Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 47: Chương 47: Đó là Annabelle




Dịch: Hoàng Hi Bình & Minachan

Biên: Hoàng Hi Bình

“Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc này nhỉ?”

Đỗ Duy tự nhủ, cẩn thận nhìn bức tượng sáp người đàn ông da trắng bằng ánh mắt dò xét.

Trí nhớ của hắn luôn rất tốt.

Kể cả tình tiết chính trong những cuốn sách đã đọc từ 5 - 6 năm trước cũng không quên, thì những hình ảnh và video có tác động sâu sắc hơn, lại càng không thể quên.

Hễ ai tạo cho hắn cảm thấy quen thuộc, thì đều đã từng gặp, hoặc ít nhất cũng nói chuyện một vài lần.

Nhìn khuôn mặt của tượng sáp, Đỗ Duy bèn rút ra con dao găm thánh giá màu bạc, đâm một phát.

Dao găm đâm vào lớp sáp bao phủ mặt của bức tượng, cứ cảm thấy bị thứ gì đó rít rít ngăn trở. Khá giống như khi chạm vào mô mềm của cơ thể người.

Đỗ Duy dừng tay, khi rút dao găm ra, một vòi máu phụt ra.

“Là người sao?”

Nhìn chằm chằm vết máu dính trên lưỡi dao găm, vẻ mặt của Đỗ Duy rất vi diệu.

“Bob, hay là gã kia?”

Trong Ngôi nhà kinh dị chỉ có hai người này từng tiếp xúc với Đỗ Duy, người khác không thể xuất hiện ở đây, vậy chỉ có thể là một người trong số họ.

Vì vậy Đỗ Duy chỉ đơn giản dùng dao găm cắt đi lớp sáp bao phủ khuôn mặt tượng sáp, lần này hắn dùng lực rất chuẩn xác, không làm tổn thương đến lớp da.

“Là hắn?!”

Khi khuôn mặt của tượng sáp lộ ra, hoá ra đó là một người bạn nam khác của Bob.

Tất nhiên, anh ta đã chết.

Đỗ Duy nhìn xác chết bị chế thành tượng sáp, mắt hơi chớp lên, sau đó trở lại bình tĩnh, lạnh lùng.

Hắn không hiểu tại sao cái xác này lại xuất hiện trong Bảo Tàng Sáp.

Bây giờ trong toàn bộ ngôi nhà kinh dị, tất cả tràng cảnh đều bị ác linh hoặc linh hồn điều khiển, bầu không khí kích thích và sợ hãi mà ai cũng muốn trải nghiệm là có thật.

Nhưng ngay cả khi họ thực sự gặp phải ác linh và chết trong tay chúng, họ cũng không nên xuất hiện trước mặt mình mới đúng.

“Điều này thật trái với lẽ thường.”

Đỗ Duy thầm nhủ, không thèm nhìn xác chết được chế thành tượng sáp nữa.

Khi đi dạo bên ngoài Bảo Tàng Sáp, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của ác linh.

Lúc đầu hắn có chút khó hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, tràng cảnh này có phần giống với Xác Ướp Sống Lại.

Nghĩ vậy, Đỗ Duy bước tới những tượng sáp khác.

Mỗi tượng sáp sống động như thật và có hình dáng khác nhau.

Một số là học sinh, một số là trẻ em, còn lại là một số nhân viên và người lớn với thân phận khác nhau.

Càng đi vào, càng sốc.

Tất cả tượng sáp, từ tư thế bình tĩnh lúc ban đầu, càng lúc càng trở nên đáng sợ.

Vẻ mặt của mỗi tượng sáp đều tràn ngập hoảng sợ và căng thẳng, đôi mắt mở to, như thể họ đã nhìn thấy điều gì đó rất đáng sợ.

Nhìn chằm chằm tượng sáp của một người đàn ông trong bộ quần áo lao động, Đỗ Duy ngây người ra.

Trầm mặc một lúc...

Hắn dừng lại, nói với chính mình: “Xác chết trong Xác Ướp Sống Lại và Bảo tàng tượng sáp kinh dị đều do ác linh gây ra. Nhưng từ nãy đến giờ, mình chỉ gặp một linh hồn và một ác linh. Nói cách khác, tính cả Annabelle, có ít nhất 2 ác linh trong Ngôi nhà kinh dị. “

“Nó ở tầng hầm sao?”

“Có lẽ mọi thứ khác với những gì mình nghĩ, một số thay đổi đã bắt đầu xuất hiện...”

Hít một hơi thật sâu.

Xa hơn nữa là mối liên hệ giữa tràng cảnh Ma Nữ Đòi Mạng, ác linh búp bê, cùng với khu Ác Mộng Phố Elm nơi lối ra.

Không còn để ý đến những tượng sáp này nữa, Đỗ Duy trực tiếp đi tới lối vào của tầng hầm.

Lối vào là một cánh cửa gỗ được giấu trên mặt đất ở trong cùng của Bảo Tàng Sáp, bên trên còn có những vết cào xước được vẽ bằng bột màu đỏ để đánh dấu.

Mở cửa ra, khung cảnh bên trong rất u ám, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy chiếc cầu thang gỗ cũ kỹ.

Đỗ Duy làm quen theo độ sáng, sau đó bước thẳng xuống dưới.

