Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 448: Chương 448: Chương 449




Dịch: Hoàng Hi Bình

***

“Thưa ngài Alvin, ngài khẳng định Vodun muốn cài nội gián trong giáo hội?”

“Ta khá chắc chắn, bởi vì loại chuyện này, chúng ta đã quá quen thuộc.”

“Vậy thì Vodun ở New York, ngài có ý kiến gì không ạ? Giải quyết chúng hay tiếp tục quan sát?”

“Đề nghị của ta là tiếp tục quan sát, tất nhiên, nếu cậu có bất kỳ ý tưởng, cũng có thể đưa ra.”

“Nếu như vậy, con thực sự có một ý tưởng táo bạo.”

……

Điện thoại bên kia, Đỗ Duy nhìn màn hình smartphone, ánh mắt nhìn về màn đêm xa xăm ngoài cửa sổ.

Hắn có thể cảm thấy rằng không có ác linh nào ở New York.

Hiện giờ mối đe dọa của Vodun tạm thời không lớn.

Nhưng việc chiêu mộ các thành viên của giáo hội, cố gắng cài nội gián, chắc hẳn đang có kế hoạch gì đó.

Hắn bắt đầu phân tích.

Giữa Vodun và giáo hội có mâu thuẫn gì?

Một, xung đột thuần túy về niềm tin.

Thứ hai, giáo hội lần đầu tiên thực hiện một kế hoạch bí mật, cố gắng đánh cắp những đồ vật tương tjw Máu của Jesus, rất có thể nó đã bị phát hiện.

Đỗ Duy không giỏi trong việc phán đoán nguyên nhân cụ thể.

Nhưng điều này không ngăn cản hắn đưa ra giải pháp.

Vì vậy, hắn vội vàng nói với Alvin Dawkwe: “Họ đã muốn chiêu mộ giáo sĩ của giáo hội, vậy cứ sắp xếp cho một số người gia nhập Vodun.”

“Chúng tôi có thể lựa chọn đảo ngược.”

Giọng của Alvin Dawkwe ngay lập tức cất lên: “Ta hiểu ý của cậu. Thay vì để những kẻ không kiểm soát bị chiêu mộ, tốt hơn là chúng ta cứ để người của mình gia nhập bọn họ.”

“Tuy nhiên, Vodun sẽ sàng lọc nghiêm ngặt những người được chiêu mộ này. Ngộ nhỡ bại lộ, họ sẽ nhìn ra kế hoạch của cậu thì sao?”

Đỗ Duy lạnh nhạt nói: “Vậy ta cần phải chọn một số người có đầy thói xấu, để bọn họ biểu hiện bản chất thật của mình, cho bọn họ đủ quyền lợi. Không phải Vodun thích party, cổ súy tự do nam nữ sao? Vậy thì nói với người của chúng ta, lần này là chơi gái free.”

“Thậm chí, bọn họ cũng không cần làm chuyện gián điệp gì cả, chỉ cần bọn họ thể hiện cá tính dâm dụcc của mình tại Vodun, Vodun sẽ rất khó chịu.”

Alvin Dawkwe kỳ quái nói: “Ta đột nhiên cảm thấy cậu không thích hợp làm Hunter, cũng không phải Sở trưởng Sở Tài Phán. Cậu nên tham gia vào kế hoạch nội gián của giáo hội.”

“Còn nữa, sao ta cứ cảm thấy cậu rất quen thuộc loại chuyện này.”

Nếu họ không biết rõ về Đỗ Duy, họ có thể chắc chắn rằng người đàn ông này không phải là nội gián.

Lúc này, Alvin Dawkwe hơi nghi ngờ rằng người đàn ông này từng là nội gián, còn có thể là thủ lĩnh chìm.

Đỗ Duy bất giác mỉm cười: “Con chỉ đứng trên góc độ lý trí để phân tích, phán đoán rồi mới đưa ra giải pháp phù hợp.”

“Ngoài ra, có một kẽ hở trong kế hoạch này, đó là, những nội gián như vậy vốn đã băng hoại về mặt đạo đức, cần phải đảm bảo rằng họ sẽ không phản bội giáo hội.”

“Tất nhiên, con nghĩ rằng ngài sẽ có thể giải quyết vấn đề này.”

……

Cuối cùng, Alvin Dawkwe đồng ý kế hoạch của Đỗ Duy, cả hai đã chỉnh sửa rất nhiều chi tiết.

Hunter ra tay, khả năng thực hiện vụ việc này rất cao.

Chẳng mấy chốc, một số linh mục lưu manh, cặn bã, thích ăn nhậu, chơi gáicờ bạc bị bí mật bắt đi.

