Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 396: Chương 396: Có nội gián




Hội nghị của giáo hội Twilight vẫn đang diễn ra.

Sau mấy lần thảo luận, mọi người đi đến kết luận.

Matthew lạnh lùng nhìn mọi người, đưa mắt liếc nhìn mọi người, khi nhìn đến Ryan, Ryan khó hiểu nhìn lại lão. Dường như đang muốn nói, ông muốn gì?

Matthew có chút chán ghét nhìn đi chỗ khác, nghiêm túc nói với mọi người: “Vì đã xác định vấn đề không phải ở thế giới bên ngoài, giờ chỉ có một khả năng.”

“Nội bộ Giáo hội Twilight đã mục nát.”

Lão không nói rõ, nhưng ý nghĩa thì rõ như ban ngày.

Có nội gián...

Vẻ mặt của mọi người trở nên rất kỳ lạ.

Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt càng ngày càng quái dị.

Chia rẽ phe phái trong nội bộ của Giáo phái Twilight rất nghiêm trọng.

Phe bảo thủ, và phe cải cách thù địch với nhau, còn có một số nằm vùng bí mật.

Ai cũng có thể là nội gián.

Một số người thậm chí còn có ý tưởng táo bạo, liệu họ là lãnh đạo làm hay không?

Matthew, người đứng đầu tổ chức, luôn có thái độ lập lờ nước đôi với giáo hội, điều này không phải là không thể.

Nhưng ngay khi ý tưởng này ra đời, lập tức bị người đó đè xuống.

Y không dám tiếp tục suy nghĩ.

Vì nó rất nhạy cảm.

Vì vậy, ánh mắt của y mơ hồ đánh giá những người khác, cuối cùng rơi vào Ryan.

“Giám mục Ryan, cộng sự James của cậu đâu? Lần trước anh ta không tham dự hội nghị. Lần này anh ta vẫn không đến, tôi đã không gặp anh ta suốt hai ngày...”

Trực tiếp nhắm vào James.

Còn Ryan?

Không ai nghĩ rằng vụ việc này có liên quan gì đến một Hunter bị bệnh tâm thần.

Nếu không, vậy cũng quá vô lý.

Nhất thời mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ryan, lạnh lùng nhìn gã.

Trong số đó có lãnh đạo Matthew.

Matthew nghiêm nghị nói: “Giám mục Ryan, James đâu?”

Ryan khinh thường nói: “Tôi có quyền im lặng.”

Matthew bực bội nói: “Ta đang hỏi chuyện cậu, vả lại cậu không hề giữ im lặng!”

Ryan bị chất vấn, hỏi hoài nghi: “Thật... thật sao?”

“Thế cậu nghĩ nào?” Matthew cười giận dữ, chỉ vào Ryan nói: “Bây giờ hãy trả lời câu hỏi của ta.”

Ryan gãi đầu, nói: “James... chú ấy đã uống quá nhiều, đang ngủ trong phòng. Tôi đến thăm anh ấy mỗi ngày, chất lượng giấc ngủ của chú ấy rất tốt.”

Matthew nghi ngờ nhìn Ryan: “Cậu có chắc là cậu ta đã ngủ không?”

Ryan trợn tròn mắt: “Ông đang xúc phạm sự chuyên nghiệp của tôi sao? Bác sĩ Ryan chưa bao giờ nói dối. James là bệnh nhân khó điều trị nhất, tôi rất quan tâm đến chú ấy.”

“OK……”

Matthew cau mày, ông không tin tưởng lời của Ryan, loại chuyện này phải tận mắt nhìn thấy mới có thể khẳng định.

Hơn nữa, Matthew đã biết James là nằm vùng của giáo hội.

Có lẽ……

Giáo hội đã gây ra điều này?

Nghĩ đến điều này, Matthew ra lệnh cho những người khác với vẻ mặt ủ rũ: “Theo ta đến phòng của James. Ta muốn xem ậu ta có thực sự đang ngủ hay không.”

Những người khác kính cẩn nói: “Dạ, Thưa ngài.”

...

Vào lúc này, ở một nơi khác.

Đỗ Duy cũng đang chuẩn bị hành động.

Hắn đứng ở trong xe buýt, nhìn 13 tài xế, ánh mắt lạnh lùng, u ám.

13 ác linh tài xế này đều đóng vai trò là điểm neo cho xe buýt.

Vì có chúng, xe buýt mới dám đâm sau lưng Ngôi nhà kinh dị, cướp lại trường học.

Giờ bóng ngược của thành phố cũng do điểm neo này nên mới bị xe buýt kéo đi.

Sự ổn định là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng nó cũng là một bước đột phá.

Đỗ Duy nhìn những ác linh tài xế, rồi đi ngang qua chúng.

Hắn thầm nghĩ: “Nếu như mình có thể giết tài xế, nhất định sẽ có chút ảnh hưởng đến tình hình hiện tại, có thể bóng ngược của thành phố sẽ biến mất. Bằng cách này, Ngôi nhà kinh dị có thể một lần nữa đối đầu với xe buýt, mình có thể nhân dịp này để xuống xe, và rời đi. “

“Đương nhiên, cũng có thể khiến xe buýt trực tiếp tấn công mình.”