Cạch...

Khi cánh cửa sàn gỗ đóng lại, bụi văng tung tóe.

Toàn bộ Bảo Tàng Sáp lại trở lại dáng vẻ lúc trước, tĩnh lặng chết chóc.

Lúc này, tất cả những người được tạo thành tượng sáp như thể nhận được tín hiệu gì đó, đều quay đầu nhìn về phía cánh cửa trên mặt đất.

……

“Cót két ……”

Đi trên cầu thang cũ kỹ, dù đã hết sức cẩn thận nhưng Đỗ Duy vẫn không tránh được. Cầu thang tưởng như rất đơn sơ, nhưng lúc chịu tải trọng của cơ thể hắn, lại phát ra âm thanh cót két, nghe đến rợn người.

Không giống như những gì hắn tưởng tượng, cầu thang không dài lắm, chắc là chưa đến 2-3 mét, nhưng vì bị bóng tối che khuất, nhìn không rõ cả toàn cảnh, nên tạo cho người ta cảm giác dài lê thê.

Tách...

Bật quẹt, Đỗ Duy đi xuống cầu thang, nhìn xung quanh.

Không gian tối đen như mực khiến lòng người lạnh lẽo, ánh lửa yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ trước mặt, cứ như thể vạn vật đều chìm trong bóng tối.

Không khí ngột ngạt, và mặt đất đầy bụi.

Vừa đi về phía trước mấy bước, Đỗ Duy bèn quay đầu nhìn lại, không còn thấy cầu thang nữa.

Tim hắn đập chậm lại, không gian ở đây còn rất nhiều, nhưng rõ ràng vẫn chưa đến khâu kinh dị do Ngôi nhà kinh dị bố trí.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, không phát hiện điều gì dị thường, tức là không có ác linh.

Nhưng điều này không làm cho Đỗ Duy giảm bớt cảnh giác.

Bởi vì hắn ngửi thấy một mùi máu nhàn nhạt.

Trong khoảng thời gian hắn học chuyên ngành pháp y ở trường đại học, trên cơ bản ngoại trừ các chương trình học bình thường, thời gian còn lại hắn đều làm việc có dính dáng tới xác chết.

Theo thời gian, gần như nó đã trở thành bản năng.

Sau khi ngửi thấy mùi máu tươi này, Đỗ Duy nhìn khung cảnh vô cùng tối tăm chung quanh, trong đầu mơ hồ nghĩ đến một cảnh tượng.

Trong bóng tối mà hắn không thể nhìn thấy, có những xác chết nằm, đứng hoặc xếp chồng lên nhau, cái chết của mọi người đều rất thê thảm và đẫm máu.

“Mình phải tăng tốc.”

Đỗ Duy lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng ánh sáng yếu ớt của chiếc bật lửa, để soi rõ mặt đất xung quanh.

Hắn phải tìm ra một lối thoát.

“Tìm thấy rồi.”

Dưới ánh lửa leo lét, Đỗ Duy nhìn thấy rất nhiều dấu chân lộn xộn, mặc dù không nhiều. Nhưng có thể nhìn ra, những người từng đến đây đều bị hoàn cảnh tăm tối này khiến họ ức chế, áp lực, dẫn đến mất đi lý trí.

Sau đó, hắn tìm ra nơi tập trung nhiều dấu chân nhất, bèn đi theo chúng.

Ngôi nhà kinh dị là không thể thiết lập một tràng cảnh không có lối thoát, mục đích của nó là để du khách trải nghiệm cảm giác kích thích và hưng phấn khi qua ải.

Nếu thực sự nơi này không có lối thoát, như vậy khác gì đùa bỡn du khách, nếu không đã chẳng thể kinh doanh đến tận giờ.

Do đó, nếu chịu khó tìm kiếm, chắc chắn có thể ra ngoài.

Hơn nữa, Đỗ Duy cũng không cảm nhận được sự tồn tại của ác linh, nên đã chọn con đường nhanh nhất, sau khi phân tích theo logic thông thường.

3 phút sau.

Đỗ Duy chạm vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, có bề mặt ẩm ướt, hắn dùng bật lửa quơ quơ tìm kiếm, rốt cuộc vơ trúng chiếc núm kéo cửa.

Nắm chặt, kéo nhẹ một cái

Tiếng cửa kéo vang lên kèn kẹt.

Một ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào mặt của hắn.

Đỗ Duy quay mặt đi, đưa tay che ánh sáng rọi vào mắt, sau một lúc làm quen, con mắt chợt nheo lại.

Trước mặt hắn là một căn phòng được trang bị nội thất theo phong cách từ giữa thế kỷ trước.

Điều khiến hắn kinh ngạc là nơi lẽ ra phải đặt đồ trang trí nội thất, lại để rất nhiều búp bê.

Và ngay ở cửa phòng, có một chiếc ghế.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài vô cùng dơ dáy, bẩn thỉu. Ngồi trên ghế, quay lưng về phía Đỗ Duy, không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cửa phòng.

Ả ta đang ôm một con búp bê vào lòng, dài nó dài khoảng 40 cm, với đôi mắt rất to, hai má thoa phấn hồng và nụ cười hình vòng cung cực kỳ ghê rợn.

Đó chính là Annabelle...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.