nhà chúng ta sẽ đi qua Mỹ.”
Gương mặt của Nguyễn Trác Hàng lạnh lùng, “Vì sao lại đột ngột như vậy, ba đi rồi vậy công việc thì sao?” Nguyễn Trác Hàng chưa bao giờ quan tâm thử công việc của ba mẹ như thế nào, chỉ biết rõ nhà bọn họ có ngân hàng, hơn nữa xem ra rất là lớn, chẳng lẽ bọn họ thật sự nguyện ý rời đi, rời khỏi công việc mà họ đã dốc sức vài chục năm.
“Ba không thể nói với con nhiều như vậy, nhưng con phải biết rằng bất kể ba có ra quyết định như thế nào đều là vì muốn tốt cho con mà thôi.”
Mẹ ở bên cạnh lau nước mắt cũng nói theo, “Đúng vậy! Chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, chẳng lẽ không đi còn muốn ở lại, trơ mắt nhìn ba con bị bắt sao?”
“Nói bậy cái gì đó?” Ba quát lên một tiếng, mẹ lập tức im lặng.
Nguyễn Trác Hàng hỏi, “Có ý gì ạ?” Hình như trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa ba mẹ không thể giải quyết, nói một cách khác, nhà bọn họ có thể đang chạy trốn.
“Việc này con không cần để tâm, con chỉ cần tin ba sẽ an bày xong tất cả là được.”
Đã nhiều năm qua, toàn bộ ở nhà họ Nguyễn đều là do ba mang về, sự giàu có của nhà bọn họ, địa vị nhà bọn họ, tất cả đều là công sức của ba mẹ. Thật sự ba đã cung cấp một cuộc sống sung túc, mà bọn họ đối với anh rất tốt, cố gắng thỏa mãn hết mọi yêu cầu của anh, bình thường lúc rảnh rỗi, ba cũng sẽ ở nhà với anh, thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ xuống bếp khao cả nhà đồ ăn ngon, anh đã trưởng thành trong một môi trường như vậy, anh thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Nếu là trước kia, cho dù là một câu nói không cẩn thận bị bại lộ của mẹ, chắc anh cũng sẽ không hỏi nhiều, không chút do dự lựa chọn rời khỏi đây cùng ba mẹ, nhưng bây giờ trên mảnh đất này có người mà anh lưu luyến, anh không thể rời khỏi. Sau khi rời khỏi, không biết khi nào anh mới trở về, mà thỏ con có còn là thỏ con của anh hay không? Sẽ chờ anh về sao? Mà anh lại nhẫn tâm để cho cô cô đơn một mình nhiều năm, chỉ vì chờ anh hay sao?
Nguyễn Trác Hàng dùng giọng nói khẩn cầu cùng thương lượng với ba, “Ba, con không thể ở lại hay sao?”
Mẹ lập tức la lên, “Đương nhiên là không được!” Không phải bởi vì bọn họ là ba mẹ luyến tiếc chia ly với con trai, mà vì bọn họ không đành lòng để con trai bị mọi người nhìn với sự khinh thường sau khi mọi chuyện bị bại lộ.
“Mẹ, con không muốn rời khỏi nơi này, con không muốn rời khỏi trường học, các bạn của con.” Chỉ đơn giản là anh không muốn rời khỏi Tiêu Thỏ mà thôi.
Mẹ rưng rưng hỏi vặn lại, “Chẳng lẽ con lại nhẫn tâm rời khỏi ba mẹ, chẳng lẽ con không lo lắng sợ ba mẹ ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Cái này…
Làm con, sao anh có thể bất hiếu như vậy?
Đối với ba mẹ, Nguyễn Trác Hàng cũng chẳng muốn nói thêm gì, anh chỉ nhàn nhạt trả lời lại, “Con biết rồi, con sẽ tới trường làm đơn tạm nghỉ ạ.”
“Đây mới mà đứa con ngoan của ba mẹ chứ, con cũng đừng quá đau lòng, chờ chuyện này qua đi, vài năm sau con có thể quay về mà.” Mẹ thì nói như vậy, nhưng vài năm sau thời gian quá dài, có rất nhiều chuyện thay đổi.
Mà Tiêu Thỏ đang ở độ tuổi đẹp nhất, anh lại không có ở bên cạnh cô, anh không chỉ cảm thấy khó chịu mà còn lo lắng, thỏ con của anh đẹp như vậy, tốt đến mức người khác có thể nhìn thấy.
Thấy biểu cảm khó chịu của Nguyễn Trác Hàng, bọn họ quả thật cảm thấy hoảng sợ, ở trong mắt của bọn họ, Nguyễn Trác Hàng vẫn luôn là một đứa bé lạc quan và vui vẻ, bọn họ vẫn luôn cho rằng chuyện di dân cũng không có quá nhiều ảnh hưởng xấu đối với Nguyễn Trác Hàng, huống chi từ lúc vào trung học, nhà bọn họ đã ngầm bàn bạc với nhau rồi, sau khi tốt nghiệp cao đẳng sẽ đưa anh ra nước ngoài du học, về điểm này anh cũng đã vui vẻ đáp ứng, có thể nhận được giáo dục tốt hơn, để bản thân mình mạnh mẽ hơn, anh cũng chẳng có lý do gì mà phản đối, nhưng bây giờ cũng chỉ là sớm hơn một năm mà thôi, sao anh lại có biểu hiện như vậy chứ, làm cho bọn họ phải cân nhắc suy nghĩ.
“Ba mẹ, nếu không có chuyện gì thì con về phòng trước đây.” Nguyễn Trác Hàng im lặng ngồi với ba mẹ một lát, thì liền đứng dậy đi về phòng.
Sau khi về phòng chuyện đầu tiên anh làm là gọi điện cho Tiêu Thỏ, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, tưởng tượng thấy bộ dáng của cô, thực ra là một việc rất hạnh phúc.
