Dịch: Hoàng Hi Bình
***
10:09 tối.
Đã hơn 10 phút trôi qua, kể từ khi Đỗ Duy dẫn theo trung trung đội ác linh vòng qua bên phải con phố ác quỷ.
Phía sau trung đội, có thêm 1 quỷ hồn khác xuất hiện, đồng thời có lượng lớn sương mù đang xâm chiếm nó.
Bây giờ, hắn ở bên trái lối vào con phố, chỉ cần đi thêm một đoạn ở bên phải, nhất định sẽ hình thành một vòng khép kín, để cho chính mình lối ra đi sẽ bị phong tỏa.
Sau khi bị nhốt, cả người, và quỷ hồn đều không thể thoát ra ngoài.
2 nơi quá quái dị đến khó hiểu lại chồng chất lên nhau, ngay cả Hunter cũng không thoát ra được.
Khi rời đi, Đỗ Duy sẽ thúc đẩy vòng khép kín này hoàn thành.
Ngoại trừ hắn, không có ác linh hay con người nào có thể rời khỏi đây.
...
Đỗ Duy mang theo trung đội ác linh đi hết một chặng đường, phía sau luôn có một quỷ hồn xuất hiện làm điểm neo. Muốn đưa hắn vào trong phạm vi của con đường cao tốc, nhưng với sự tồn tại của trung đội ác linh, quỷ hồn không thể xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có thể ở đi theo sau trung đội.
Vô tình trung, kẻ cầm đầu Đỗ Duy không chỉ đang dẫn dắt ác linh tiến lên, mà còn dụ theo rất nhiều quỷ hồn.
Hắn quay đầu liếc nhìn ra phía sau, sương mù tràn ngập, nhưng phạm vi cũng giống như đường cao tốc, cũng không có xu hướng khuếch tán ra xung quanh.
Sau đó, Đỗ Duy quay đầu lại, liếc nhìn ác linh Mike Stowe đang đứng ở lối vào của con phố.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, ác linh này còn đáng sợ hơn so với lúc trước, đứng yên tại chỗ, nhưng chiếc trâm cài áo bằng vàng ghim trên ngực lại toát ra cảm giác quỷ dị.
Điều này có liên quan đến lời nguyền.
Mà, lần trước khi lên xe buýt, Đỗ Duy đã nhìn thấy những chữ cái được khắc trên đó, kết hợp với chiếc nhẫn trên người hắn, cuối cùng suy ra đó là chữ Val...k.
Dòng chữ này có vẻ là 1 cái tên, nhưng rõ ràng là thiếu một đoạn.
Vì vậy, cho tới bây giờ, Đỗ Duy cũng không hiểu, những vật có liên quan đến lời nguyền này, đến tột cùng có hàm nghĩa gì.
Nhưng hắn hiểu một điều, tuyệt đối không được khiêu khích chiếc trâm cài áo bằng vàng.
Chỉ chiếc nhẫn đã dồn hắn đến bờ vực của cái chết nhiều lần, còn chiếc trâm cài, dù có là Hunter hoàn toàn ác linh hoá, chắc cũng chỉ có một con đường chết.
Đột ngột.
Đỗ Duy cau mày, hắn nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt đầy khủng khiếp, và hiểm độc, kiên quyết nhìn chằm chằm vào mình.
Ác linh Mike Stowe dùng một tốc độ rất chậm, nhấc chân di chuyển.
Dường như nó đang vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự quái buộc kinh dị của con phố, nhưng nó không thể nào làm được.
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn nó, lẳng lặng lấy smartphone ra, mở images của Cái Bóng.
Sau đó hắn chĩa nó vào ác linh ở trước mặt.
Cảnh tượng này rất lạ.
Ác linh không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn chằm chằm Đỗ Duy, duy trì tư thế cứng ngắc, thậm chí không thể quay đầu lại.
Đỗ Duy lấy smartphone ra, tất cả những gì nó nhìn thấy ngoại trừ Đỗ Duy là images của Cái Bóng.
Những ác linh có đặc tính là phớt lờ không gian và khoảng cách.
Trong chốc lát.
Đỗ Duy nhìn thấy trong bóng tối phía sau ác linh Mike Stowe, xuất hiện một đôi mắt đẫm máu.
Cái Bóng bước thẳng ra khỏi bóng tối.
Nhưng ngay giây tiếp theo. Nó đột nhiên nhìn Đỗ Duy, tay trái đang cầm mặt nạ, tay phải bỏ smartphone vào túi.
Cái Bóng run rẩy...
Có vẻ như nó đang tức giận.
Đỗ Duy vô cảm, hắn tự nhủ: “Lẽ nào mình đoán sai, Cái Bóng cũng không thể di chuyển trên con phố ác quỷ này?”
Nhưng sau đó, Cái Bóng di chuyển.
Nó hằm hằm nhìn Đỗ Duy, do dự vài giây rồi quay đầu về phía ác linh Mike Stowe.
Sau đó, Cái Bóng vươn tay về phía đầu Mike Stowe, tuy tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều, nhưng nó không hề ngừng lại.
Đỗ Duy trầm ngâm, cơn run vừa rồi có lẽ là do Cái Bóng không thể hoàn toàn xem nhẹ sức mạnh quái dị của con phố này.
