Dịch: Hoàng Hi Bifnh
***
Khi Đỗ Duy nói câu cuối cùng.
Chiếc gương mà hắn cầm trên tay trái, bỗng vỡ vụn.
Xác chết trên mặt đất cũng yên tĩnh trở lại.
Sau đó Đỗ Duy ném chiếc gương vỡ sang bên, và đưa tay cởi chiếc mặt nạ trên mặt của xác chết.
Chiếc mặt nạ quỷ dị không dính chút máu, sạch sẽ và mịn màng. Khi để nó vào tay có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng giá.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy một khuôn mặt người lờ mờ, trên chiếc mặt nạ này.
Nỗi oán hận tuy mờ nhạt nhưng không thể xóa nhòa bủa vây lấy hắn.
Nó giống như nỗi ám ảnh.
Tuy nhiên.
Đỗ Duy không có cảm giác gì, ngay cả cảm xúc cũng không dao động.
So với Cái Bóng, “ác linh đeo mặt nạ” mới do chính hắn làm ra kém hơn một chút.
Nó thậm chí không đáng sợ bằng Cái Bóng.
Bởi vì khuôn mặt mà Đỗ Duy thay đổi thật ra là của chính nó.
Cơ chế thay đổi khuôn mặt của ác linh mặt nạ thực sự là thay đổi khuôn mặt của người khác.
Đây là một BUG, nhưng theo một nghĩa nào đó, nó là một vòng lặp vô tận.
Ác linh bị đổi mặt đã trở thành một ác linh mặt nạ, và khuôn mặt có thể hoán đổi là của chính nó.
Nó không thể rời khỏi mặt nạ.
Nó cũng không thể chiếm cơ thể của người khác, và thực hiện cơ chế thay đổi khuôn mặt.
Nó giống như một con rắn độc bị rút nanh, trông có vẻ nguy hiểm và khủng khiếp, nhưng thực tế nó đã không còn thể phát huy được hung tính ban đầu.
Về cơ bản nó đã là phế vật.
Nhưng đối với Đỗ Duy, đây là tình huống tốt nhất, khi 2 lá bài Joker kết hợp với nhau, nó sẽ hồi sinh tà linh.
Nhưng chủ nhân của 1 trong 2 lá bài Joker đã biến thành một ác linh, khiến quá trình hồi phục trở nên bế tắc.
Miễn là ác linh trên mặt nạ mới không bị tiêu diệt, lá bài Joker sẽ không phải là vấn đề trong thời điểm hiện tại.
Vậy nên Đỗ Duy sẽ bảo vệ thật tốt ác linh mặt nạ mới này...
Suy nghĩ về điều này.
Đỗ Duy bỏ mặt nạ vào ba lô, cầm chiếc ô đen đi về phía đám cháy, muốn dập tắt ngọn lửa, và đi qua lối thoát an toàn do hắn lưu lại.
Khi bước qua xác người gã trọc, Đỗ Duy nghĩ một lúc rồi lại sờ soạng trên người gã ta.
Suýt nữa thì hắn đã quên một thứ.
Rất nhanh……
1 chiếc hộp dài có chiều rộng 2 cm, và chiều dài khoảng 15 cm xuất hiện trong tay của Đỗ Duy.
Sau khi mở hộp, bên trong có 1 chiếc đinh sắt dài, và hẹp.
Chiếc đinh đã gỉ sét, đuôi hình tròn, trông giống như những chiếc đinh đóng thuyền buồm bằng gỗ ở thế kỷ trước.
“Đây là Thánh Đinh? Nhìn bằng trạng thái Quỷ Nhãn cũng không thấy có gì lạ. Có thể dùng nó để đối phó với xác chết của Hunter, và ngăn cản nó thay đổi?”
“Có chút kỳ lạ...”
Đỗ Duy cất hộp, đi về phía đống lửa, thầm suy nghĩ.
Tuy không cảm thấy có gì bất thường, nhưng nó được dùng để đối phó với xác chết của Hunter. Vậy thì mục đích chế tạo Thánh Đinh thú vị đây.
Có vẻ như cả Giáo Hội Twilight, và cả giáo hội chính thống đều có thái độ lập lờ đối với Hunter.
...
Xì xì……
Nước đổ lên ngọn lửa, trực tiếp dập tắt, khói mờ mịt bốc lên kèm theo tiếng xèo xèo làm ê cả răng.