Anh muốn gặp cô, rất muốn gặp cô, nói với ba mẹ một tiếng liền lái xe tới nhà của Tiêu Thỏ, xe đã đậu cách 100 mét nhà của Tiêu Thỏ, nhưng hình như chân đã mất khả năng hoạt động rồi…
Sau khi tắm rửa xong, cô liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên, vừa đi tới giường cầm lên liền nhìn thấy tên anh, cô mỉm cười bấm nút, trêu chọc nói, “Có phải nhớ em rồi không?” Hai người vừa nói chuyện xong, xác định thời gian ngày mai đi chơi, cô vừa tắm xong thì anh gọi lại nữa, cầm điện thoại để ở bên tai.
“Anh đang ở trước cửa nhà em.”
“Hả?”
Tiêu Nhỏ nhạy cảm phát hiện giọng nói của Nguyễn Trác Hàng có chỗ không đúng, lo lắng hỏi, “Anh có sao không đấy? Anh chờ một chút, em vừa mới tắm xong, để em đi thay quần áo rồi ra ngay, anh chờ chút nha.”
“Được, em đừng vội, bất cứ lúc nào anh cũng chờ em, mãi chờ em.”
Tiêu Thỏ mỉm cười cúp điện thoại, cũng chẳng suy nghĩ quá sâu xa về câu nói vừa rồi của anh.
Thay quần áo xong, đi ra cửa, đứng ở trước cửa nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nguyễn Trác Hàng đâu, điện thoại đúng lúc này vang lên, nghe theo lời anh cô đã tìm được xe của anh.
Tiêu Thỏ mở cửa lên xe, mỉm cười hỏi, “Sao giờ này anh lại qua đây hả? Ăn cơm chưa? Nhà em chuẩn bị ăn cơm rồi, hay chúng ta vào nhà ăn cơm trước đi?”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, nghe thấy cô lải nhải nói không ngừng, Nguyễn Trác Hàng cho rằng hạnh phúc chính là đơn giản như vậy đấy.
Đối với mỗi người định nghĩa về hạnh phúc không có giống nhau, hạnh phúc của anh chính là mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Thỏ, nhìn cô cười, nghe cô nói chuyện là đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng bây giờ chuyện đơn giản như vậy lại biến thành một hy vọng quá xa vời.
Nguyễn Trác Hành nghiêng người ôm lấy thân thể mềm mại của Tiêu Thỏ, ôm thật chặt, chôn đầu vào cổ cô.
Tiêu Thỏ mở miệng hỏi, “Anh sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?” Hôm nay Nguyễn Trác Hàng có chút kỳ lạ, bỗng nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và anh vào xế chiều nay.
Tiêu Thỏ hỏi, “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”
Thân thể của Nguyễn Trác Hàng cứng đờ, không nghĩ cái cớ mà anh lấy lúc xế chiều giờ lại thành sự thật, không tránh khỏi có chút buồn bực, thì ra không phải muốn nói cái gì là nói cái đó.
“Rốt cuộc là anh bị sao thế?” Tiêu Thỏ giãy dụa ở trong lòng của Nguyễn Trác Hàng, cô muốn nhìn thấy rõ bộ dáng lúc này của anh, nhưng anh lại không cho, anh càng ôm cô chặt hơn.
Anh khàn giọng nói, “Để cho anh ôm, ôm một chút nữa đi.”
Thân thể Tiêu Thỏ mềm nhũn, trở tay ôm lấy Nguyễn Trác Hàng, cô nói, “Anh đừng buồn nữa, nếu anh có chuyện gì khó nói thì cứ nói với em, mặc dù chưa chắc em sẽ có thể giúp anh, nhưng em có thể ở bên cạnh anh, cùng anh buồn mà.”
Giọng nói dịu dàng của cô bay vào tai anh, làm cho những giọt nước mắt không hề báo trước tuôn trào, đã bao nhiêu năm rồi anh chưa được khóc, anh cũng không nhớ rõ nữa.
Mà anh cũng không cần Tiêu Thỏ cùng buồn với anh, Tiêu Thỏ của anh cứ vui vẻ như vậy mới tốt, anh muốn cô có thể vô ưu vô lo, nhưng tại sao lại khó như vậy?
Nguyễn Trác Hàng chôn mặt vào gáy của Tiêu Thỏ, làm thế nào cũng không di chuyển một chút, một lúc sau Tiêu Thỏ mới có thể cảm thấy gáy mình hơi ướt, toàn thân Tiêu Thỏ cứng ngắt ngồi thẳng dậy, cẩn thận hỏi anh, “Không phải anh đang khóc đấy chứ?”
“Không có!” Giọng nói khàn của Nguyễn Trác Hàng vang lên không giống như bình thường, Tiêu Thỏ giãy dụa muốn nhìn mặt của Nguyễn Trác Hàng, nhưng làm sao Nguyễn Trác Hàng có thể để cho cô nhìn thấy bộ dáng bây giờ của anh chứ!
Tiêu Thỏ gấp đến mức tay chân luống cuống, không biết phải an ủi Nguyễn Trác Hàng như thế nào, Nguyễn Trác Hàng là một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, mà cũng khóc, nhất định là gặp phải chuyện lớn gì rồi, nghĩ đến chuyện cô không thể giúp được gì cho anh, Tiêu Thỏ cũng gấp đến mức viền mắt đỏ lên, nói mang theo tiếng khóc, “Anh đừng khóc mà.” Rõ ràng là muốn an ủi Nguyễn Trác Hàng, kết quả Tiêu Thỏ không khống chế nỗi bản thân mà tự khóc.
Cảm xúc của Nguyễn Trác Hàng đã trở lại bình thường, trái lại anh phải đi an ủi Tiêu Thỏ, “Em đừng lo lắng, anh không sao!”
Tiêu Thỏ nháy đôi mắt mờ mịt, cô thấy rõ viền mắt của Nguyễn Trác Hàng rất đỏ, sờ lên quần áo mình, thấy nó cũng ẩm ướt, thì ra vừa rồi thật sự là anh đang khóc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói cho em biết sao?” Tiêu Thỏ cắn môi, chỉ sợ bản thân nhịn không được sẽ khóc lên.
“Không có việc gì, chỉ là nhớ em mà thôi.”
Tiêu Thỏ nháy mắt, cô cũng không tin tưởng lời nói của Nguyễn Trác Hàng, nếu chỉ là muốn gặp cô, vậy tại sao lại khóc?