Nhưng nó không nên giết chết ác linh này.
Rốt cuộc, nỗi kinh hoàng của Cái Bóng nằm ở sự lan truyền của nó, chỉ khi càng giết nhiều người, nó mới càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đỗ Duy nhất tâm nhị dụng, vừa nhìn, vừa nghĩ về người của Giáo Hội Twilight.
Thông qua sự liên kết giữa 2 lá Joker, hắn có thể cảm thấy gã trọc dừng lại cách đây 1 km.
Đây là sự cảnh giác bình thường.
Chỉ cần gã trọc không ngốc, nhất định có thể đoán được mình đang gài bẫy gã.
Nhưng gã tuyệt đối không thể nghĩ được là bẫy gì.
Khi một người đang bước đi, sẽ để ý đến những nguy hiểm ở dưới chân, nhưng gã sẽ không bao giờ cảnh giác với con đường dưới chân mình.
Trừ khi gã đã nhìn thấy sự kinh hoàng của con đường cao tốc.
Nhưng điều này hoàn toàn không khả thi.
Nếu gã trọc đã chạm vào con đường cao tốc, theo quy tắc kéo dài không giới hạn của con đường này, sẽ có quỷ hồn hoặc sương mù ở khắp mọi nơi.
Ngay cả Đỗ Duy, chỉ cần tới khu vực này, sẽ tự động đi vào con đường cao tốc.
Trên thật tế, ngoại trừ hắn, không có ai biết sự quỷ dị của con đường cao tốc.
Hay nói cách khác, tất cả những ai biết đều đã chết trên đường cao tốc...
Ví dụ, những quỷ hồn...
Vào lúc này, Cái Bóng cũng đã chạm vào đầu của ác linh Mike Stowe.
Đỗ Duy nhìn thấy thế, không khỏi lắc đầu, Cái Bóng dường như bị ám ảnh bởi việc vặn đầu mục tiêu, bất kể là người hay là ác linh.
“Hoàn toàn không thể hiểu được.”
Giọng vừa vang lên.
Đỗ Duy thấy Cái Bóng định vặn đầu ác linh xuống, nhưng không được. Còn về ác linh, giờ ác ý của nó chuyển từ Đỗ Duy, cùng dồn hết sáng Cái Bóng.
Răng rắc...
Đầu của Mike Stowe bị Cái Bóng xoay ngược 180 độ.
Dòng máu đỏ tươi chảy thẳng xuống mắt của nó.
Nó run rẩy một cách điên cuồng, như muốn thoát khỏi sự trói buộc của con phố, và ác ý ghê sợ khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột.
Cái Bóng cũng đang run rẩy, nhưng lần này rõ ràng là đã bị trấn áp.
Nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn tiếp tục vặn ngược đầu.
Toàn bộ cái đầu, từ một góc độ kỳ lạ, lại quay trở về.
Đỗ Duy vô thức sờ sờ cổ của mình, ý nghĩ muốn giết chết Cái Bóng càng lúc càng lớn.
Nhưng hắn biết rằng không có cơ hội làm điều này khi ở Thành phố Massas.
Ở đây, ưu điểm của nó quá lớn.
Nhưng dù đầu của Mike Stowe bị vặn xoắn một vòng, cũng không bị Cái Bóng giựt đứt, mà máu chảy ra từ hốc mắt càng ngày càng đậm đặc.
Ác linh không phải là con người, việc xuất hiện của máu là một biểu hiện bất thường.
Những biểu hiện thông thường này, chỉ ra nó đang trở nên nguy hiểm hơn.
Quả nhiên, Cái Bóng đã cảm nhận được điều gì đó, nó lập tức buông đầu của Mike Stowe ra, nhìn về phía Đỗ Duy.
Vào lúc này mục tiêu của nó, lại chĩa vào Đỗ Duy.
“Mày muốn giết tao sao? Tao sẽ cho mày cơ hội.”
Đỗ Duy nhếch mép, lấy zippo trong túi ra rồi ấn nhẹ.
Ngọn lửa đỏ rực phát ra ánh sáng, khúc xạ vào bên trong bóng tối, tạo thành một vùng hình elip dưới chân.
Khi có ánh sáng, sẽ có bóng tối.
Đỗ Duy cầm ô đen tiến lên một bước.
Tất cả những ác linh phía sau hắn, lại di chuyển như thể chúng đã nhận được một tín hiệu.
Nhóm này được gọi là một trung đội, bởi vì có tính đoàn thể.
Và Đỗ Duy là người cầm đầu trong đoàn thể này.
Cái Bóng nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, và cuối cùng biến mất vào trong bóng tối một cách vô cùng miễn cưỡng.
Đỗ Duy làm như không nhìn thấy nó.
Sau khi đã xác định rằng chỉ cần có Cái Bóng, là có thể tiếp tục di chuyển. Kết hợp các vấn đề đã tổng hợp trước đó về Cái Bóng, độ delay của cơ thể, Đỗ Duy đã nghĩ ra mình phải làm gì.
Tìm một nơi an toàn để dừng lại.
Mang theo toàn bộ trung đội ác linh tiến vào, tuyệt không để sót lại bất kỳ con nào.