Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 375: Chương 375: Anh bạn, bắt tay nào




Trong phòng tiếp khách, Đỗ Duy nhìn vào ánh mắt của Josh, bất giác mỉm cười.

Hắn nói: “Sau khi phân tích giấc mơ của anh, mục tiêu của cái bóng đó luôn luôn là gia đình của anh, không phải là anh, bởi vì anh là một người mơ, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.”

Josh bối rối nói: “Quả thật là vậy, nhưng vì sao lại thế?”

Đỗ Duy chậm rãi nói: “Chuyện này liên quan đến khái niệm về giấc mơ, có lẽ tôi nên giải mã giấc mơ cho anh hiểu.”

Giải mã giấc mơ?

Nghe đến đây, Josh sửng sốt: “Ngài Đỗ Duy, ngài không phải là Người Đuổi Quỷ sao? Tại sao ngài lại muốn giải mã giấc mơ của tôi? Có vẻ không hợp với nghề nghiệp của ngài?”

Đỗ Duy nghiêm nghị nói: “Trước khi trở thành một Người Đuổi Quỷ, tôi là bác sỹ tâm lý.”

Josh ngạc nhiên nói: “Bác sỹ tâm lý? Hôm trước tôi có đi gặp bác sỹ tâm lý, nhưng người kia lại cho tôi cảm giác hoàn toàn khác với ngài. Ngài bình tĩnh hơn rất nhiều. Nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ ngài mới là vô cảm.”

Đỗ Duy giải thích: “Rất đơn giản, bởi vì tôi tự học tâm lý học. Trước đây chuyên ngành của tôi là pháp y.”

Ngay sau đó, Josh hoàn toàn sững sờ, anh ta nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ lạ.

Giống như gặp quỷ.

Pháp y... bác sỹ tâm thần... Người Đuổi Quỷ...

3 nghề nghiệp này dường như hoàn toàn không liên quan...

Cuối cùng, anh ta bất đắc dĩ nói: “OK, tôi hãy nói cho ngài biết chuyện gì đang xảy ra trong giấc mơ, và nó có liên hệ gì với tôi.”

Nghe các từ, Đỗ Duy kéo ghế ra, đi về phía anh ta, vừa đi vừa nói: “Tất cả cảnh tượng anh mơ thấy, đều đã xảy ra trong thực tế.”

“Ngay từ đầu đầu, nỗi sợ hãi bắt nguồn từ anh.”

“Rồi vợ anh biết chuyện, đến con trai cả, con trai nhỏ và cuối cùng gia đình anh rơi vào sợ hãi.”

“Có sự khác biệt giữa các ác linh. Một số ác linh sau khi thỏa mãn quy luật giết chóc, chúng sẽ trực tiếp tấn công anh, nhưng một số ác linh còn cần sự sợ hãi.”

“Càng sợ hãi nó, thì nó càng mạnh.”

“Nói cách khác, chỉ cần anh không sợ, trong thời gian ngắn nó không làm gì được anh.”

Nói đến đây, giọng của Đỗ Duy chợt trầm xuống: “Anh Josh, từ những gì anh kể, nó có liên hệ với giấc mơ của anh, vậy mục tiêu của nó phải là anh.”

“Nhưng thật tế, lại không phải vậy.”

“Bất kể là điều tôi thấy hay anh kể, tất cả đều chỉ về một điểm. Mục tiêu của ác linh không phải là anh.”

“Điều này không phù hợp với lẽ thường, trừ khi ác linh này bị anh ảnh hưởng.”

“Anh càng sợ hãi điều gì, nó sẽ càng làm điều đó.”

“Ác linh nhìn chằm chằm vào anh từ khi anh 8 tuổi, rất có thể cũng là thứ mà giờ anh đang gặp phải.”

Đỗ Duy bước đến chỗ Josh, bình tĩnh theo dõi anh ta.

Nếu những lời của Josh là sự thật, thì câu trả lời cho câu hỏi là hiển nhiên.

Để giải quyết sự kiện ác linh này, nên bắt đầu với người đàn ông này.

“Vậy anh Josh, anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra khi anh lên 8 không?”

“Tôi... tôi hoàn toàn không nhớ.”

“Vậy có tiện nói về những giấc mơ mà anh đã có từ hôm qua đến sáng nay không? Anh dường như không nói cho tôi biết, là do anh không nằm mơ, hay là vì lý do khác?”

“TÔI……”

...

Josh do dự nhìn Đỗ Duy.

Sự căng thẳng, hoảng sợ trên gương mặt của anh ta không còn che giấu được nữa.

Điều này hoàn toàn khác với cách giải mã giấc mơ mà anh ta nghĩ.

Đỗ Duy đã dùng những lời lẽ trực tiếp nhất để quy kết mọi chuyện cho bản thân anh ta.

Cho Josh cảm giác rằng những lời nói đó giống như một thanh gươm sắc bén nhất, xuyên qua trái tim anh, còn tiếp tục đâm ngoáy.