Nguyễn Trác Hàng dỗ Tiêu Thỏ, sau đó cũng đã trấn an được cảm xúc của cô, mà lúc này mẹ Tiêu Thỏ gọi điện tới, kêu cô về nhà ăn cơm.
Nguyễn Trác Hàng vỗ mặt của Tiêu Thỏ, bảo cô về nhà trước đi.
Mặc dù Tiêu Thỏ cảm thấy rất lo lắng cho Nguyễn Trác Hàng, nhưng anh lại không chịu nói cho cô biết là đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không có cách nào, vốn hai người còn muốn đi chơi đi ăn cơm, nhưng hôm nay Nguyễn Trác Hàng phải về nhà ăn cơm rồi.
Mà Nguyễn Trác Hàng vẫn còn thúc giục cô phải về nhà đi, cô không muốn về cũng đành phải về.
Tiêu Thỏ xuống xe, đóng cửa, Nguyễn Trác Hàng cũng theo xuống, anh nói, “Thỏ con, nếu có một ngày anh phải rời xa em, thì em sẽ làm như thế nào?”
Nước mắt Tiêu Thỏ vừa kiềm xuống giờ lại chảy ra, cô lo lắng hỏi, “Không phải vì anh biết bí mật nhỏ của em, nên mới chán ghét em, mà rời khỏi em chứ?”
Vốn Nguyễn Trác Hàng cũng chưa từng gọp hai chuyện đó nghĩ với nhau, rời xa Tiêu Thỏ là chuyện bất đắc dĩ, anh cũng không muốn như vậy.
“Em cũng đã nói nó là bí mật mà, nếu đã là bí mật thì làm sao mà anh biết được, hơn nữa rời xa em là chuyện bất đắc dĩ thôi, cũng không phải là ý của anh.”
Tiêu Thỏ cho rằng Nguyễn Trác Hàng cũng chỉ là hỏi thôi, nào ngờ anh thật sự có ý định rời khỏi cô, lúc này cô liền bật khóc kinh thiên động địa lên, Nguyễn Trác Hàng hoảng hốt, ba chân bốn cẳng dỗ dành Tiêu Thỏ.
Tiêu Thỏ dựa vào ngực Nguyễn Trác Hàng khóc đến mức không thở nỗi, “Anh…thật sự không cần em nữa sao?”
“Anh cần em, anh làm sao có thể không cần em nữa chứ.”
“Không phải anh nói ngoại trừ anh thì không ai yêu em sao? Nếu anh không cần em nữa, thì em phải làm sao đây?” Tiêu Thỏ nâng gương mặt xinh đẹp lên, vẻ mặt đầy nước mắt khổ sở hỏi anh.
Ánh mắt anh dại ra, có thứ gì đó muốn chảy ra, anh không nghĩ Tiêu Thỏ có thể phát hiện ra chuyện này, anh chỉ có thể ôm chặt cô, ôm thật chặt.
“Vậy anh sẽ đi bao lâu?”
“Vài năm cũng có thể là mấy tháng.”
“Lâu như vậy. Không thể không đi sao?”
“Thỏ con…”
“Nghĩ đến chuyện anh phải đi, em không còn được gặp anh nữa, tim của em thật sự rất đau, đau đến mức không thể thở.” Tiêu Thỏ nói như vậy, cô còn vỗ về trái tim của mình, nhíu chặt mày, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên trắng bệch.
Thấy vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Tiêu Thỏ, Nguyễn Trác Hang sợ hãi, tưởng cô muốn phát bệnh, lo lắng ôm chặt lấy cô.
“Em làm sao vậy, em sao thế, em đừng có làm anh sợ, anh đùa em thôi, anh không có đi không có đi đâu hết, anh sẽ ở bên em, vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
“Thật sao?” Tiêu Thỏ ngã vào lòng anh, hỏi với vẻ không xác định.
“Thật, em có chỗ nào không khỏe không?”
Tiêu Thỏ xoa tim mình, đột nhiên cười, “Anh không đi, thì em sẽ không đau nữa.”
Nguyễn Trác Hàng điểm lên mũi cô, tận mắt thấy mặt cô đột nhiên trắng bệch, làm cho anh rất sợ.
“Sau này không được làm anh sợ như vậy.”
Tiêu Thỏ dẩu môi, “Vậy về sau anh cũng không được nói sẽ rời xa em nữa.”
“Ừ.” Nguyễn Trác Hàng ôm Tiêu Thỏ, trả lời rất mơ hồ.
Hai người ôm nhau dịu dàng, mẹ Tiêu lại gọi điện thúc giục, Nguyễn Trác Hàng cũng buông tay ra, “Mau về nhà ăn cơm đi. Đừng để đói bụng, tối nay đi ngủ sớm đi, mai anh lại qua đón em.”
“Được ạ!” Tiêu Thỏ gật đầu, đi hai bước cô lại lo lắng quay đầu nhìn, “Anh thật sự sẽ không rời khỏi em chứ?”
“Sẽ không, trái tim anh ở trên người em, tự nhiên sẽ ở bên em.”
Tiêu Thỏ thẹn thùng cười, gật đầu vừa ý đi về nhà.
Nguyễn Trác Hàng nhìn thấy cô vào nhà, nụ cười chợt mím lại, tim của anh đương nhiên sẽ ở bên cạnh cô rồi, nhưng người thì lại…
Nguyễn Trác Hàng trở về nhà, nói chuyện với ba mẹ một phen, cũng hoàn toàn hiểu ra nhà họ Nguyễn đã thật sự xảy ra chuyện, bây giờ cả thân thể đều mềm nhũn, vô lực dựa lên ghế sô pha, ngoại trừ rời khỏi đây nhà bọn họ không có cách nào khác, hơn nữa thật sự như ba đã nói, phải nhanh bằng không…
Đêm đó ngay cả cơm cũng ăn không vô, tùy ý ăn vài miếng liền đi về phòng, nằm ở trên giường trái lo phải nghĩ, cuối cùng bấm số của Sài Thiếu Kiệt.