Thế lực nào cũng sẽ có loại sâu mọt này.

Giống như những gamer nghèo trong game online. Nếu không có sự hiện diện của họ, những người chơi giàu có sẽ không có cảm giác vượt trội.

Chỉ có cảm giác vượt trội mới có thể khiến con người ta kiên định hơn với những điều viển vông.

Tất nhiên, không có quá nhiều người như vậy trong giáo hội.

Vì vậy, ngay cả một số tên xã hội đen, những kẻ vô gia cư, và những kẻ xấu xa nhếch nhác cũng bị giáo hội thu gom.

Theo kế hoạch của Đỗ Duy, các nội gián cần được phân chia.

Một số người không cần biết bất cứ điều gì. Họ ghi danh mình vào giáo hội, sau đó ngẫu nhiên tiếp xúc với Vodun và trà trộn vào tổ chức.

Một số người đang làm nội gián hai mặt.

Theo một nghĩa nào đó, điều này nên được gọi là vô gian đạo...

……

24 tháng 6.

Một chiếc máy bay đã cất cánh từ Sân bay Quốc tế Thành phố New York.

Đỗ Duy và Alexis đi đến gia tộc Wittbach.

Đối với các thành viên Vodun ở New York, giờ hắn sẽ không làm gì cả, cứ để họ thoải mái vài ngày trước đã.

Dù sao thì Tom cũng đang theo dõi, nếu có chuyện gì xảy ra thì Đỗ Duy cũng có thể kịp thời biết được.

Nói trắng ra, vụ việc này không phải nhắm vào hắn, mà là tại giáo hội.

Đỗ Duy không cần phải tấn công Vodun.

Phải biết rằng từ lúc gia nhập giáo hội đến nay, hắn căn bản chưa từng ra tay với con người, lần duy nhất là giết chết tên Hunter hói đầu ở Massas City.

Về phần Vidar, tất cả đều do cấp dưới trung thành của hắn giết, Cái Bóng.

Không liên quan gì đến hắn.

Hình mẫu người lương thiện vẫn phải được duy trì.

……

Thời gian dần trôi qua.

Vào buổi chiều, bên ngoài sân bay ở thành phố do gia tộc Wittbach thành lập.

Hàng trăm chiếc Rolls-Royce Phantom đã đợi sẵn, bên cạnh mỗi chiếc xe là 2 vệ sĩ mặc vest đen và đeo huy hiệu gia tộc Wittbach trên ngực.

Những người này rất vạm vỡ, và được đào tạo bài bản.

Dẫn đầu là một thanh niên da trắng mặc bộ vest màu trắng đặt làm riêng, và một quản gia khoảng 60 tuổi với mái tóc được chải tỉ mỉ và trông rất nghiêm túc.

Khi Đỗ Duy “đeo túi xách” bước ra khỏi sân bay với vali của mình và Alexis, tất cả các vệ sĩ đều cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng.

Còn thanh niên áo trắng cùng quản gia vội vàng chào hỏi.

Alexis mỉm cười với họ và nói: “Frobin, quản gia Fuller, đã lâu không gặp.”

Thanh niên da trắng, là Frobin cười nói: “Chị họ, chị đã lâu không về nhà. Hôm qua ông nội nói rất nhớ chị. Mong chị có thể ở thêm vài ngày.”

Quản gia Fuller nhận hành lý từ Alexis và Đỗ Duy, trông rất cẩn thận.

Lúc này, Alexis lại giới thiệu với họ: “Đây là Frobin, em họ của em, còn đây là bạn trai của chị, Đỗ Duy.”

Đỗ Duy gật đầu: “Xin chào Frobin.”

Frobin lịch sự nói: “Xin chào, anh rể Đỗ Duy, em là Frobin. Tình cờ em nghe chị họ nói anh từng học tâm lý học. Em cũng đã tự học tâm lý học một thời gian.”

Vừa nói gã vừa nhìn chằm chằm Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ quái.

Đỗ Duy nhướng mày cười nói: “Thật là trùng hợp.”

Những người nghiên cứu tâm lý học về cơ bản có một số đặc điểm giống nhau, tính khí rất mềm mỏng, bởi vì họ có thể hiểu rõ hơn các hoạt động tâm lý của hầu hết mọi người.

Đỗ Duy chỉ có thể giả bộ khí chất này, bởi vì mục đích nghiên cứu tâm lý học của hắn là để giết người.

Và người em họ này cũng không hề mềm mỏng.

Có chút...

Hèn mọn.

Lập tức, Đỗ Duy nói thầm trong lòng: “Người này không nghiêm túc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.