Dịch: Hoàng Hi Bình
“Quỷ... thằng khốn ma quỷ nhà mày.”
Trong căn phòng giải phẫu, Freddy dựa vào góc tường, hai tay điên cuồng chỉ chỏ, trong mắt lộ ra vẻ rối loạn và hoảng sợ.
“Tao biết là mày, thằng khốn ma quỷ Đỗ Duy, mày ra đây cho tao!”
Trước mặt nó, trên bàn mổ, một cái xác được phủ bởi một lớp vải trắng.
Chiếc bàn mổ này vốn trống trơn.
Nhưng vài phút trước, tấm vải trắng tự động phồng lên, và tạo thành hình dạng của một xác chết.
Freddy sắp bị tra tấn nơi ma quái này giày vò đến chết.
Nhưng nó cũng hiểu nơi này rất rõ.
Đó là một giấc mơ của tiềm thức người đàn ông đó.
Dù Freddy vẫn không thể tìm ra lý do tại sao thằng khốn đó lại lấy mình để thế vào giấc mơ của hắn, nhưng nó biết, thằng khốn đó chắc chắn còn giấu bài, hắn có thể tự thoát ra, hoặc quay lại đây.
“Đừng cố gắng đánh lừa tao, tao biết đây nhất định không phải là xác của mày, đừng giả vờ nữa!”
“Tao sẽ không bị màu lừa nữa!”
Freddy giờ rất suy sụp.
Nó rất ghét Đỗ Duy, thậm chí trong vô số đêm bị Ryan hành hạ, nó đã nghĩ rằng nếu gặp lại Đỗ Duy, nó sẽ lập tức giết hắn.
Nó liên tục tự thôi miên bản thân, để mình rời vào hận thù và tức giận.
Nếu không, nó sẽ không thể chịu đựng được kiểu tra tấn này, và sẽ tự sát.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng được những lời chế giễu không ngớt của Ryan.
Nhưng sau khi xác chết xuất hiện một cách kỳ lạ, lại không có động tĩnh gì.
Freddy cảm thấy rằng thằng khốn ma quỷ Đỗ Duy nhất định đang muốn nó qua đó, hoặc khiến nó tấn công hắn, để hoàn thành mục đích xấu xa hiểm độc nào đó.
Dù sao, thằng khốn ma quỷ đó rất thành thạo loại chuyện này.
“Tao Freddy đã nhìn thấy mày, mày không thể nói dối tao!”
Nó cũng bị nhiễm thói lải nhải của Ryan.
Cứ điên cuồng hăm doạ, nhưng chả dám làm gì.
Vào lúc này, tay của xác chết chợt run lên.
Freddy cũng run.
Nó lập tức ép sát góc tường, cuộn tròn thành một quả bóng, nhìn xác chết với ánh mắt kinh hoàng.
“Đừng tới đây!”
Như cảm nhận được điều gì đó, xác chết bèn túm lấy tấm vải trắng, rồi giật xuống.
Đỗ Duy đột ngột ngồi dậy, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Cuối cùng cũng vào...”
Hắn quả thật có cách để trở lại giấc mơ này, dù sao thì đây cũng là giấc mơ của hắn.
Chỉ là thời gian quay lại hơi lâu.
Đến bây giờ hắn mới tỉnh lại và trở về đây theo đúng nghĩa.
Đây là điều mà hắn không ngờ tới.
Nói cách khác, nếu Freddy tấn công hắn, nó có thể đã thành công.
Khi Freddy nhìn thấy điều này, nó không nhận ra vì quá sợ hãi Đỗ Duy, nên đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.
Thậm chí nó còn cảm giác đó là Đỗ Duy cố ý.
“Ngươi rốt cuộc nhịn không được, muốn làm gì ta, đúng không?”
Freddy nghiến răng và gầm lên.
Từng là cơn ác mộng của nhiều người, là tồn tại kinh khủng của phố Elm, giờ nó lại rơi vào kết cục này.
Hơn nữa, nó phát hiện ra rằng nó đã hoàn toàn mất liên hệ với giấc mơ này.
Chủ nhân của giấc mơ đã thay đổi ngay khi Đỗ Duy xuất hiện trở lại.
Đỗ Duy lạnh lùng liếc nhìn nó, rồi bước xuống bàn mổ xẻ.
Không cần để ý Freddy.
Bởi vì thời điểm xuất hiện ở đây, hắn biết thân phận của mình đã bị bại lộ.
Đi đến sát mép của phòng giải phẫu, nơi cần có một cánh cửa.
Đỗ Duy đưa tay lên.
Lạnh thấu xương.
Trong lúc bàng hoàng, Đỗ Duy có cảm thấy kinh hãi như khi những móng vuốt sắc bén cắt ngang da mình, một ác ma nữ tu cũng xuất hiện trước mặt hắn, nó mở đôi mắt màu vàng sẫm và nhìn chằm chằm vào hắn.
“Không phải mày muốn giết tao sao?”
“Giờ tao cho mày một cơ hội.”
Giọng nói của Đỗ Duy lộ ra vẻ thờ ơ, bất cần, giờ hắn khá giống với ác linh Đỗ Duy, nhưng liều mạng hơn.
