Dịch: Sunsh1ne
Biên: Hoàng Hi Bình
***
Sau khi nói chuyện với Đỗ Duy về bệnh viện tâm thần, 3 người James rời khỏi phòng khám tư vấn.
Họ cần phải quay lại và chuẩn bị, nhân tiện xử lý vấn đề cánh tay của Harry.
Thời gian ước hẹn là 3 giờ chiều xuất phát, và gặp mặt ở bệnh viện tâm thần.
Tầng trệt.
Đỗ Duy bình tĩnh ngồi trên sô pha, dán mắt vào chiếc đồng hồ cổ.
Các kim đồng hồ trùng nhau, tốc độ vẫn như trước, quay đều không nhanh không chậm.
Hắn đang suy nghĩ về tình hình hiện tại và các biện pháp để đối phó kế tiếp.
Cả ngày hôm qua đến hôm nay, quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Đầu tiên là việc trong nhà mình xuất hiện 4 cái đầu của tín đồ tà giáo, những kẻ này đã đến nhà mình, hơn nữa còn có những tín đồ tà giáo khác còn sống.
Những người này là một mối đe dọa với Đỗ Duy.
“Có lẽ mình nên gỡ bỏ tấm biển cảnh báo treo ở cửa?”
“Nhưng có vẻ như những tin đồ tà giáo này cũng sẽ không gửi bưu kiện cho mình.”
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, lấy bệnh án ra, lật trang của mình, bắt đầu viết thêm những ghi chú mới.
[1. Tín đồ tà giáo: mục đích không rõ, có nguy cơ tương đối mạnh, cần giải quyết]
[2, T.N: Môi giới là cái đầu? Cần phải đến bệnh viện tâm thần để giải quyết chuyện này] - nói về The Nun.
[3. Ác linh trong nhà: tính nguy hiểm tạm thời giảm bớt, từ từ giải quyết]
Viết xong những lời này, Đỗ Duy lại cau mày, đóng hồ sơ bệnh án, rồi cất đi.
“Mặt tạ hiện giờ đã có nhiều vết rạn nứt, chắc số lần có thể sử dụng cũng không còn nhiều, tác dụng của nó không nằm ở năng lực, có lẽ ở bệnh viện tâm thần sẽ có tác dụng.”
“Trừ nó ra, chiếc đồng hồ cổ cũng không dễ mang theo, mình luôn cảm thấy thứ này có quá nhiều bí ẩn. Nếu nó cũng là vật chứa như chiếc mặt nạ, như vậy tại sao ác linh bên trong chưa bao giờ xuất hiện? Thậm chí có khả năng không hề có ác linh?”
“Đây là một yếu tố không rõ ràng, đành tạm thời bỏ qua.”
Đỗ Duy nói, bỏ mặt nạ vào ba lô và sửa soạn lại đồ đạc một chút.
Chiếc mặt nạ chỉ cần đeo lên sẽ có được thân phận của ác linh, 2 bình nước thánh, nửa lọ bột xương có thể đối phó với ác linh, con dao găm hình thánh giá bằng bạc của Andrew, một chiếc zippo chỉ có thể đánh lửa khi ác linh xuất hiện. Hmm... còn có chiếc nhẫn, và một khẩu súng lục mang theo để phòng thân.
Về phần chiếc Thánh Giá treo ngược mà ác linh Đỗ Duy giật đứt khỏi ngực của The Nun, nó đã biến mất một cách kỳ lạ.
Sau khi soạn đồ đạc xong, Đỗ Duy chuẩn bị ăn chút gì đó để bồi bổ sức lực.
Nhưng không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy mình bỏ sót chuyện gì đó.
“Dường như không liên quan đến ác linh.”
……
12:00, giữa trưa.
Đỗ Duy tắm rửa một cái, khoác chiếc áo dày hơn, ngồi trên sô pha.
Trên tường treo chiếc đồng hồ cổ và Annabelle trong chiếc tủ khung.
Laptop đang đặt trước mặt hắn vốn để ở tầng trệt.
Lúc này, Đỗ Duy đang xem email do Alexis gửi vào hộp thư của mình.
Nội dung nói về chiếc đồng hồ cổ được đấu giá, còn có thông tin về bệnh viện tâm thần và nhà thờ cũ.
Nửa phần trước không có ích gì với những việc Đỗ Duy đang cần làm, vì vậy hắn nhanh chóng lướt đến phần đề cập đến bệnh viện tâm thần và nhà thờ cũ.
Ừm...
Bệnh viện tâm thần này từ trước đến nay đều rất bình thường, cũng không có gì khác thường, trong 1 năm gần đây, chỉ có một tin kỳ lạ duy nhất.
Có một bệnh nhân tâm thần tưởng mình là bác sĩ, nên đã cố gắng chữa trị cho những bệnh nhân tâm thần khác trong bệnh viện, kết quả là một số bệnh nhân tâm thần đã được chữa khỏi một cách thần kỳ.