Tình hình rất gay go.

Theo tính toán của Đỗ Duy, sau khi làm điều đó, khả năng hắn chết cao hơn là an toàn thoát đi.

Nhưng ngồi im chờ chết thì chết chắc.

“Có lẽ mình nên đổi cách nghĩ, có thể tránh được nguy cơ...”

Đỗ Duy bước đến gần ác linh tài xế ở cuối cùng.

Đó không phải là Andrew Dawkwe, mà là một ác linh nam mặt vest, trông giống như xác chết.

Hơi thở của ác linh này rất lạnh.

Nhưng ở trạng thái Quỷ Nhãn, nó là yếu nhất trong số các ác linh tài xế.

Mấu chốt là……

Nó có thực thể, xuất hiện dưới dạng xác chết.

Đỗ Duy do dự rồi lấy đồng xu từ trong túi ra.

Mặt trước và mặt sau của đồng xu này tượng trưng cho may mắn và xui xẻo.

Đỗ Duy đã hưởng thụ may mắn rất nhiều lần.

Cảnh Hannibal bị sấm sét đánh chết thực sự khiến hắn bị sốc.

Chỉ cần may mắn đạt đến một mức độ nhất định, thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Nhưng vận xui...

Có câu, khi xui uống nước lạnh cũng khiến bạn bị mẻ răng.

Trước đó Đỗ Duy đã tung 2 lần mặt sấp, vận xui suýt nữa hại chết Cái Bóng.

Hắn đã từng nghĩ về đến cách dùng của đồng xu.

Nếu một ác linh tung được mặt sấp, thì ác linh đó có khả năng sẽ bị giết bằng cách nào đó.

Giờ chỉ có thể thử.

Tất nhiên, để đối phương tung đồng xu thì cần chút mánh khoé.

Đỗ Duy vươn cánh tay phải ác linh hoá nắm lấy cổ tay của ác linh tài xế.

Ngay sau đó, ác linh tài xế mặc vest lộ ra ác ý mạnh mẽ, hơi thở lạnh lẽo truyền đến Đỗ Duy.

Nhưng nó không tấn công.

Không phải không muốn, mà là không thể.

Điểm neo phải duy trì ổn định.

Đây là một tin vui đối với Đỗ Duy.

“Kế hoạch khả thi.”

Đỗ Duy thầm nghĩ, sau đó nhét đồng tiền vào tay phải của ác linh tài xế.

Ngay sau đó, Đỗ Duy hơi dùng sức, đồng xu bèn bị tung lên.

Thật đáng xấu hổ, lại là mặt may mắn.

Một ác linh xương khô xuất hiện sau lưng ác linh tài xế, nó nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ quái, có vẻ khó hiểu.

Đỗ Duy liếc nhìn ác linh xương khô, lúc trước thứ này ở sau lưng hắn.

Nhưng điều này không quan trọng.

Điều quan trọng là phải tiếp tục tung đồng xu cho đến khi mặt xui xuất hiện, ác linh chết đi, nếu không Đỗ Duy sẽ không dừng lại.

Hắn cũng không tấn công ác linh tài xế.

Chỉ cần cung cấp một số trợ giúp cho đối phương.

Đinh……

Đồng xu lại được tung lên...

...

Tại Thụy Sĩ.

Matthew và những người khác cũng đến trước cửa phòng của James.

Từ sau khe cửa, bay ra mùi hăng kỳ lạ.

Có mùi khai...

Các Hunter của Twilight đều lộ vẻ nghi ngờ.

Chuyện gì đã xảy ra trong phòng của James?

“Mùi này là lạ làm sao.”

“Mùi lạ khó mà miêu tả, nhưng sau khi ngửi kỹ, tôi cảm thấy rất quen thuộc.”

“Có phải đã xảy ra chuyện khủng khiếp không?”

Ryan ở bên cạnh khó hiểu hỏi: “A? Có mùi lạ sao? Ta không nghĩ ra?”

Matthew bịt mũi, bực bội nói: “Im lặng, nhanh mở cửa.”

Những người khác rất nghiêm túc đi lấy chìa khóa ra, nhét vào lỗ khóa.

Tách...

Cửa đã được mở.

Ngay sau đó, sắc mặt của mọi người đều trở nên vô cùng xấu xí, trong phòng James đâu đâu cũng có vệt nước màu nâu vàng, mùi khai thúi khiến người ta muốn ói.

Còn bản thân James thì nhợt nhạt, nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, ngực phập phồng nhỏ đến mức khó có thể nhận ra.

Matthew ưu tư nói: “Có vẻ như chúng ta đã hiểu lầm James, cậu ta cũng trúng độc, hình như đã nặng đến mức bất tỉnh.”

“Không đúng... mau, mau lại đây... còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau cứu người!”

Đôi mắt của Ryan sáng lên: “Để tôi tới, tôi là bác sĩ, tôi rất giỏi cứu người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.