Dịch: Hoàng Hi Bình
Bên trong xe buýt, ánh đèn vẫn rất mờ.
Nữ ác linh quấn đầy băng đi thẳng tới hàng ghế thứ hai từ dưới lên. Lúc này, Đỗ Duy mới chú ý tới ánh mắt của nó dừng lại giữa không trung một lúc.
Không rõ mục đích...
Nhìn giống như muốn ngồi ở chỗ nào đó.
Nhưng Đỗ Duy biết rằng điều đó không đúng, vì điều nó muốn làm bây giờ là giết chóc.
Sau đó, hắn nhìn thấy nữ ác linh quấn đầy băng quay lại, và nhìn thẳng vào mặt của hai chị em sinh đôi.
Meili sửng sốt, cô ấy đang ngồi bên ngoài, cô chị thì đang ngồi bên cửa sổ. Theo cách nhìn của cô, người phụ nữ quấn đầy băng này rất đáng sợ.
Hơn nữa, kể từ khi lên xe, nỗi kinh hoàng trong lòng cô cứ lởn vởn.
Emily cũng vậy, ánh mắt đầy cảnh giác, ôm em gái vào lòng, thậm chí còn cố gắng giữ em ở lại.
Cô định mắng người kia, nhưng chưa kịp nói thì cảnh tiếp theo khiến cô mất cả giọng.
Ác linh quấn đầy băng nhẹ nhàng đặt cả hai tay lên cằm của Meili, một trái một phải.
Meili vô cùng sợ hãi, nhưng điều khiến cô sợ hơn cả là cô thấy mình hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể, không thể cử động hay nói chuyện.
Sự im lặng chết chóc...
Sau đó, Emily nhìn thấy đầu của em gái mình đã bị cắt ra, vị trí chỗ cổ giống như một tấm gương nhẵn thính, còn có thể nhìn thấy một chút máu trong đó.
Thậm chí, cô chị còn nhìn thấy người phụ nữ quấn đầy băng ôm đầu Meili vào trong ngực. Sau đó dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng từ từ đặt trên đầu mình.
Nhẹ nhàng nhét vào trong.
Đầu của Meili trực tiếp cắm vào vị trí đầu của nữ ác linh, những miếng băng vải, thì quấn lấy giữa chặt cái đầu.
Vẻ mặt đó cũng chuyển từ hoảng sợ sang bình tĩnh.
Emily hoàn toàn đờ đẫn, vẻ mặt đơ đơ, còn cơ thể thì cứng đờ.
Cô muốn hét lên, nhưng hoàn toàn không thể làm được.
Ác linh quấn đầy băng không ngừng lại, nó tách rời từng bộ phận trên cơ thể của Meili, giống như tháo dỡ các khối xây dựng, rồi lắp nó vào chính nó.
Khi tất cả các bước được hoàn thành, nó hoàn toàn thay đổi.
Ngoại trừ một phần cơ thể bị quấn băng, nhìn từ phía trước thì có vẻ giống Meili. Nhưng nếu nhìn từ phía sau, bạn có thể thấy phần băng phồng to quấn quanh.
Sau khi kết thúc việc này, nó đưa mắt nhìn Emily, nhưng không làm gì cả. Thay vào đó, nó ngồi vào vị trí vốn của Meili, và lặng lẽ nhìn về phía trước, giống như một hành khách đang chờ xuống xe.
Đỗ Duy ngồi ở hàng ghế cuối cùng có thể nhìn toàn bộ cảnh tượng đẫm máu vừa xảy ra.
Trái tim của hắn lạnh lẽo.
Lần trước, ác linh này đã giết Linda bằng cách chặt xác cô, tháo băng, để lộ cơ thể trống rỗng, rồi quấn lấy từng phần cơ thể của nạn nhân.
Nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn thay đổi.
Như thể đối với nó, Linda không có gì khác ngoài thức ăn, trong khi Meili là một bộ sưu tập quý giá.
Hành vi của nó giống như mua quần áo mới, rồi vội vàng mặc thử chúng.
Ánh mắt của Đỗ Duy dừng ở trên thân thể của cô gái song sinh còn lại, tràn đầy lạnh nhạt.
Sinh đôi...
Cô ấy cũng sẽ chết...
Đỗ Duy biết rằng hai chị em sinh đôi không nên chết, họ đều là những người vô tội, thậm chí có chút đáng thương.
Chỉ vì lên một chuyến xe không nên lên, mà đã đánh mất sinh mạng còn thanh xuân của mình.
Nhưng đôi khi, chẳng thể làm gì khác được.
Đây được gọi là bất lực.
Từ năng lực đến nội tâm, là bất lực.
Không có cách chống lại, không có cách giải quyết.
