Dịch: Hoàng Hi Bình
Trong khu công nghiệp cũ ở Sikelin, toàn bộ lối vào thành phố đều đã được rào kín bằng dây thép gai.
Một chiếc gương vỡ nát bị bùn đất bao phủ hơn phân nửa, phản chiếu ánh trăng trên bầu trời đêm.
Đột ngột, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và quần áo giản dị xuất hiện trong gương.
Gã nhìn xuống và giẫm lên mảnh gương.
Bộp...
Mảnh gương vỡ tan tành.
“Mr. Đỗ Duy, cậu đã đến chưa?”
Hannibal ngước mắt nhìn hàng rào dây thép gai bao quanh khu phố cũ một lúc.
Có những dấu vết rõ ràng của việc bị kéo ra xa, có vẻ cách đây không lâu.
Gã nheo mắt, và nở một nụ cười kỳ quái.
“Ác linh gương này nguy hiểm hơn nhiều những ác linh khác, nhưng mà cậu dám mời anh đến nơi như vậy, chắc hẳn cậu có năng lực sống sót.”
Trong Giáo hội Twilight cũng có gián điệp 2 mang.
Và 2 giáo phái có cùng nguồn gốc chia sẻ một số thông tin.
Mặc dù Hannibal mới tham gia Giáo hội Twilight chỉ một thời gian ngắn, nhưng gã có thể thu thập thông tin về những thứ này chỉ với một cuộc gọi.
“Một tấm gương chia thế giới thành hai mặt, bên trong và bên ngoài tấm gương.”
“Đối với anh, đây là sự tồn tại có thể đánh thức mặt tối trong trái tim của cậu nhất.”
“Anh sẽ giúp cậu, đồng loại của anh.”
Hannibal đi về phía lối vào của hàng rào thép gai, và lấy trong túi ra một chiếc phong thư.
Sau khi mở ra, bên trong có một bức thư không có chữ.
Điều kỳ lạ là thời điểm gã lấy lá thư ra, chữ bắt đầu xuất hiện.
Cứ như thể có một đôi tay vô hình đang dùng cây bút vô hình để viết.
Ngay sau đó, nội dung đã được tiết lộ đầy đủ, chỉ với một câu nói.
[Đỗ Duy đã vào khu phố cũ mười phút trước, và bị tấn công]
Rõ ràng, bức thư này không bình thường, và nó cũng là một vật phẩm đặc biệt.
Sau khi tham gia Giáo hội Twilight, Hannibal nhận được phong thư này, và có một ác linh trong phong thư.
Nó là sản phẩm của quá trình bố trí và bồi dưỡng của Giáo hội Twilight từ thế kỷ trước, và nó cũng là vật phẩm cùng loại như lá bài Joker.
Năng lực rất quỷ dị, nhưng đã qua xử lý, sẽ không xảy ra hiện tượng đồng hóa người sử dụng.
Tất nhiên...
Điều kiện tiên quyết là người dùng phải là một Hunter.
Nếu không thì chỉ có con đường chết.
Sức mạnh của phong thư này cũng rất trực tiếp, nó có thể dựa trên suy nghĩ của người sử dụng, cho thấy những gì đã xảy ra cách đây một thời gian.
Tuy nhiên, những thông tin do ác linh đưa ra thường mang tính duy tâm, rất hữu ích nhưng không thể hoàn toàn tin được.
Có thể hiểu đây là chức năng tính toán của máy tính.
Cộp cộp cộp...
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Hannibal đi dạo trong một khu phố vắng vẻ, nhìn rất nhiều cửa hàng bỏ hoang. Nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm, nghề kinh doanh gương một thời thịnh vượng, từ lâu đã bị thay thế bằng công nghệ sản xuất hiện đại.
Mặt đất đầy cỏ dại, nhưng tất cả chúng đều khô héo.
Thứ mùi mà mũi có thể ngửi được, chỉ còn mùi thối rữa của thực vật.
Nhìn xung quanh, mỗi cửa hàng đều bày rất nhiều gương soi, bề mặt bám đầy bụi.
Nơi này đã bị tách khỏi xã hội thực tế quá lâu, không hề có ai đến chăm sóc nó.
Hannibal giống như một Hunter đột nhập vào một thế giới xa lạ, với đôi mắt lõm sâu nhưng sắc bén, tìm kiếm dấu vết của Đỗ Duy.
Dần dần, gã nhắm mắt lại, cả người như biến thành ác linh.
Một khi gã mở mắt ra, con ngươi màu xanh lam trông hơi đờ đẫn.
