Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 450: Chương 450: Con nham hiểm hơn ông nghĩ...




Dịch: Hoàng Hi Bình

Đỗ Duy không biết tại sao, Già John sẽ hỏi hắn có thích tiền hay không.

Bởi vì câu hỏi này quá đơn giản và thô lỗ.

Ai mà chẳng thích tiền...

Vì vậy, hắn nói: “Con không thích tiền cho lắm, bởi vì con không thiếu tiền.”

Già John sững người: “Vậy nếu thiếu tiền thì sao?”

Đỗ Duy trả lời: “Con sẽ xem xét lý do tại sao thiếu tiền, sau đó xem xét liệu con có cần tiền hay không, và con không nghĩ rằng việc thiếu tiền sẽ xảy ra với con.”

“Ngài có lời gì, xin nói thẳng.”

Già John nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh.

Ông ta nhìn cháu rể rồi lạnh lùng nói: “Ta định chia cho con một phần tài sản của gia tộc Wittbach đứng tên ta, nhưng câu trả lời của con khiến ta không hài lòng lắm.”

“Bởi vì một số người sẽ giành lấy những thứ đáng lẽ thuộc về con.”

Đây là sự thật.

Số tài sản mà Già John định chia cho Đỗ Duy cộng lại lên tới 1 tỷ, tuy không nhiều nhưng chắc chắn sẽ khiến một số người không hài lòng.

Còn Đỗ Duy cau mày nói: “Con không nghĩ đây là thứ thuộc về con, bởi vì con cũng không cần lắm, quyết định là của ông.”

Lão John giễu cợt: “Xem ra con thật sự không thích tiền. Người trong giáo hội nói con là thánh nhân. Trước đây ta không tin, nhưng giờ nghĩ lại ngươi cũng có chút giống như thế.”

Đỗ Duy cười nhạt: “Vậy thì sao? Ông muốn nói gì với con?”

Lão John thầm lắc đầu: “Ta không thích con cho lắm, bởi vì ta cho rằng con không đủ xảo quyệt, cũng không có cái gọi là kỳ vọng hay tán đồng với gia tộc Wittbach.”

“Tuy nhiên, vì Alexis thích con, nên ta gần như không thể chịu đựng được những khuyết điểm của con.”

“Và điều ta muốn nói với con là một bí mật của gia tộc Wittbach.”

Lúc này, lão John đột nhiên cau mày nói: “Bí mật này chỉ có ta biết, nhưng giờ ta nghĩ rằng Lawrence, con trai của ta cũng nên biết một ít.”

Lúc này, Đỗ Duy không khỏi tò mò.

Trước đây ba vợ của Lawrence đã kể cho hắn nghe bí mật của gia tộc Wittbach, nhưng giờ John già lại nói ra bí mật đó, liệu có giống nhau không?

Ngay sau đó, Già John chậm rãi nói: “Con biết Vanity, đúng không?”

Mắt của Đỗ Duy co rút lại: “Biết một ít.”

Ông già John gật đầu, chống nạng chỉ vào một nơi tối tăm phía xa và nói: “Hàng trăm năm trước, có một người đàn ông đeo mặt nạ đã giao ước với gia tộc Wittbach.”

“Các thành viên của gia tộc Wittbach sẽ không bị quấy rầy bởi ác linh.”

“Nhưng đổi lại, chúng tôi phải tuân theo thỏa thuận đó.”

“Lawrence có lẽ đã nói với con rằng còn khoảng bảy đến tám mươi năm nữa trong thời hạn thỏa thuận, nhưng nó không biết rằng thỏa thuận có thể được gia hạn.”

“Người của Vanity đã tìm gia tộc Wittbach sau khi Alexis được sinh ra.”

“Y và ta đã bí mật gặp nhau một lần, và đề nghị giúp chúng tôi giữ thỏa thuận.”

“Nhưng ta đã từ chối.”

Nói xong, lão John quay đầu nhìn về phía Đỗ Duy, nghiêm mặt hỏi: “Con biết tại sao không?”

Đỗ Duy cau mày nói: “Vì cái giá?”

Ông già John lắc đầu nói: “Giá có thể chấp nhận được. Ông ấy muốn xem vật mà người đàn ông kia để lại, nhưng lý do chính là y muốn trở thành con rể của gia tộc Wittbach.”

“Nhưng ta nghĩ y không xứng.”

Giọng điệu của câu cuối cùng rất bình tĩnh, nhưng lại lộ ra vẻ tự hào không che giấu được.

Đỗ Duy không khỏi hỏi: “Người của Vanity rất mạnh, gia tộc Wittbach dường như không đủ thực lực để chống lại họ. Việc ông làm chuyện này không phải vì quyền lợi của gia tộc.”