Sài Thiếu Kiệt bất mãn nhìn số của Nguyễn Trác Hàng, sau khi bấm nhận liền hỏi, “Lại có chuyện gì?”
“Tôi muốn rời khỏi đây.”
“Hả?” Nhất thời Sài Thiếu Kiệt không phản ứng kịp, cho nên biểu hiện có phần dại ra.
“Tôi sẽ đi qua Mỹ.”
“Có ý gì?” Nghe thấy tin tức này, anh nên cảm thấy rất vui mới đúng, nhưng cũng vừa một giây trước thôi, hay cũng có thể là vì buổi nói chuyện vào biểu chiều, làm cho anh cảm thấy rất vui nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Thỏ, nếu như cô biết tin này, thì cô sẽ như thế nào, Tiêu Thỏ yêu Nguyễn Trác Hàng nhiều như vậy, mặc dù anh không muốn thừa nhận điểm đó, nhưng đó lại là sự thật, chắc sẽ rất đau khổ?
“Trong nhà xảy ra chút chuyện, chúng tôi phải rời khỏi đây, nói rời khỏi còn không bằng là nói trốn ra nước ngoài.”
Sài Thiếu Kiệt nhíu mày, cũng không vội hỏi cậu ta là chuyện gì, chắc cậu ta muốn gọi tới để nói chuyện rõ ràng hoặc là muốn anh làm cái gì đó.
“Chờ thêm một thời gian nữa, chuyện nhà tôi chắc cũng sẽ được phát trên đài truyền hình, còn thỏ con, tôi thật sự không muốn cho cô ấy biết.”
Sài Thiếu Kiệt bật cười, “Tiếp theo không phải cậu thật sự sẽ nói tôi chăm sóc cô ấy dùm cậu, sau đó để cô ấy chờ cậu về hay mấy thứ linh tinh đại loại như thế đấy chứ?”
Nguyễn Trác Hàng lắc đầu, “Tôi cũng không biết khi nào tôi mới có thể trở về, mà tôi cũng không muốn lấy lý do này để trói buộc thỏ con, tôi tìm cậu là hi vọng cậu có thể giúp tôi che đi tin tức về nhà tôi, đừng để cho cô ấy biết, dù sao chuyện này đối với cậu cũng có chỗ tốt, tin chắc nếu thỏ con biết nguyên nhân thật sự tôi rời xa cô ấy, thì chắc cô ấy sẽ không thể tiếp nhận ai nữa.” Mà anh cũng không đồng ý để cho Tiêu Thỏ biết đến nguyên nhân thật sự, chính anh cũng không thể xác định ngày trở về, cũng không biết cuộc sống ở nước ngoài sẽ như thế nào, làm sao anh có thể lựa chọn ích kỷ để cho Tiêu Thỏ chờ anh, mặc dù anh rất muốn Tiêu Thỏ chờ anh.
Sau đó Nguyễn Trác Hàng giống như một bà cụ lớn tuổi vậy, nói rất nhiều với Sài Thiếu Kiệt, ngay cả bệnh của Tiêu Thỏ, cậu ta cũng nói cho anh biết, nói cho anh biết về bệnh của Tiêu Thỏ, là vì hi vọng anh…
Chủ nhật đi chơi, Nguyễn Trác Hàng còn đặc biệt mang theo máy ảnh kĩ thuật số, sau này anh cũng chỉ có thể dựa vào ảnh để giải bày nỗi tương tư của mình, thừa dịp Tiêu Thỏ đang ở ngay bên anh, muốn chụp nhiều thêm vài tấm thì lo mà chụp.
Lần trước hai người đi khu vui chơi, nhưng chưa bao giờ đi thế giới đại dương, nên bây giờ anh dẫn cô xuống thế giới đại dương. Tiêu Thỏ vừa bước vào thế giới đại dương liền cảm thán nói lên, “Ở đây thật thoải mái, lành lạnh.”
Nguyễn Trác Hàng cười nhạt không nói, nắm tay Tiêu Thỏ đi vào sâu bên trong, Tiêu Thỏ nhìn đủ loại cá ở xung quanh, kinh hô, “Oa, cá này thật là đẹp, hơn nữa em chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.”
Nguyễn Trác Hàng cười nói, “Đứng đây đi, anh giúp em chụp hình.”
“Được ạ, được ạ!” Tiêu Thỏ chạy qua bên kia đứng, còn giơ tay thành chữ V chiến thắng.
Một đường đi Tiêu Thỏ vừa nhìn vừa nói, “Oa, con cá này thật là đẹp, anh xem đi, trên người có rất nhiều màu sắc.”
“Trác Hàng, anh mau nhìn đi, ở đây còn có rùa đá nữa nè, thật kỳ diệu.”
“Oa, Trác Hàng, anh nhìn con rùa ngàn năm này đi, anh nói xem có phải nó đã thật sự sống được ngàn năm rồi hay không?”
Về điểm ấy Nguyễn Trác Hàng cũng không biết, nhưng nhìn thấy tấm bảng ở bên cạnh có ghi có thể ước nguyện, liền đưa cho Tiêu Thỏ một đồng xu, “Ném đồng tiền này vào trong đó thì có thể ước.”
Tiêu Thỏ thấy ở bên cạnh có không ít du khách làm như vậy, nên cô bắt chước quăng đồng tiền đi rồi ước, “Tôi hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh của Trác Hàng, cả đời ở bên nhau.”
Một câu rất đơn giản, nhưng lại làm cho viền mắt của Nguyễn Trác Hàng ẩm ướt.
“Nào có ai như em, nói ra ước nguyện thì làm gì còn linh nữa.” Giọng nói của Tiêu Thỏ có chút lớn, mấy người du khách đứng bên cạnh sau khi nghe được, đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ.
Tiêu Thỏ có chút quẫn, lo lắng hỏi, “Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa sao?”
Nguyễn Trác Hàng gật đầu nghiêm túc, Tiêu Thỏ cúi gầm đầu thở dài yếu ớt, nhưng sau đó lập tức ngẩng đầu lên mặt mày phấn khởi, “Không sao, không phải anh còn chưa có ước sao? Anh mau ước đi mau ước đi.”
