Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 398: Chương 398: Cái gì gọi là Âu Hoàng(cực kỳ may mắn)




Ở thành phố New York.

Bầu trời u ám, trời vừa sáng, sắp hừng đông.

Mưa lớn kéo dài không dứt.

Gần như không nhìn thấyn đi bộ trên đường phố.

Một bầu không khí yên bình và tĩnh lặng.

Hiện tại, tất cả ác linh trong thành phố này đều đã biến mất vì nhiều lý do khác nhau.

Theo một nghĩa nào đó, giờ New York là thành phố an toàn nhất.

Đột ngột...

Phía trên bầu trời, một tia sấm sét trắng sáng xẹt qua.

Trời sáng choang.

Trên bầu trời u ám, đường viền hư ảo của ngôi nhà kinh dị lặng lẽ hiện lên, ngay sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Không ai nhìn thấy nó cả.

Ở trước cửa của một quán bar ngầm trong khu đèn đỏ.

Tom ngồi trước cửa với vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt đỏ ngầu.

Kể từ khi bị Cha Tony lôi vào khu đèn đỏ vào ngày hôm kia, anh ta đã trải qua quãng thời gian dài khó khăn, và đau đớn nhất trong cuộc đời.

Cha Tony không biết nỗi đau của Tom, ban ngày cả hai bận việc riêng nhưng ban đêm lại thác loạn ở khu đèn đỏ.

Tất nhiên, chỉ có Cha Tony là thực sự thác loạn.

Nhưng Tom lại phải chìu giày vò, anh ta ghen tị và hâm mộ. Đã nhiều lần muốn rời đi, nhưng lại không thể tìm thấy lý do thích hợp.

Không thể nói với Cha Tony, mình không thể xxx được?

Vì vậy, chỉ đành chịu đựng.

“F*ck! Cuộc sống sao lại khó nhọc đến vậy! Người anh em, anh mau trở về đi, mình tôi phải chống lại mọi thứ, thật quá khó khăn!”

Tom rất buồn, mắt ngấn lệ.

“Sớm biết là thế này. Mình cần gì khoe khoang về tên khốn Cha Tony, không bằng ở nhà tự sướng!”

“Lũ đàn bà điên của Vidar! Chúng mày chờ đó, tao muốn chúng mày trả giá thật lớn...”

Tom lau nước mắt, hít thở sâu và thầm đưa ra quyết định.

Sau đó, anh ta lấy smartphone, gọi cho sếp: “Thưa sếp, em nghi ngờ đám tà giáo đồ đã bị giam giữ vẫn còn điều giấu giếm, em xin chuyển sang làm việc trong trại giam nữ!”

...

Ở phía bên kia của Thành phố New York, một chiếc xe buýt kéo theo bóng ngược của Tây Ghana đang lướt đi rất nhanh.

Ngôi nhà kinh dị vẫn đuổi sát theo sau.

Mà trên xe buýt, Đỗ Duy vẫn đang ép ác linh tài xế tung đồng xu.

Tất nhiên, hiện hắn đã thay đổi mục tiêu, ác linh tài xế trước đó khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi tung đồng xu trong nửa giờ, tỷ lệ xui xẻo chỉ 10%.

Thật vô nghĩa.

Đối lập mới có thể tạo ra chênh lệch.

Đỗ Duy và Cái Bóng kết hợp, so với ác linh tài xế mặc vest đen, chính là xui tận mạng.

Hắn cho rằng điều này rất bất thường.

Nhưng không có cách nào để đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Vì vậy, hắn đành từ bỏ gã tài xế quá may mắn này, và chuyển sang mục tiêu khác.

May mắn thay, mục tiêu mới không may mắn như vậy.

Đen đến tận cùng.

Tung thêm một hoặc hai lần, vẫn là mặt xui.

Còn với ác linh tài xế cực kỳ may mắn.

Đỗ Duy đã Đánh Dấu nó.

Có lẽ ở thời điểm nào đó, nó có thể phát huy vai trò kỳ lạ nào đó.

Vào lúc này, đồng xu được tung lên.

Khi rơi vào lòng bàn tay của tài xế mới, lại là mặt xui.

Ngay sau đó, Đỗ Duy bỗng có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Hắn đột ngột lùi lại. Chỉ thấy ác linh tài xế trước mặt đang toát ra một khí chất kỳ lạ.

Âm u, lạnh lẽo đã được thay thế bằng thứ gì đó xa lạ.

Nước da ban đầu của ác linh tài xế vô cùng nhợt nhạt, nhưng giờ đã đen từ đầu đến chân.

Không chỉ có ấn đường biến thành màu đen...

Phía sau đầu của ác linh tài xế. Lưỡi liềm được gắn chặt vào cổ của nó, màn sương đen từ lưỡi liềm lan xuống, dần dần bao trùm nó.

Nhìn cảnh tượng này, hình như là hậu quả thì tung phải mặt xui.

Từ khái niệm chuyển thành thực tế.