Ánh sáng xung quanh hoàn toàn mờ đi.
Trong tầm mắt, chỉ một màu đen nhánh.
Ngọn lửa duy nhất là ngọn lửa đỏ của chiếc zippo buộc vào đầu chiếc ô đen.
Đằng sau hắn là một trung đội ác linh rất kỷ luật, và thầm lặng.
Đỗ Duy đi về phía trước, trung đội ác linh đi theo phía sau.
Về phần ác linh đeo trâm cài áo bằng vàng, dường như muốn theo kịp trung đội ác linh, nhưng vì không thể động đậy nên chỉ có thể điên cuồng run rẩy.
Đỗ Duy theo tiềm thức liếc nhìn nó, chính xác là liếc nhìn chiếc trâm cài áo bằng vàng.
Chiếc trâm được làm bằng vàng ròng, với hình dáng tinh xảo và sang trọng, người thợ làm ra nó phải là người giỏi nhất, những chi tiết dù là nhỏ nhất cũng không hề thấy một nét gãy nào.
Thứ này hẳn rất có giá trị.
Nhưng Đỗ Duy không hề có ý nghĩ sẽ lấy nó.
Thứ có thể mang đến lời nguyền, chiếc nhẫn cũng đã quá sức chịu đựng rồi, cộng thêm cây trâm cài áo bằng vàng nữa, khả năng cao là lời nguyền sẽ trực tiếp bộc phát.
Mà lời nguyền này đến từ cả 2 thứ.
Lời nguyền trên cơ thể Đỗ Duy đã suy yếu đi rất nhiều, trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng bộc phát. Dù có xảy ra thì nhiều nhất cũng là The Nun lại nhảy ra khỏi giấc mộng, với năng lực hiện tại của hắn cũng không phải là hoàn toàn không thể chống lại.
Nhưng nếu tiếp xúc với trâm vàng, lời nguyền sẽ nặng nề hơn.
Đỗ Duy phỏng đoán, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, chắc thứ mình sẽ gì nhìn thấy sẽ là nguồn gốc của lời nguyền.
Nó tương đương với việc tìm chết...
Hơn nữa, những thứ như trâm cài bằng vàng dường như không có tác dụng gì khác, ngoại trừ những chữ cái được khắc trên nó.
Để nó lại thành phố Massas tốt hơn nhiều, so với việc mang nó ra ngoài.
Kết quả là, Đỗ Duy không còn lưu luyến, cẩn thận cầm ô đen, đi về phía lối ra.
Ánh lửa lờ mờ.
Đỗ Duy nhìn xuống chân mình, luôn đứng trong cái bóng của chiếc ô, cử động không chút sai sót vì sợ làm nghiêng chiếc ô khiến cái bóng bị lệch.
Tuy nhiên, hắn đi đường đã lâu, thân thể hiển nhiên cứng ngắc, cho nên tốc độ không nhanh, nhưng lại có vẻ rất ổn định.
Vừa đi, vừa liếc nhìn về phía trung đội ác linh phía sau.
Cô gái ác linh cầm ô thấp hơn mình, nên Đỗ Duy không thể nhìn thấy hình dáng cụ thể của cô ta. Nhưng theo bản năng, ác ý kìm nén trên những ác linh này như nham thạch nóng chảy đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Nhưng, thân phận hiện giờ của hắn vẫn là kẻ cầm đầu của trung đội ác linh.
Cờ bạc là một quy luật bất di bất dịch, chơi được chịu được.
Ngay cả tà linh bắt nguồn từ cờ bạc, hay chính là lá bài Joker, cũng chỉ có thể tuân theo các quy luật của trò chơi cờ bạc.
Bằng không, nó cũng không thua Đỗ Duy.
Vì vậy, hiện tại Đỗ Duy cũng không lo lắng lắm về trung đội ác linh.
Ít nhất, hắn cũng không cần quá lo lắng trước khi rời trung đội “trung thành” này.
Cho dù ác ý mạnh đến đâu, trước khi bộc phát ra ngoài, cũng chỉ khiến bầu không khí thêm áp lực, khiến người ta rơi vào sợ hãi.
...
Vài phút sau.
Đỗ Duy cầm ô đen bước ra khỏi phạm vi của con phố.
Với sự biến mất của lực cản, hắn cảm thấy khá thoải mái.