Nguyễn Trác Hàng mỉm cười nghe theo lời của Tiêu Thỏ, ước nguyện: Cầu xin nguyện vọng của Tiêu Thỏ có thể trở thành sự thật, nhiều năm sau chúng ta có thể gặp lại, vẫn yêu nhau như cũ, ở bên nhau cả đời.
Nguyễn Trác Hàng cầu nguyện xong liền lôi kéo Tiêu Thỏ qua bên cạnh xem cá, Tiêu Thỏ nghiêng đầu hỏi, “Anh ước cái gì thế?”
“Em không nhớ à, nói ra sẽ không linh nữa.”
Tiêu Thỏ nhụt chí nói, “Ai, em không thể biết sao?”
Nguyễn Trác Hàng cười sủng nịnh, nói khẽ ở bên tai của Tiêu Thỏ, “Giống như điều ước của em.”
Tiêu Thỏ vui vẻ reo lên, nhưng đột nhiên yên tĩnh lại, giống như ăn trộm nhìn dáo dác xung quanh, nâng tay để lên môi, “Xịt, đừng để cho người khác nghe thấy.”
Nguyễn Trác Hàng không nhịn được hôn lên má của Tiêu Thỏ, làm sao thỏ con của anh có thể đáng yêu như vậy.
“Chúng ta đi cáp treo đi.”
Tiêu Thỏ lôi kéo tay của Nguyễn Trác Hàng lên thang trượt đứng với mấy du khách, Tiêu Thỏ cảm thán, “Như vậy thì có thể thấy được mặt biển rồi.” Ngẩng đầu lên thấy toàn là cá đang bơi trong nước. Hơn nữa loại cá nào cũng có.
Tiêu Thỏ hô lên, “Oa, con cá này có bộ dạng rất kỳ quái, mặt lớn như biển vậy.”
Tiêu Thỏ thì nhìn cá, còn Nguyễn Trác Hàng thì lại nhìn cô, máy ảnh trong tay cứ răng rắc vang lên không ngừng, thỉnh thoảng cũng kéo cô, giơ máy ảnh lên, hình của hai người cũng được chụp.
Nghĩ đến khi vừa mới vào đây có nghe nhân viên nói lát nữa sẽ có biểu diễn, Nguyễn Trác Hàng nhìn đồng hồ, thì thời gian cũng sắp đến, liền kéo Tiêu Thỏ vào trong.
Tiêu Thỏ có chút bất mãn nói, “Đừng có đi nhanh như vậy, em còn chưa xem hết đâu.”
“Khi nào ra lại xem nữa, bên trong đang có biểu diễn đấy.”
“Thật không? Vậy mau đi đi!” Vừa nghe có biểu diễn, trái lại Tiêu Thỏ đi thúc giục Nguyễn Trác Hàng.
Mới tiến vào màn biểu diễn cũng vừa mới bắt đầu thôi, hai người chọn hai cái ghế gần nhau ngồi xuống, Tiêu Thỏ thầm thì ở bên cạnh Nguyễn Trác Hàng, “Đó là gì vậy?”
“Sư tử biển.”
“À…”
Tiêu Thỏ nghiêm túc xem màn biểu diễn của sư tử biển, nhịn không được khen ngợi con sử tử biển này thật là ngoan, hơn nữa còn nghe hiểu được tiếng người dạy, càng thú vị hơn là nó còn biết đánh đàn nữa.
Ngoại trừ màn biểu diễn của sư tử biển, còn có mấy màn biểu diễn bơi lội của mấy cô gái xinh đẹp người Nga, Tiêu Thỏ ở một bên vừa tán thưởng màn bơi lội đặc sắc của mấy cô gái, vừa nói, “Ngay cả bơi lội em cũng chẳng biết.”
Nguyễn Trác Hàng an ủi Tiêu Thỏ, “Có liên quan gì đâu, có anh biết bơi là đủ rồi, dù sao anh cũng sẽ bảo vệ em, hơn nữa nếu em biết bơi, anh còn lo lắng hơn.”
“Lo lắng cái gì chứ?”
“Lúc em không có chuyện gì lại chạy đi bơi, anh có thể không lo lắng sao?”
Mặc dù biết Nguyễn Trác Hàng nói như vậy là vì muốn an ủi cô, nhưng cô cũng rất vui.
Hơn nữa ở hồ bơi bơi một chút cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, bên cạnh không phải còn có cứu hộ hay sao? Cô cũng không phải là không biết.
Sau khi xem xong màn biểu diễn của sư tử biển, Tiêu Thỏ lưu luyến đi ra ngoài, cảm thán sao mà diễn xong nhanh thế, chỉ vừa mới tới liền nhìn thấy mấy con cá này bơi qua lội lại có chút xíu, ngay cả hình hài cũng chưa kịp nhìn rõ nữa.
Tiêu Thỏ ở bên cạnh vừa xem vừa cười, Nguyễn Trác Hàng chỉ phụ trách chụp ảnh là được.
Mãi đến khi sau khi bụng Tiêu Thỏ òm ọp kêu lên, mới rời khỏi thế giới đại dương.
Nguyễn Trác Hàng vừa mới đi mua vé vào khu vui chơi bên cạnh thế giới đại dương, anh nói với Tiêu Thỏ, “Chúng ta ăn KFC nhé, chờ sau khi chúng ta ăn no rồi chơi cho đã có được không?”
Bởi vì trong khu vui chơi có rất nhiều trò chơi đến năm giờ mới đóng cửa, cho nên cũng không cần chạy đi quá xa để ăn cơm, bằng không đến lúc đó lại không kịp quay lại, cũng may Tiêu Thỏ cũng có nhiều trò để chơi.
Tiêu Thỏ vui vẻ gật đầu, “Vậy em cũng muốn đi đu quay mà lần trước chúng ta đã từng đi.”
“Được thôi.”
Trước tiên đi tìm KFC, sau khi giải quyết xong, liền cùng nhau đi chơi, chủ yếu là do Tiêu Thỏ thúc giục quá dữ, Nguyễn Trác Hàng ở bên cạnh kêu cô ăn chậm thôi, cô cũng không thèm nghe.