Sau đó, cái liềm di chuyển. Nó giống như một đôi bàn tay to vô hình, dùng lưỡi liềm đè lên cổ ác linh tài xế, trực tiếp xuyên qua.

Ngay sau đó, chỉ thấy màn sương đen biến mất.

Lưỡi liềm và ác linh tài xế đồng loạt biến mất, không chút dấu vết.

Chiếc xe buýt đang chuyển động đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, tốc độ xe buýt đột nhiên chậm lại.

Ngay sau đó, đèn trên trần xe vụt tắt.

Sự khủng khiếp đến cực điểm, chỉ cần vừa chạm vào đủ khiến linh hồn run rẩy, đều tập trung trên cơ thể của Đỗ Duy.

Nó không giống như hắn nghĩ. Có vẻ như chiếc xe buýt sẽ giết hắn.

Trong bóng tối, hơi thở của Đỗ Duy có chút gấp gáp, ánh mắt bình tĩnh mang thêm vẻ dữ tợn, hắn đeo mặt nạ lên, cầm khẩu súng kíp, chuẩn bị nổ súng.

Nhưng ngay sau đó, Đỗ Duy cảm thấy như thể mình bị người ta đánh côn vào sau gáy, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mờ ảo và méo mó.

Ý thức chìm vào bóng tối.

Xẹt xẹt...

Đèn trên trần xe lại bật sáng.

Trong xe chỉ còn lại 12 ác linh tài xế.

Nhưng một phần bóng ngược của thành phố này đã lặng lẽ thoát khỏi sự kiểm soát của xe buýt, và biến mất.

...

18 tháng 6.

10 giờ sáng.

Mưa ở Bang Jedkla đã tạnh.

Hơi ẩm trong không khí nhanh chóng bị bay hơi bởi nhiệt độ cao, làm cho không khí càng thêm âm u.

Đột ngột……

Trong một nhà vệ sinh công cộng ở trong thành phố.

Bóng dáng của Đỗ Duy lặng lẽ xuất hiện.

Hắn rất căng thẳng, một tay cầm khẩu súng kíp, tay còn lại cầm lá bài Joker.

Tư thế này trông hơi kỳ cục.

“Mình lại bị đuổi ra ngoài?”

Giọng hắn hơi khàn.

Không nên...

Đỗ Duy cất khẩu súng kíp, và lá bài Joker, hắn ngơ ngác đẩy cửa toilet, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Lúc đó, hắn có thể cảm thấy rõ ràng rằng chiếc xe buýt thực sự đã định giết mình, nhưng tại sao hắn lại bị đuổi ra ngoài, song vẫn còn sống sót...

Hiện thực?

“Đây là nơi nào?”

Đỗ Duy cau mày liếc nhìn xung quanh: “Toilet?”

Hắn lấy smartphone ra xem.

Pin yếu, định vị GPS cho thấy đây là Tây Ghana thuộc Bang Jedkla.

Khó hiểu.

Ánh mắt của Đỗ Duy có chút kỳ quái.

Hắn có lẽ biết chuyện gì đã xảy ra.

Ác linh tài xế là mỏ neo của chiếc xe buýt, ổn định bóng ngược của thành phố Tây Ghana.

Hắn giết một ác linh tài xế không may mắn, vì vậy bóng ngược của thành phố có vấn đề.

Điểm neo không thể neo mục tiêu.

Do đó, hắn trở về thực tại cùng với sự phần bóng ngược này của thành phố.

Nhưng điều này cũng không hợp lý.

“Xe buýt có vấn đề...”

Đỗ Duy nheo mắt, rồi đi ra khỏi toilet.

Bên ngoài vẫn sáng sủa, nhưng không xua tan được những u ám trong lòng hắn.

Đây là một vấn đề đau đầu.

Hắn có một bản năng rằng lần tới hắn lên xe, hắn có thể sẽ chết trên đó.

Nói cách khác, chiếc xe buýt mà hắn hay dùng để chạy trốn, đã trở thành một cái bẫy chết người, dù không biết nó muốn làm gì, nhưng hắn tuyệt đối không được lên xe nữa.

Nhưng khổ nổi là giờ Đỗ Duy đã Đánh Dấu chiếc xe buýt và các ác linh tài xế.

Trừ khi cả đời hắn không sử dụng năng lực Đánh Dấu, còn không lần sau nhất định sẽ phải đối đầu với xe buýt.

Đỗ Duy nhìn tay phải của mình, hắn đứng bất động dưới ánh mặt trời.

Phải một lúc sau, hắn mới nói: “Nếu là như vậy, thì lần tới khi phát động Đánh Dấu, chính là lúc ta chạm trán với ác linh Đỗ Duy.”

“Dù giờ những rắc rối này đang bám lấy, nhưng sớm thôi sẽ trở thành của nó.”

“Nó sẽ không để cho cơ thể này chết, vì vậy nó sẽ phải chống lại xe buýt, thậm chí cả Ngôi nhà kinh dị đang bám sát theo sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.