Hắn đã thực sự sẵn sàng để chết.
Ngay sau đó, một cánh cửa hiện ra trước mặt Đỗ Duy.
Hắn dùng tay phải giữ tay nắm cửa, rồi kéo nhẹ.
Sau đó, hắn nhìn thấy một ác ma nữ tu cao khoảng 2m đứng ngoài cửa, mặc trang phục ma xơ, nước da xám, mũi ưng, mắt thâm quầng và răng nanh sắc nhọn.
Đỗ Duy suýt chút nữa đã dính vào ác ma nữ tu.
Freddy ở bên kia bỗng nhiên sợ hãi hét lên.
“Mày điên rồi sao? Chúng ta đều sẽ chết!”
Sở dĩ nó không dám làm gì trong phòng giải phẫu là vì trong giấc mơ này, có một ác ma nữ tu đang theo dõi ở bên ngoài.
Nhưng giờ, Đỗ Duy đã mở cửa, và để ác ma nữ tu vào.
Nhưng sau đó, Freddy càng thêm kinh hoàng.
Bởi vì nó nhìn thấy trên bàn giải phẫu còn có một Đỗ Duy khác.
Chỉ là Đỗ Duy này đầy máu.
Đôi mắt rất dữ tợn khiến Freddy không dám nhìn thẳng.
Nó cũng nhìn thấy Đỗ Duy này đang nắm chặt một thứ giống như lá bài, lòng bàn tay bị lá bài cắt, máu không ngừng chảy ra.
Theo bản năng, Freddy ngừng la hét, nó không dám hét nữa, lập tức giả chết.
“Đây là lá bài tẩy của mày?”
Ác linh Đỗ Duy hung ác nói, nhưng lại lộ vẻ yếu ớt.
Con mắt vừa nheo lại, ác ma nữ tu bèn bị đóng băng.
Nhưng khóe mắt nó cũng ứa máu.
Phải nói rằng, ác linh Đỗ Duy hiện đang ở trong tình trạng rất tệ.
“Pin” đã được sử dụng hết, tất cả những giáo đồ của Vidar từng tiếp xúc với Pennywise đều bị rút hết sinh lực, và biến thành ác linh.
Chiếc xe buýt, Ngôi nhà kinh dị, lá bài Joker, và thậm chí cả Cái Bóng đâm dao sau lưng đã khiến nó trở tay không kịp.
Nó thậm chí không đủ sức để khống chế Pennywise.
Đây là cái giá khi dùng hết pin.
Chính nó đã nhét lá bài Joker có thể ước nguyện vào trong lòng bàn tay của nó, điên cuồng đồng hóa nó, thực hiện ước được đến nơi này.
Song trong dự đoán của nó, một “chính mình” khác sẽ trốn trong giấc mơ, nhưng sau khi nó đuổi vào theo, lại có một ác ma nữ tu trong giấc mơ.
Ở cửa, Đỗ Duy và ác ma nữ tu đều bị đóng băng.
Mà nữ tu khẽ run rẩy, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với ác ma Đỗ Duy, nhưng bị nhốt ở trong mộng.
Thêm vào đó, ác linh Đỗ Duy hiện tại đã rơi vào trạng thái suy nhược sắp chết.
Tỷ lệ thắng của nữ tu không hề nhỏ.
Ác linh Đỗ Duy ho ra máu, cố sức rời bàn, tự đi về phía kẻ kia.
“Tao là Đỗ Duy!”
“Tao làm sao có thể thua!”
“Nhìn mày bây giờ, rồi lại nhìn tao, lẽ nào mày còn không hiểu sao?”
Ký ức về ác linh Đỗ Duy là quá khứ của Đỗ Duy, nó giống như một tấm gương, vứt bỏ bản thể và sức mạnh khủng khiếp, nó là quá khứ của Đỗ Duy.
So với nó, Đỗ Duy còn lạ lẫm hơn.
Không phải con người không có nghĩa là vô ngã.
Đây là điều mà Đỗ Duy vẫn luôn cố chấp, hắn quả thực không phải là phi nhân, mà là vô ngã.
Nghe vậy, Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy thoải mái, sức mạnh đóng băng hắn cũng dần dần yếu đi.
Hắn là một Hunter.
Cũng có thể chống lại ác linh Đỗ Duy, khoảng cách giữa trước đây và hiện tại đã thu hẹp.
Ác ma nữ tu run rẩy vươn tay ra trước ngực của Đỗ Duy, giống như đôi tình nhân đang âu yếm.
Nhưng chỉ cần bị chạm trúng, thì chết chắc.
Đỗ Duy quay đầu, nhìn “chính mình” kia.
Hắn nói: “Thực lực của mày ngoài dự liệu của tao, nhưng tao cũng biết mày nhất định còn giấu bài, cho nên tao sẵn sàng kéo mày cùng chết.”
“Tai hoạ ngầm của ác linh hoá thật sự khiến tao càng ngày càng không giống tao.”
“Nhưng tao tuyệt đối không thể chấp nhận cách nói của mày!”