Trước tiên Nguyễn Trác Hàng dẫn Tiêu Thỏ đi ngồi thuyền, thuyền thật sự rất chậm, còn có thể ngồi bốn người, cặp của Tiêu Thỏ ngồi cùng một cặp tình nhân khác.
Tiêu Thỏ ngồi ở trên thuyền thấy Nguyễn Trác Hàng không ngừng cầm máy ảnh chụp hình, có chút thẹn thùng nói, “Để em chụp cho anh.”
Tiêu Thỏ cầm lấy máy ảnh, chỉ vào nút chụp hỏi, “Có phải ấn vào chỗ này hay không?”
“Đúng vậy!”
Nguyễn Trác Hàng mỉm cười gật đầu, thấy Tiêu Thỏ không ngừng chỉa máy về phía anh.
Lại thấy cô chỉa máy phong cảnh bốn phía xung quanh, anh cầm lấy máy ảnh đưa cho cặp tình nhân kia, “Hai người có thể giúp chúng tôi chụp một tấm được không?”
Người con gái nhận máy ảnh, nở nụ cười thân thiết, chỉa về phía hai người nói, “Đến đây, cười một cái nào.”
Tiêu Thỏ nằm trong lòng của Nguyễn Trác Hàng, nở một nụ cười thật tươi.
Cô gái hỏi tiếp, “Muốn chụp thêm một tấm nữa không?”
“Được thôi!” Tiêu Thỏ cướp trả lời, lại thấy cô thay đổi tư thế khác.
Nguyễn Trác Hàng cúi đầu mỉm cười nhìn người con gái nằm trong lòng mình đang nở nụ cười hạnh phúc, thật hy vọng giây phút này có thể dừng lại, máy ảnh răng rắc một tiếng, hạnh phúc dừng lại.
Cô gái nhìn thấy tấm ảnh dưới sự trợ giúp của cô mà hô lên, “Ôi trời ơi, tấm hình này thật đẹp.” Cô còn chẳng để tâm đưa tấm ảnh qua cho bạn trai của cô xem, còn nói, “Anh xem cậu con trai trong tấm ảnh, ánh mắt thật sự chung tình nha!” Hình như cô đã quên, nhân vật ở trong tấm hình còn đang ngồi ở trước mặt của hai người.
Người con trai cười nhận lại máy ảnh rồi đưa qua cho Nguyễn Trác Hàng, Tiêu Thỏ vừa nghe cô gái kia nói xong thì rất thích thú bảo Nguyễn Trác Hàng đưa hình qua cho cô xem.
Sau khi Tiêu Thỏ thấy tấm hình, nở nụ cười ngọt ngào, nghĩ một chút rồi nói với Nguyễn Trác Hàng, “Em cũng rất là chung tình.”
“Đúng vậy!”
Nguyễn Trác Hàng hôn lên má cô một cái, Tiêu Thỏ ngượng ngùng thụt cổ lại.
Sau đó hai người chạy qua chơi vòng xoay ngựa gỗ, Tiêu Thỏ đứng ở bên cạnh nói, “Lần này anh phải chơi cùng em.” Trên vòng xoay ngựa gỗ có rất nhiều người nhưng Tiêu Thỏ đã chọn một con ngựa trống ngồi xuống, nếu Tiêu Thỏ đã nói như vậy mà anh còn không theo cô thì thấy hơi luyến tiếc.
Nguyễn Trác Hàng đi theo Tiêu Thỏ vào, nhưng không chọn cho mình một con ngựa mà lại chen chúc lấn với Tiêu Thỏ trên cùng một con ngựa. Tiêu Thỏ phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô, cô đỏ mặt giận lên, “Anh làm cái gì vậy?”
“Chúng ta cưỡi cùng nhau sẽ hạnh phúc hơn.”
Tiêu Thỏ đỏ mặt, cúi đầu xuống, “Người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.”
“Kệ bọn họ đi.”
Bên cạnh cũng có một cặp tình nhân, người bạn nữ bất mãn đối với bạn trai của mình, “Anh xem người ta ngọt ngào như vậy, thông minh như vậy, anh chẳng thú vị gì cả.”
Bạn trai vừa nghe xong, thừa dịp ngựa gỗ còn chưa di chuyển liền lập tức nhảy lên con ngựa gỗ của bạn gái đó. Lấy lòng bạn gái của mình, chàng trai nói, “Không phải anh lên cùng rồi sao?”
Bởi vì hai người Tiêu Thỏ đã mở đầu tiền lệ, cho nên lúc này ở xung quanh, có rất nhiều cặp đôi đều lựa chọn ngồi cùng ngựa gỗ với nhau, cũng có mấy đôi đều làm như vậy nên cũng chẳng có ai chê cười hai người nữa.
Nhưng mà mặt của cô vẫn đỏ.
Nhấp nhô lên xuống, Tiêu Thỏ thả lỏng người dựa vào trong ngực của Nguyễn Trác Hàng, cảm thán, “Như vậy thật là thoải mái.”
“Đúng vậy! Rất thoải mái.”
Ngựa gỗ xoay tròn cũng đã chấm dứt, Nguyễn Trác Hàng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tiêu Thỏ, cũng giống như lần trước, dẫn cô đi mua kem.
Nhìn thấy bộ dáng chấp lưỡi của cô, thật hi vọng ông trời có thể dừng thời gian ngay tại lúc này, không cần chuyển động nữa.
Sau đó hai người cũng chơi không ít những trò chơi an toàn, rồi cuối cùng mới lên ngồi trên đu quay bánh xe.
Tiêu Thỏ vui vẻ la lên, “Đu quay bánh xe hạnh phúc.”
Trên đu quay bánh xe, Tiêu Thỏ như một con chim non vậy cứ líu ríu không ngừng, khi lên giữa không trung, mặt cô thay đổi, ngồi vào trong lòng của Nguyễn Trác Hàng, đột nhiên ngã vào lòng anh, Nguyễn Trác Hàng bật cười, “Sao thế?”
