Cộp cộp cộp……
Tiếng bước chân vang lên.
Trên tầng hai của biệt thự, một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc áo khoác đi lên tầng hai.
Một bóng đen mờ nhạt bao phủ lấy hắn, khiến cơ thể của hắn trở nên mờ ảo.
Hơn nữa, hắn đang cầm một khẩu súng lục bằng tay phải, tay trái khi vuốt vuốt một đồng xu.
Đột nhiên người đàn ông quay đầu lại, nhìn ra sau.
Cầu thang lúc đi lên đã biến mất, thay vào đó là sàn và những bức tường kiên cố.
Hắn thấp giọng cười một tiếng, rồi ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, trong không gian có dấu hiệu hỗn loạn, ngoại giới hoàn toàn tối tăm.
Thật giống như đang vào ban đêm.
“Lần đầu tiên tao rời khỏi đây, tao đã muốn lấy được mặt nạ, lại vào đây một lần nữa để mang mày ra ngoài, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn, tao đã biết được bí mật của mặt nạ, và lấy được chiếc mặt nạ ở Thành phố Massas.”
“Đến giờ, đã qua một thời gian dài.”
“Mày không muốn ra ngoài chào hỏi tao sao?”
Hắn đang ám chỉ ác linh mặt nạ trong biệt thự này.
Có 3 phòng ngủ trên tầng hai, một phòng làm việc bị hỏng khóa và một phòng khách.
Im lặng, trầm cảm.
...
Ở đâu đó trong không gian nhỏ hẹp tối tăm này, Hannibal lại mở mắt ra.
Gã nhìn thấy dòng chữ mới xuất hiện trên bức thư- [Hình như Đỗ Duy đã từng đến biệt thự, và tiếp xúc với ác linh. Hắn dùng phương thức không rõ để rời đi, nhưng giờ, mục tiêu của hắn dường như đã thay đổi trở thành ác linh kia, không phải anh]
Đọc xong nội dung bức thư, Hannibal không kìm được nheo mắt.
“Đây là một cái bẫy.”
Hắn thầm phán đoán, sau đó nghĩ đến vấn đề - Đỗ Duy không biết vị trí hiện tại của mình, vậy có thể hắn sẽ phải đối đầu với ác linh trước.
“Tao càng ngày càng tò mò tại sao mày lại có nhiều ác linh như vậy. Là do mày phát hiện ra cách sử dụng ác linh, hay do năng lực ác linh hoá của mày?”
“Tao nghĩ khả năng sau cao hơn. Tao có thể khiến ác linh chết thay, mày có thể khống chế ác linh.”
Ở một khía cạnh nào đó, Hannibal đã đoán trúng, nhưng khả năng mà gã phủ định, cũng không sai.
Đỗ Duy quả thực đã phát hiện ra cách sử dụng lợi dụng ác linh trước khi có năng lực Đánh Dấu.
Nói thô tục thì, cách làm của Đỗ Duy rất giống với việc vay nặng lãi, ác linh chính là chủ nợ của hắn, song lãi suất ngày càng tăng, kẻ khó chịu chính là chủ nợ.
Đánh Dấu tương đương với một công tắc có thể điều khiển, giúp Đỗ Duy không phải luôn đi xiếc trên dây.
Đúng lúc này, một đoạn văn bản khác xuất hiện trên bức thư trong tay của Hannibal.
Nội dung như sau:
[Đỗ Duy mở cửa phòng ngủ, hắn bước vào, khoảng cách giữa hắn và anh ngày càng xa, ác linh trong biệt thự không biết vì nguyên nhân gì, cứ nhìn chằm chằm hắn, đây có thể là cơ hội】
Nhìn thấy điều này, đôi mắt của Hannibal lóe lên những màu sắc kỳ lạ.
Hắn nghĩ ra một điều rất thú vị.
Nếu làm tốt, gã có thể ăn thịt ác linh trong biệt thự, có thêm một mạng để chết thay.
Đồng thời, gã cũng có thể mang cơ thể của Đỗ Duy trở lại trụ sở chính của Vidar để hiến tế cho ác linh Đỗ Duy.
“Hãy chơi trò mèo vờn chuột nào.”
Ác linh sợ Hannibal, nhưng không sợ Đỗ Duy.
Hannibal không ngán Đỗ Duy, mà lo lắng về việc bị mắc kẹt trong biệt thự.
Chỉ cần thêm một chút vật chất là có thể làm cho tình hình rối tung lên.
Chỉ trong lúc hỗn loạn, Hannibal mới có thể phá đảo.
...
Vào lúc này, Đỗ Duy đang đứng trong phòng của con gái bà Mina, Kelly.