Từ thể chất đến tâm lý, đều ổn định hơn nhiều.
Đỗ Duy cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Lúc này, hắn đã giẫm lên lằn ranh vô hình.
Nếu lùi lại một chút sẽ trở lại phạm vi con phố, tiến lên một bước thì trung đội ác linh ở đằng sau cũng sẽ theo sau.
Nhưng mà, hắn không nhúc nhích nữa, cũng không có nghĩ quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Đằng sau hắn, toàn bộ ác linh trung đội cũng rất quy củ, kẻ cầm đầu không động, bọn họ cũng không động.
Nhưng thời gian trôi qua từng chút một.
Trong toàn trung đội ác linh, bỗng nhiên xuất hiện những biến hoá.
Tất cả ác linh đều run rẩy, nhìn chằm chằm bóng lưng của Đỗ Duy.
Kế đó, ngày càng có nhiều quỷ hồn hơn, nhưng ngay khi mỗi quỷ hồn xuất hiện, nó vùng vẫy như thể rơi xuống đầm lầy, dần trở thành im lặng ác độc.
Còn ác linh đeo trâm vàng, ngay cả cũng không làm được.
Biên độ run rẩy của toàn bộ trung đội ác linh càng ngày càng ít nhỏ, bắt đầu từ sau cùng.
Đầu tiên chính là ác linh đen thui, có chút giống phụ nữ, nhưng tay chân dài hẹp, chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh đèn, dừng run rẩy.
Sau đó... từng con một, như thể bị virus lây lan, tất cả các ác linh đều bất động.
Đỗ Duy cảm nhận được sự bình yên sau lưng, nhưng không có ý nghĩ lập tức di chuyển.
Sau một lúc...
Một bàn tay mảnh mai, và lạnh lẽo từ từ đặt lên vai của hắn.
Hơi lạnh ngột ngạt xộc thẳng vào nội tạng dọc hai bên vai.
Đỗ Duy không những không sợ hãi, ngược lại còn cười.
Hắn trực tiếp duỗi ra cánh tay phải ác linh hoa lôi ra con dao sắc bén.
Sau đó hắn quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy cô gái ác linh cầm ô dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào hắn, một tay cầm ô, một tay đặt lên vai hắn.
Đỗ Duy cười với nó: “Khi người ta đối mặt với nguy hiểm, theo bản năng sẽ lựa chọn chạy trốn. Còn các ác linh đều chìm trong im lặng, theo lý mà nói, tao nên rời đi ngay lập tức, còn mày sẽ ngủ yên.”
“Nhưng tao đã chờ mày tấn công, nên đã không rời đi.”
“Và vừa rồi, khi mày đặt tay lên vai tao, tao biết, mày vô dụng rồi.”
Dứt lời, Đỗ Duy vẫn không nhúc nhích, trong tay cầm một con dao nhọn, đâm vào bàn tay của ác linh đang đặt trên vai của mình.
Con dao sắc này là một môi giới đặc biệt.
Đột nhiên, bàn tay của ác linh run lên, nhưng không thể rụt tay lại.
Đỗ Duy đẩy bàn tay của ác linh về lại vị trí cũ.
Đỗ Duy đợi một lúc, xác định trung đội ác linh không còn động đậy được nữa, hắn mới tháo zippo buộc trên đầu chiếc ô đen.
Bột xương lại được rải lên trên cơ thể của cô gái ác linh cầm ô đen.
Đây là vật phâmt cuối cùng của Đỗ Duy, nhưng hiệu quả rất tốt, khi ngọn lửa bùng cháy, bao trùm lên lũ ác linh.
Nhưng dù đốt mạnh đến đâu, ác linh vẫn im lìm như tượng điêu khắc, không một chút động tĩnh.
Đỗ Duy nhìn sâu vào ngọn lửa đang cháy, thì thào nói: “Đã kết thúc... chỉ cần con phố này không bị phá hủy, hoặc là có người xuất hiện ở đầu nguồn đường cao tốc, hẳn là sẽ không có bất kỳ vấn đề gì ở đây.”
Nói xong haén quay người nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng chỉ ở thành phố Massas có 8 tiếng, nhưng tinh thần không ngừng căng thẳng. Nếu còn ở lại thêm, Đỗ Duy nghĩ chắc mình chết, cũng không biết chết như thế nào.