Tiêu Thỏ khẩn trương nói, “Đợi đến khi lên tới đỉnh, em muốn hôn anh trước, em sợ không kịp, nên muốn chuẩn bị trước.”
Nguyễn Trác Hàng bật cười.
“Em thật sự rất khẩn trương, sợ thời gian không cho phép.”
Vẻ mặt Nguyễn Trác Hàng thay đổi, cũng nghiêm túc giống như vẻ mặt của cô.
Khi đu quay bánh xe lên tới đỉnh điểm, Tiêu Thỏ vội vàng hôn lên môi của Nguyễn Trác Hàng, còn đụng vào răng nhau nữa, thật sự phải nhịn đau, đôi mắt hai người mở to nhìn vào nhau, mang theo đầy ý cười.
Khi đu quay bánh xe bắt đầu chuyển động tiếp, Nguyễn Trác Hàng lấy ra một con dao từ trong túi ra, anh khắc lên tên của mình và Tiêu Thỏ ở phía dưới ghế dựa ở trước mặt, khắc thêm một mũi tên xuyên qua tên hai người…
Thứ hai vừa vặn Tiêu Thỏ không có lớp, cho nên vừa tới trường Nguyễn Trác Hàng liền đi lên phòng hiệu trưởng xin làm đơn tạm nghỉ học, đối với một thiên tài như anh, tự nhiên hiệu trưởng sẽ cố gắng giữ lại, nhưng Nguyễn Trác Hàng đã quyết sống chết rời khỏi nơi này, ông chẳng còn cách nào đành phải gật đầu đồng ý, ông cũng đáp ứng yêu cầu cuối cùng của anh là không nói cho bạn học và thầy cô của anh biết về chuyện này, cho nên chuyện nghỉ học của Nguyễn Trác Hàng là chuyện bí mật.
Vào đêm hôm đó, Nguyễn Trác Hàng đã tới nhà họ Tiêu, cũng nói ra chuyện trước đó của mình, cũng hi vọng ba Tiêu có thể cho phép anh dẫn Tiêu Thỏ đi chơi vài ngày, không ngờ ba Tiêu lại không phản đối.
Nguyễn Trác Hàng cũng không rõ, từ khi ba Tiêu biết về Nguyễn Trác Hàng, điều tra về gia đình anh, mấy ngày sau đó còn có vài thám tử tư đi theo anh, rồi báo lại tình hình hiện tại của anh, tự nhiên ba Tiêu cũng biết rõ tâm ý của người này đối với con gái của mình.
Huống chi con gái của mình cũng chưa từng đi chơi xa, không bằng trước khi anh đi, để cho hai người đi chơi cũng tốt, cũng biết sau khi Nguyễn Trác Hàng đi rồi Tiêu Thỏ nhất định sẽ rất đau khổ, không bằng trước khi đi để cho anh lưu lại kỷ niệm đẹp cho cô.
Lúc này Nguyễn Trác Hàng đang ngồi trong phòng của Tiêu Thỏ, cười nhìn xem bộ dáng cuộn tròn người ở trong lòng anh để đọc truyện ngôn tình, khi thì vui khi thì buồn.
Lúc này Nguyễn Trác Hàng mới nói với cô, “Ngày mai chúng ta ra ngoài đi du lịch được không?”
“Du lịch?” Tiêu Thỏ nghe tới hai chữ này thì mắt trừng to lên, bộ dáng khẩn trương, nhưng nghĩ tới ngày mai có lớp, liền chán nản nói, “Nhưng ngày mai em có lớp rồi.”
“Thì xin nghỉ một tuần đi.” Anh biết Tiêu Thỏ cũng chỉ dạy lớp của anh thôi, xin nghỉ một tuần thì cùng lắm mất sáu tiết mà thôi.
Tiêu Thỏ rất muốn đi du lịch, nhưng công việc thì cũng không thể bỏ được, vô cùng do dự nói, “Như vậy không được, xin nghỉ cả tuần, sợ là trưởng ban sẽ không phê, làm không tốt còn phải lên xin sự đồng ý của hiệu trưởng nữa.”
Mặt của Nguyễn Trác Hàng đột nhiên buồn rồi nói, “Vậy giờ không biết chúng ta phải đợi đến năm nào tháng nào mới được đi du lịch?”
Tiêu Thỏ cảm thấy lời nói của Nguyễn Trác Hàng có chút khoa trương, cũng không để tâm lắm cười cười, “Sợ chúng ta không được đi chơi sao? Chờ tới nghỉ đông là đi được rồi! Thời gian còn dài mà.”
“Nhưng mà…” Nguyễn Trác Hàng còn chưa nói xong, Tiêu Thỏ đã cắt ngang, “Bây giờ đi du lịch, anh muốn em chạy trốn bỏ bê công việc à, vậy không được tốt lắm đâu!”
“Thỏ con, anh muốn đi du lịch với em một lần, rất muốn rất muốn…”
“Anh…”
Vốn Tiêu Thỏ định nói cái gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh, đột nhiên cô cảm thấy mình bị mất phương hướng, tại sao trong con ngươi của anh lại có bi thương, có đau khổ ở trong đó, chẳng lẽ chỉ vì cô không đồng ý đi du lịch với anh vào ngày mai sao?
Cô lo lắng vỗ về mặt của anh, đột nhiên phát hiện anh có chút ốm hơn trước, cảm thấy thần sắc của anh cũng có chút uể oải.
“Anh sao vậy?”
“Vậy ngày mai chúng ta đi luôn được không?”
Rõ ràng chỉ muốn đi chơi với cô thôi mà, sao anh lại trưng ra bộ dáng cầu xin như vậy, Tiêu Thỏ thật sự không hiểu, nhưng cũng chẳng biết phải mở miệng từ chối anh như thế nào.
“Thỏ con, em giả bộ bệnh không được sao? Em giả bộ bệnh xin nghỉ một tuần ở nhà đi, xin em mà.”
Cổ họng của Tiêu Thỏ giật giật, cuối cùng nhẹ nhàng thốt lên một chữ được.