Không cách nào thích ứng.

“Ngài Đỗ Duy, hôm qua tôi không nằm mơ...”

Thật lâu sau, Josh miễn cưỡng cười nói.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng anh ta đang nói dối.

Nhưng anh ta nhất quyết như vậy, ai cũng không hỏi được gì.

Đỗ Duy nhìn vào mắt anh ta rồi bật cười: “Được rồi, cứ như vậy trước. Chúc anh vui vẻ.”

Nói xong, Đỗ Duy đưa tay phải ra.

Trông rất lịch sự.

Josh do dự, chìa tay về phía Đỗ Duy: “Chúc anh vui vẻ.”

Không hiểu tại sao, anh ta cảm thấy nhiệt độ trên bàn tay phải của Người Đuổi Quỷ rất thấp.

Giống như chạm vào một cục băng.

Cảm giác lạnh buốt từ bàn tay, làn đến trên vai của anh ta.

Nhanh chóng buông tay ra, Josh lại hỏi: “Vậy khi nào thì lễ Đuổi Quỷ bắt đầu? Ngài biết không, tình hình hiện giờ của gia đình tôi rất tồi tệ. Hai ngày trước tôi lại chuyển nhà, nhưng ác linh vẫn không chịu buông tha cho gia đình tôi, tôi cần giải quyết việc này gấp.”

Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Ngay trong tối nay, anh có thể đi ra ngoài gặp mặt gia đình của mình trước, nhân tiện gọi Cha Wiss đến đây.”

Josh nói vài câu cảm ơn, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Ngay sau đó, Cha Wiss bước vào, đóng cửa lại.

Ông ta kính cẩn thưa: “Thưa Ngài, lệnh của ngài là gì?”

Đỗ Duy nhìn tay phải của mình, cũng không quay đầu lại: “Tối nay, tôi sẽ bắt đầu giải quyết ác linh đang quấy rầy nhà Josh. Việc này rất nguy hiểm, cho nên tôi cần tất cả những người không liên quan rời khỏi nhà thờ.”

Cha Wiss chợt hiểu: “Dạ, tôi sẽ yêu cầu các giáo sĩ chuẩn bị rời đi ngay, để không làm phiền ngài.”

Đỗ Duy cau mày: “Còn người nhà của Josh nữa, đưa bọn họ đi.”

Cha Wiss nghi ngờ hỏi: “Họ không phải là mục tiêu của ác linh sao? Tại sao phải đưa họ đi?”

Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Bởi vì mục tiêu của ác linh là bọn họ, điều anh cần đảm bảo là đêm đến, trong toàn bộ giáo hội trừ tôi ra chỉ có Josh.”

Cha Wiss lại càng thấy khó hiểu hơn: “Vậy tôi phải nói sao với Josh?”

Đỗ Duy lắc đầu nói: “Anh không được để cho hắn biết, nhưng có thể nói cho hắn biết Đuổi Quỷ chỉ cần một người, vì vậy mỗi người ở riêng một phòng.”

Cha Wiss nghiến răng nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay, thưa ngài.”

Đỗ Duy ừ một tiếng, ra hiệu anh ta ra ngoài.

Sau khi Cha Wiss rời đi, vẻ mặt của Đỗ Duy trở nên rất lạnh.

Không có người ngoài, đây mới là trạng thái thật sự hiện giờ của hắn.

“Cho dù anh không nói, tôi cũng có thể đoán được tối hôm qua anh mơ thấy cái gì.”

“Anh mơ thấy anh giết cả nhà của mình.”

“Anh cho rằng mơ thấy ác linh ám mình, nhưng thực tế, nó chưa bao giờ tách ra khỏi anh.”

Nhìn cánh tay phải của mình, Đỗ Duy chậm rãi duỗi bàn tay ra.

Trên mu bàn tay, sau lần phát động năng lực Đánh Dấu trước đó, hoa văn kim đồng hồ mờ nhạt khá nhiều.

Nhưng giờ nó đã dần sáng tỏ.

“Chỉ cần cùng tao tiếp xúc, đều sẽ bị tao Đánh Dấu. Tao rất tò mò, mày có phát giác ra không?”

Hắn đang nói với ác linh.

Sau đó hắn tự trả lời: “Tao không nghĩ vậy.”

Josh nghe xong, cảm thấy Đỗ Duy rất không bình thường.

Ác linh tuyệt không để con đường sống cho con người. Trừ khi người này xuất hiện vấn đề, và trở thành môi giới cho sự tồn tại của ác linh.

Vì vậy, Đỗ Duy lặng lẽ tiến vào ác linh hoá, nắm lấy tay của Josh.

Sau đó, hắn có được niềm vui ngoài ý muốn, Đánh Dấu thành công...

Dễ dàng Đánh Dấu hơn bất kỳ ác linh nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.