“Sao việc này giống như kịch bản của phim truyền hình vậy?”
Đỗ Duy cau mày, kéo con trỏ chuột xuống, tiếp tục nhìn.
Lần này, đó là về nhà thờ.
[Năm 1993, có một vụ hỏa hoạn tại một nhà thờ ở ngoại ô New York. Một nửa số giáo sĩ đã chết trong vụ cháy. Người ta nghi ngờ là do đốt phá, nhưng sau khi điều tra, không tìm thấy thông tin nào liên quan. Tất cả những người sống sót đều không biết chuyện gì xảy ra. Quá trình điều tra chỉ đành thể kết thúc.]
[Năm 1998, nhà thờ bỏ hoang bị phá bỏ, một bệnh viện tâm thần được xây dựng lại. Viện trưởng vốn là một nữ linh mục]
Ở dưới cùng, có một ghi chú từ Alexis: “Viện trưởng ở đây lại là một nữ giáo sĩ, việc thiệt là nực cười? chẳng lẽ muốn mỗi ngày bệnh nhân đều niệm Ca ngợi Thiên Chúa? Đúng là lũ chậm tiêu!”
Đọc đến đây, Đỗ Duy không khỏi nghĩ đến cảnh Alexis nhổ nước bọt khinh thường, không nói cạn lời.
“Tuy nhiên, điều này thực sự không bình thường... Có lẽ viện trưởng có thể cho mình biết điều gì đó.”
Đỗ Duy nói xong nhanh chóng gập màn hình của laptop.
Bất thình lình hắn chợt nhớ ra điều gì đó mà chính mình đã lãng quên.
Ừm...
Đêm qua, sau khi nói chuyện điện thoại với Alexis, hắn nói sẽ chủ động gọi cho cô.
Đỗ Duy luôn cảm thấy phụ nữ rất phức tạp, yêu đương càng phức tạp hơn. (lời người dịch:Rõ ràng
Biên: Keke)
Vậy nên bao lâu nay hắn chưa từng yêu ai.
Nhưng người phụ nữ tốt bụng, và xinh đẹp này thực sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Hmm... Bất kể đó là vật chất, hay tin tức.
Vì vậy, hắn lấy smartphone ra, và gọi cho Alexis.
Khiến hắn kinh ngạc chính là vừa mới ấn gọi, đầu dây bên kia đã lập tức kết nối.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng hờn dỗi: “Em đợi anh suốt cả buổi sáng, cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em rồi sao? Anh bận nhiều việc lắm hả? Hả?
“Ừ... đúng vậy.”
Đỗ Duy không ngờ rằng Alexis sẽ ngồi mong ngóng cuộc gọi của mình như vậy, sắc mặt đột nhiên có chút phức tạp.
Ý gì đây?
Alexis hừ lạnh một tiếng: “Quên đi, dù sao anh cũng không cho em leo cây, em tha thứ cho anh lần này đấy.”
Nói xong, giọng cô dịu dàng trở lại: “Lần sau anh có thể gọi cho em sớm hơn, ừm... honey, anh biết đấy, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.”
Đỗ Duy im lặng một hồi, mới nói: “Được rồi, lần sau anh sẽ cố gắng.”
“Anh...” Alexis bất lực nói: “Anh biết không, anh rất giỏi việc khiến cuộc trò chuyện trở nên tệ hại.”
“Anh không nghĩ như vậy.” Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Vậy anh nên nói gì đây? Em ăn cơm chưa?”
“Chưa, thực ra em vừa phát hiện mình đã tăng lên một cân, vì vậy em sẽ bắt đầu giảm béo.”
“Được rồi, chúc em giảm cân suôn sẻ, 2 ngày nay anh có chút việc cần giải quyết.”
Đầu giây bên kia lập tức im lặng...
Một lúc lâu sau, Alex giọng nói có vẻ rối rắm: “Tại sao mỗi ngày anh đều có nhiều chuyện như vậy chứ?”
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Anh cũng không muốn, nhưng đây là sự thật.”
Alexis khó chịu nói: “Vậy thì bác sĩ Đỗ Duy thân mến, thứ ba tuần sau anh có rảnh không?”
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu hai ngày này thuận lợi, thứ ba tuần sau chắc là không có chuyện gì, mà em muốn nói với anh chuyện gì? Hẹn hò?”
Alexis đành phải nói: “Thứ ba tới là sinh nhật của em, nhưng bố mẹ em chắc chẳng có thời gian mà đến đây đâu, họ đã cho em một khoản tiền để tự tổ chức sinh nhật.”
Đỗ Duy nhướng mày, nói: “Anh đã hiểu ý của em rồi, anh sẽ đến.”
“Không hứa suông nữa chứ?”
“Ừm... không đâu.”