Đỗ Duy chỉ có thể bảo vệ chính mình, hơn nữa tự bảo vệ chính mình cũng là một vấn đề.
Ác ý của The Nun vấn quấn chặt hắn, không hề chuyển dời, tình thế cũng cực kỳ nguy cấp.
Đỗ Duy kìm nén mọi cảm xúc trong lòng, trở về trạng thái bình tĩnh và lý trí tuyệt đối.
Bây giờ, toàn bộ xe buýt đã đầy.
Có 2 ghế trống, một ghế nằm giữa hắn và ác linh cầm ô, và ghế còn lại ở phía trước bên phải.
Cái chết của một trong hai chị em sinh đôi, đóng một vai trò như một lời cảnh báo tuyệt vọng.
Nói cách khác, nó khiến Đỗ Duy nhận thức được thêm một quy luật nữa.
Khi chiếc xe đã đầy, ác linh mới đến sẽ chọn giết những hành khách đã lên xe do nhầm lẫn. Nhưng nếu số lượng “hành khách” trên xe đến điểm cực hạn, ác linh mới đến sẽ bắt đầu giết người ngay cả khi họ không chiếm chỗ ngồi.
Ác linh Đỗ Duy và hành khách vô hình trực tiếp đẩy số hành khách đến điểm cực hạn - 15.
Vì vậy, lần này, sau khi 2 ác linh lên xe, 1 người ngồi xuống và người còn lại giết người.
……
Lúc này, ở phía bên kia.
Bên trong tháp đồng hồ của bệnh viện tâm thần.
3 người James đứng trước bức Tượng Chúa mới tinh ở tầng cao nhất.
“Chắc chính là nó.”
Người vừa nói là James, ông ấy đang cầm chiếc máy ảnh kiểu cũ bằng hai tay, mắt dời khỏi camera, toàn thân run rẩy không ngừng.
Trong bức ảnh, ông nhìn thấy một cái đầu bị ngọn lửa đốt cháy đen với phần da bị carbon hóa.
Nó được nhét vào thập tự giá và thay thế đầu của tượng Chúa.
Homill phía sau tức giận nói: “Đây là phạm thượng...”
Biểu cảm của Harry cũng rất tệ. Mặc dù anh không phải là một Người Đuổi Quỷ được giáo hội đào tạo từ còn nhỏ, nhưng cũng thấy vô cùng khó chịu.
Vì vậy, anh lạnh lùng nói: “James, anh có phát hiện ra gì khác thường không?”
James lắc đầu và nói: “Không, đập vỡ thần tượng ra, lấy phần đầu bên trong ra và niêm phong nó trong hộp. Đỗ Duy cần sự giúp đỡ của chúng ta ngay bây giờ.”
Harry gật đầu, anh ta cẩn thận đổ nước thánh lên tay, sau đó nắm một chiếc ghế rồi đập mạnh vào đầu của bức tượng Chúa.
Bốp...
Đầu của bức tượng Chúa bị vỡ ra, rơi xuống đất cái rầm.
Chiếc ghế gãy rời, chỉ còn một chân ghế được Harry giữ chặt.
Bụi văng tứ tung.
Harry một tay giữ chân ghế, còn tay kia cầm sợi dây có thể đối phó với ác linh, tiến về phía trước để kiểm tra.
Anh ta định gỡ lớp đất sét khô đang trùm kín đầu, nếu không kích thước sẽ không vừa với cái hộp.
James và Homill nhìn thấy điều này, chuẩn bị hộp, cùng vây lại xung quanh.
Nhưng ngay khi Harry kéo lớp đất sét khô bao quanh đầu của tượng Chúa, để lộ cái đầu bên trong. Anh ta kinh hoàng phát hiện, cái đầu đã bị đốt thành than đột nhiên mở mắt.
Lạnh lùng, độc ác...
Khi Harry nhìn vào đôi mắt đó, đầu óc bỗng nhiên đau đớn dữ dội, trước mắt chỉ toàn là màu máu, và tầm nhìn trở nên rất mờ.
……
11:48.
Xe buýt từ từ dừng lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Đỗ Duy cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
Đây là một khu ổ chuột cũ kỹ, đường xá đổ nát, xung quanh chỉ có vài ngôi nhà, trông khá vắng vẻ.
Trên mặt đất có rất nhiều nước đọng, có một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen nghiêm chỉnh, đeo mặt nạ trắng không có ngũ quan, trên ngực đeo một chiếc trâm cài áo bằng vàng sang trọng và tinh xảo, chống gậy ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Duy.
Ngay cả trong mưa, tư thế của nó vẫn rất quý phái.
Ánh mắt của Đỗ Duy lạnh như băng, hắn cũng đang đeo mặt nạ, theo bản năng ghét bỏ vị “khách” quen thuộc này.