Tiêu Thỏ trực tiếp gọi điện cho hiệu trưởng, nói với hiệu trưởng về bệnh của cô, trái lại hiệu trưởng cũng chưa nói gì, có thể là trước đó đã được Đổng sự Sài nhắc nhở phải chăm sóc cho cô, cho nên cũng không gây khó dễ cho cô.
Sau khi Nguyễn Trác Hàng thấy Tiêu Thỏ đồng ý đi ra ngoài du lịch với mình, thật sự cảm thấy rất vui vẻ không chịu được.
Ngay lập tức ôm cô lên điên cuồng hôn cô rồi sau đó rời khỏi nhà họ Tiêu để về nhà mình, nói chuyện với ba mẹ, dưới tình huống này mà anh còn muốn đi chơi, làm cho ba mẹ anh có chút không vui, ngại anh không hiểu chuyện, nhưng có ai có thể hiểu cho tâm tình của anh chứ! Anh cũng chỉ hi vọng với thời gian ít ỏi này, có thể ở lâu hơn tạo ra nhiều hồi ức đẹp mà thôi, anh không hi vọng Tiêu Thỏ quên anh.
Đêm đó Nguyễn Trác Hàng lên mạng xem xét tài liệu, mua vé xe lửa, lựa chọn đi tới xem phong cảnh đẹp của Cổ Thành Phượng Hoàng, đồng thời cũng làm một bản kế hoạch về chuyến du lịch ngày mai của hai người, cũng tính lên mạng tìm một gian phòng tốt, không cần lo lắng khi tới đó lại không có chỗ ở, còn phải đeo theo bao lớn bao nhỏ đi tìm phòng.
Ngày hôm sau, Tiêu Thỏ đi theo Nguyễn Trác Hàng tới nhà ga thì mới biết địa điểm bọn họ sẽ tới là Phượng Hoàng, nghe Nguyễn Trác Hàng giới thiệu nơi đó, cô cũng sinh ra cảm thấy mong đợi và tò mò.
Đi xe lửa rồi lại chuyển lên đi ô tô thì mới tới Phượng Hoàng, trải qua một ngày bị hành hạ, hai người đều mệt mỏi, hạnh phúc đi vào phòng, sau khi vào trong thì Nguyễn Trác Hàng để cho Tiêu Thỏ đi tắm rửa, khi Tiêu Thỏ cởi hết một thân đầy mệt mỏi, giờ cô có thời gian rảnh nên đánh giá căn phòng nhỏ này.
Gian phòng này nghe nói là dành cho tình nhân, rất có hương vị, ngủ trên một cái giường nhỏ, trên giường còn được bao xung quanh bằng một tấm lụa màu tím, lớn nhất chắc hẳn là toilet, toilet là một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, trên tường trong toilet còn được đính kính thủy tinh, mà người bên trong làm cái gì thì người bên ngoài nằm trên giường cũng có thể thấy tất cả một cách rõ ràng.
Lúc này, Tiêu Thỏ nằm trên giường nghiêng đầu nhìn bộ dáng soái ca tắm rửa, soái ca này còn không biết xẩu hổ, còn tự nhiên tạo dáng để cho cô nhìn, cũng chẳng phản đối chút nào, trái lại còn cười rất mờ ám với cô, hại mặt của cô đỏ lên.
Sau khi Nguyễn Trác Hàng tắm rửa xong liền nhào lên giường ôm Tiêu Thỏ, “Thế nào, em có hài lòng với những thứ em mới xem vừa nãy hay không?”
“Lưu manh.”
Nguyễn Trác Hàng cười lớn nói, “Ai lưu manh đó! Vừa nãy khi người ta đang tắm, anh hoàn toàn không nhìn em, nhưng tới lúc anh tắm, em lại quang minh chính đại nhìn anh.”
Tiêu Thỏ dẩu môi, chắc gì anh đã không xem! Chỉ là mới vừa rồi anh phải đi xuống lầu hỏi thăm ông chủ xem xung quanh đây có gì chơi hay không, có ai có thể chỉ đường không, nên anh mới bỏ lỡ thôi.
“Hừ, không nói với anh nữa!”
Nguyễn Trác Hàng cầm lấy tay Tiêu Thỏ để lên lửa nóng của mình, mập mờ nói, “Khó có dịp như vậy, được em nhìn chăm chú như vậy, anh cũng sắp nổ mất rồi, em phải bồi thường cho anh.”
Tiêu Thỏ bị Nguyễn Trác Hàng áp dưới thân, không phục vặn vẹo, cô sẽ không để anh ăn cô dễ dàng như vậy đâu.
Nguyễn Trác Hàng khó chịu ghé lên người của Tiêu Thỏ, kiềm chế nói, “Đừng nhúc nhích.”
Hôm nay anh vốn cũng không tính ăn Tiêu Thỏ, dù sao sáng sớm nay đã tỉnh dậy sớm, còn phải đi tàu hỏa rồi lại đi máy bay, lo lắng thân thể của Tiêu Thỏ không chịu được, cho nên muốn để cho cô ngủ một giấc thật say, dù cho giờ cô không nhúc nhích nữa, anh cũng không dám đảm bảo mình có thể chịu được.
Tiêu Thỏ nghe thấy lời anh nói, mỗi lần anh nói như vậy hầu như đều là lúc anh điên cuồng nhất, thân thể cô ngượng ngùng cứng lại, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng của Nguyễn Trác Hàng.
Một lát sau, Nguyễn Trác Hàng đã thấy khá hơn, mới xoay người xuống thân thể của Tiêu Thỏ, nằm ở bên cạnh. Tiêu Thỏ có chút kinh ngạc, “Anh không muốn sao?”
“Có phải thỏ con muốn rồi hay không?” Nguyễn Trác Hàng trêu ghẹo, náo loạn làm mặt Tiêu Thỏ đỏ bừng, cô nũng nịu nói, “Mới không phải đâu!”
Cô trở mình không thèm để ý tới anh, anh cũng biết là cô đang mắc cỡ, quay người qua ôm cô vào lòng nói, “Hôm nay quá bận bịu, em nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiêu Thỏ nghe thấy thế, lén lút cảm thấy ngọt ngào, lặng lẽ quay người, hai người cũng dần chìm vào giấc ngủ nhanh hơn.