Điều đáng sợ hơn là nụ cười thường trực trên khuôn mặt của gã, trong môi trường này, nó mang đến cho người ta một loại cảm giác hoang đường, quái dị, nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Có chút khát máu, lại có chút đáng sợ.
Đột ngột, Hannibal quay đầu lại và nhìn vào một cửa hàng ở phía bên trái của khu nhà.
Cánh cửa khẽ rung lên, một bóng người vụt qua.
Một đoạn chữ hiện ra từ bức thư trên tay của gã — Đỗ Duy đang ẩn náu trong bóng tối, và hắn đã cố gắng dẫn dụ ngài qua đó, để giết ngài.
”Thật là buồn cười...”
Hannibal tao nhã cười, lập tức đuổi theo.
Khi gã đi đến trước cửa hàng, tình cờ có một tấm gương trước cửa, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có vài bóng của hắn phản chiếu trong toàn bộ tấm gương.
Mỗi cái bóng đều có tư thế khác với gã, có người dùng tay véo vào cổ, có người cúi đầu, có người chỉ dài bằng nửa người.
Cái bóng trông giống như một ác linh...
...
Ở phía bên kia.
Đỗ Duy đứng trước gương, nhìn tấm gương trống không, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Mười phút trước, hắn đã bị tấn công bởi ác linh trong gương.
Một cánh tay thối rữa đột nhiên trồi lên từ tấm gương trước mặt và tóm lấy hắn.
Đỗ Duy vô thức lấy zippo ra, buộc cánh tay thu lại.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vị trí hiện tại của hắn là ở cuối khu nhà, trong xưởng gương lớn nhất.
Đây là một khu nhà xưởng lớn có gương soi khắp nơi, điều kỳ lạ là đã qua một thời gian dài, những chiếc gương đáng lẽ phải đầy bụi, thì lại rất sạch sẽ.
Nhìn xung quanh, mọi thứ đều mới tinh.
”Thật là kỳ quái.”
Đỗ Duy nhìn tấm gương trước mặt, hắn nhớ lại cảnh tượng xảy ra mười phút trước, đột nhiên cau mày, duỗi cánh tay phải ác linh hoá ra.
Vừa tiếp xúc, bèn có cảnh giác lạnh và mịn.
Chiếc gương không phản chiếu mọi cử động của hắn, chỉ phản chiếu khung cảnh của toàn bộ nhà xưởng, và những chiếc gương được đặt thẳng đứng.
Đột nhiên, Đỗ Duy bật cười.
“Có vẻ như bây giờ mình đang ở trong gương.”
Trước khi bước vào, hắn đã đánh dấu bên phải cổ áo.
Vừa nói, hắn vừa quay đầu liếc nhìn cổ áo của mình, vị trí được đánh dấu vừa chuyển sang bên trái.
Mình ở trong gương sẽ trái ngược với mình ngoài gương.
Khi nhìn vào gương, tuy sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, nhưng nếu soi mình trong gương, sẽ thấy rằng mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Người soi gương duỗi tay phải, thì đối với người trong gương sẽ là duỗi tay trái.
“Vì vậy, những gì mình đang nhìn thấy thật sự là cảnh bên ngoài gương, không phải bên trong gương.”
Đỗ Duy nói xong, đạp mạnh một cước, chiếc gương rơi xuống và tan nát.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, từng mảnh gương vỡ không phản chiếu khuôn mặt của hắn, văng loạn khắp nơi, trông thật đáng sợ làm sao.
Đột ngột, Đỗ Duy nghĩ tới điều gì đó, kỳ quái nói: “Giờ mình đang ở thế giới trong gương, qua gương có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Vậy sau đó Hannibal đột nhiên tới công xưởng này, cũng không bị kéo vào, vậy mình có thể nhìn thấy hắn không?”
“Mà hắn, có lẽ hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy mình, bởi vì mình đang ở trong gương. Bên ngoài gương không hề có mình, nên không có vật để mô phỏng.”
“Cho nên, mình có thể chờ khi hắn bị kéo vào trong gương, rồi bắn hắn.”
Lúc này, Đỗ Duy mới kéo áo gió ra, tất cả đồ đạc đều được đặt ở vị trí ngược lại.
Mọi nhận thức đều cho thấy xu hướng ngược lại.
Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, bởi vì những gì Đỗ Duy nghĩ sẽ ở bên phải, lại ở bên trái.
Muốn rời khỏi đây cũng rất đơn giản, tìm được môi giới thật sự của ác linh gương, rồi đập vỡ.