Cả căn phòng không khác gì lúc hắn rời đi.
Xác của cô bé tóc vàng vẫn còn bị treo ngược, những vết máu vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm trước khi chết, không chuyển sang màu nâu.
Hắn chuyển hướng nhìn xuống, chỉ để bắt gặp ánh mắt của cái xác.
Không có gì ngoài sự trống rỗng và chết chóc trong đôi mắt đó.
Ở một khía cạnh nào đó, cái xác này đã tạo thành một chỉnh thể trong không gian quỷ dị này.
Dùng thuật ngữ quái dị là thích hợp nhất.
Dưới cái xác có đồ án của ngôi sao 6 cánh, trên mỗi góc đặt một ngọn nến, lặng lẽ thiêu đốt.
Đỗ Duy đã từng sử dụng zippo có thể đối phó với ác linh, đốt cháy tóc của xác chết...
Hắn đang cố gắng thăm dò quy luật.
Nhưng giờ không cần nữa.
“Đi ra, tao đã hội đủ mọi điều kiện để mày tấn công tao, chiếc mặt nạ mà tao đang đeo lẽ ra là của mày.”
“Tao có thể cảm nhận được ánh mắt của mày.”
“Mày đang nhìn tao?”
Không có phản ứng gì, nhưng Đỗ Duy vẫn không nản lòng, tùy ý đi ngang qua xác chết đến bên cửa sổ, thản nhiên nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Cứ như không phải đến đây để giải quyết Hannibal hay ác linh, nhưng giống như một người khách đến thăm nhà của một người bạn.
Rất không phù hợp với phong cách của Đỗ Duy.
Ngay sau đó, có một tiếng lảm nhảm chua chát.
Cửa phòng ngủ đột nhiên đóng sầm lại.
Ánh sáng trong cả căn phòng mờ đi, những ngọn nến lần lượt vụt tắt.
Đỗ Duy vẫn nhìn ra cửa sổ, hai tay đút túi quần, đôi mắt điềm tĩnh và sâu lắng.
Xác chết Kelly quay lưng về phía anh, nhưng lúc này, sợi dây treo xác chết từ từ quay một vòng.
Xác chết cũng xoay người, bóng lưng của Đỗ Duy được phản chiếu trong đôi mắt trống rỗng đó.
Ác linh đang điều khiển xác chết này.
Cái xác lơ lửng một cách kỳ lạ, dùng một tư thế phi lý, mặt hướng trần nhà, lặng lẽ tiến về phía Đỗ Duy.
Điều này hơi khác so với cách nó đã từng tấn công Đỗ Duy.
Dần dần, cái xác ngày càng gần Đỗ Duy.
Hai tay của nó cũng từ từ duỗi ra, chạm vào lưng của Đỗ Duy.
Vị trí kia, chính là trái tim.
Nhưng đúng lúc này, Đỗ Duy quay đầu lại, nhìn về phía cái xác.
Trên mặt nạ, đôi mắt đỏ ngầu, vằn vện càng thêm ác độc.
Cái Bóng bị Đỗ Duy nhét vào mặt nạ, giờ đã gặp được chính chủ của mặt nạ.
Trên đầu của Đỗ Duy, một cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, chộp về phía mặt nạ.
Im lặng, không một tiếng động.
Trên trần nhà phát ra âm thanh sột soạt, như thể có chuột đang chạy.
Đỗ Duy nhìn cảnh này, đưa tay đút túi.
Tay trái cầm khẩu súng kíp, chĩa vào xác chết rồi bóp cò, cánh tay phải của hắn tái nhợt như da của xác chết, nắm lấy cánh tay của người phụ nữ mảnh mai đang cố gắng tháo mặt nạ.
Phằng.
Phần đầu của cái xác vỡ nát...
Tay phải nắm chắc cánh tay mảnh mai của người phụ nữ.
Cho đến giờ phút này, Đỗ Duy mới bình tĩnh nói: “Tao vốn muốn mày gia nhập thế lực của tao, nhưng tao nghĩ mãi, vẫn quyết định từ bỏ kế hoạch này.”
“Bởi vì Cái Bóng tốt hơn mày.”
“Và tao không cần một ác linh mặt nạ khác.”
Dứt lời, Đỗ Duy đột ngột kéo xác của bà Mina xuống.
Đỗ Duy dùng tay trái tháo mặt nạ ra, đeo lên mặt của nó.
Vấn đề giữa các ác linh mặt nạ nên giao cho ác linh mặt nạ giải quyết.
Sau đó Đỗ Duy buông tay, lạnh lùng nhìn lên trần nhà trên đầu.