Lão John lạnh lùng nói: “Vậy nếu ta nói với con rằng y muốn kết hôn với Alexis, con vẫn sẽ nghĩ như vậy sao?”

“Trong lời tiên tri, Alexis sẽ tiếp xúc với một thứ mà người đàn ông đã sử dụng để giam cầm lời nguyền của ác ma, nhưng giờ người này đã trở thành con.”

“Theo một khía cạnh nào đó, cháu gái ta có liên quan đến ác ma.”

“Mặc dù ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa các Hunter, nhưng ta có thể đoán rằng Vanity ngoài có ý đồ với thứ mà người đàn ông đó để lại, còn muốn làm điều gì đó với cháu gái ta.”

“Ta ghét Vanity, cho nên điều hôm nay ta thật sự muốn nói với con, nếu con có cơ hội hãy giết hết tất cả bọn họ. Nhưng giờ, ta không nghĩ con đủ xảo quyệt để giở trò với bọn họ.”

Lượng thông tin khá lớn.

Đỗ Duy suy nghĩ rất lâu trước khi làm rõ tình cảnh.

Trước hết, trong gia tộc Wittbach, có đồ của người tạo mặt nạ để lại.

Thứ hai, bạn gái Alexis của hắn không đơn giản, thậm chí còn chuyện mà hắn chưa biết.

Còn nữa, Vanity muốn làm chuyện gì đó với gia tộc Wittbach, nhưng không thành công. Có thể có những lý do khác.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nói: “Nếu những gì ông nói với con là sự thật, thì con có thể cam đoan rằng trong tương lai chúng sẽ không bao giờ có cơ hội để làm gì với Alexis.”

Già John chế nhạo và hỏi: “Sự tự tin của con đến từ đâu? “

Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Không phải tự tin, mà là Vanity đã mời con gia nhập. Tuy rằng bọn họ đang lợi dụng con, nhưng tôi cũng đang lợi dụng họ.”

“Gì?”

Già John nghi ngờ hỏi: “Con không phải là thành viên của giáo hội sao? Theo ta biết, giáo hội sẽ không dung thứ cho người của họ dính líu đến Vanity.”

Đột nhiên ông cảm thấy mình đã nhìn lầm.

Cháu rể của lão có vẻ quỷ quyệt hơn lão tưởng...

Khi hắn nói điều này, mặt không đỏ, tim không đập, như thể đã quen với điều đó.

Vì sao giáo hội lại nghĩ người cháu rể này là thánh nhân?

Ông già John không thể hình dung ra được...

Đỗ Duy giải thích: “Con không thể nói quá nhiều về giáo hội. Còn về Vanity... thì... con thực sự đã từng giao dịch với họ.”

Giao dịch với Mercer là tìm sự cân bằng trong ác linh hoá, sau đó giải quyết ma linh, lấy lại chiếc mặt nạ và trở thành thành viên của Vanity.

Nhưng Đỗ Duy lúc này đã phát hiện ra vấn đề, nên chỉ muốn lợi dụng chứ không muốn làm gì cả.

Ban đầu hắn cũng do dự, nhưng sau khi biết rằng giáo hội đã cài nội gián trong Vanity, hắn đã hoàn toàn kiên định ý tưởng này.

Dù sao, Vanity muốn chơi hắn trước.

Tại thời điểm này, Già John đã đổi cách nhìn với Đỗ Duy, nghiến răng hồi lâu mới nói: “Chà, ông nhìn lầm con rồi. Con nham hiểm hơn ông tưởng.”

“Có lẽ ông nên dẫn con đi xem thứ mà người đàn ông đã để lại.”

“Nhưng nơi đó quá nguy hiểm đối với con. Con có thể sẽ chết trong đó.”

Đỗ Duy hỏi: “Ở đâu ạ?”

Ông già John nói: “Ở sâu trong Thành phố Massas, nhưng giờ ông cũng không biết tình hình dưới đó như thế nào.”

Đỗ Duy nheo mắt: “Vào thế kỷ trước, Gia tộc Wittbach phát triển công nghiệp nặng ở thành phố Massas là vì chuyện đó?”

Già John lắc đầu nói: “Sự phát triển của ngành công nghiệp nặng chỉ là một lý do, bởi vì không phải chỉ có gia tộc Wittbach đầu tư vào thành phố Massas trong thế kỷ trước. Lý do chúng tôi làm điều này hoàn toàn là vì chúng tôi không muốn để bất cứ ai để khám phá những bí mật dưới mặt đất.”

“Ngoài ra, đây là một phần của thỏa thuận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.