Dịch: Hoàng Hi Bình
“Trong lịch sử của giáo hội, trong suốt hai trăm năm của cuộc Thập Tự Chinh, rất nhiều dị giáo đã bị loại bỏ, bao gồm cả tiền thân của Giáo phái Vidar.”
“Với sự xuất hiện của Vidar, giáo hội đã dần chú ý hơn đến giáo phái này, và kết hợp với một số ghi chép trước đó, nó đã thu được một số thông tin về cái gọi là Vidar.”
“Giáo hội tin rằng Vidar là một tham chiếu chung, và là một tồn tại khái niệm.”
“Nó có thể là ác linh hoặc một ma linh, hoặc nó có thể là ác ma, hoặc một cái gì đó khác.”
“Nhưng cho đến nay, giáo hội vẫn chưa có được một định nghĩa chính xác về nhóm Vidar, vì nó có thể không tồn tại trên thế giới này.”
...
Đây là những lời của Slivika.
Sau khi Đỗ Duy nghe xong, hắn hỏi với vẻ nghi ngờ sâu sắc: “Không tồn tại ở thế giới này. Có nghĩa là ngoài thế giới chúng ta đang sống, còn có những thế giới khác?”
Khi chủ đề nâng lên tầm thế giới, nhiều thứ sẽ hoàn toàn khác.
Nếu có một thế giới khác, thì mọi giá trị quan sẽ đảo lộn.
Mặc dù con người là một khái niệm tập thể, họ có ý thức mạnh mẽ về bản thân, và mọi người đều là duy nhất.
Trải nghiệm và nhận thức về thế giới từ thời thơ ấu sẽ hình thành nên một thế giới quan hoàn chỉnh.
Nếu có một thế giới xa lạ, thì tác động lên nhận thức về bản thân sẽ rất lớn.
Lúc này, Slivika cũng đưa ra lời giải thích.
Ông trực tiếp lắc đầu, và nói: “Vidar không tồn tại trên thế giới này. Nó là sản phẩm khái niệm. Nó có thể tồn tại trong ý thức, giấc mơ hoặc mặt tối của rất nhiều người.”
“Nó... nó là một khái niệm, chắc cậu Đỗ Duy hiểu chứ?”
Giọng điệu của Đỗ Duy khá kỳ lạ: “Quả thật tôi có thể hiểu được...”
Theo cách nói của Slivika, nữ tu, và Pennywise đều có thể là là Vidar, vậy nên mới phải dùng từ các Vidar, để miêu tả chúng.
Nhưng nếu là như vậy, không phải ác linh Đỗ Duy cũng là Vidar sao?
Nó có thể ảnh hưởng đến tất cả tồn tại bắt chước nó, và thậm chí bất kỳ ai đã tiếp xúc với nó, cũng có thể giao tiếp với mình trong Hồ Nước Tâm Hồn.
Theo một nghĩa nào đó, ác linh Đỗ Duy chính là vị thần mà lũ sùng bái Vidar, cuồng tín thờ phụng và mong muốn được kết nối...
Chỉ là vị thần này vô cùng độc ác.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Đỗ Duy càng thêm đăm chiêu, hắn lắc đầu, chỉ vào cánh cửa bị xích dựa vào tường tầng hầm, hỏi: “Anh vừa nói cánh cửa này có liên quan đến Vidar phải không? Có thể hiểu là chỉ cần mở được cánh cửa này, là có thể tiếp xúc với các Vidar?”
Slivika cau mày và nói: “Tôi không chắc, nhưng vì cánh cửa này đã tồn tại quá lâu mà không được mở ra, chắc nó rất nguy hiểm. Có thể sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra sau khi nó được mở.”
Đứng ở bên cạnh, Jon, người không nói nhiều, nghiêm nghị nói: “Được rồi, đừng lo lắng về cánh cửa này nữa. Chúng ta phải mang nó trở lại giáo hội, còn chuyện giáo hội sẽ giải quyết nó như thế nào, đó không phải là điều chúng ta cần xem xét, sẽ có người chuyên môn phụ trách.”
Nói xong, y lấy từ trên người ra 2 đôi găng tay màu trắng, tiện tay đưa cho Đỗ Duy 1 đôi.
Slivika cũng lấy ra 1 đôi găng tay, đeo vào và nói: “Đây là những đôi găng tay do giáo hội chế tạo. Về cơ bản chúng chỉ được sử dụng bởi những Người Đuổi Quỷ ở cấp Giám mục, chúng có thể cô lập các ác linh. Tất nhiên, cũng có thể sử dụng chúng như găng tay bình thường, mặc dù không giữ ấm được...”
Đỗ Duy trầm ngâm cầm lấy đôi găng tay, sau khi đeo vào, hắn nói: “Ngoài kia còn có người khác, cứ mang ra như thế này. Nhất định sẽ có vấn đề, cần phải có thao tác phòng vệ.”
Jon gật đầu và nói: “Đó là sự thật, vì vậy khi cậu yêu cầu chúng tôi đến giáo hội ở Essegrin để bổ sung bột xương, nhân tiện chúng tôi đã lấy một ít vải trắng.”
Nói xong, y lôi trong vali ra một tấm vải rất mỏng, che lên cửa.
Bề mặt vải hơi trong suốt, ánh sáng từ đèn pin có thể xuyên trực tiếp và chiếu vào cửa.
Hơi thở có thể ảnh hưởng đến tinh thần cũng bị ngăn chặn.
“Thứ này cũng được chế tạo đặc biệt và dễ dàng mang theo, nhưng ở New York không có vì ở New York không có Giám mục...”
Slivika nói ra câu này, cũng lộ ra vẻ thâm thúy nhìn Đỗ Duy.
Người đàn ông này đã có cơ hội trở thành Giám mục trẻ nhất trong lịch sử của giáo hội.
Một số quy tắc lỗi thời chỉ áp dụng cho những người bình thường, còn với Người Đuổi Quỷ tiềm năng thì khác.
Nhưng điểm này về cơ bản đã thay đổi kể từ khi Đỗ Duy trở thành một Hunter.
Rốt cuộc, đối với giáo hội hiện tại, Hunter không nên có nhiều quyền lực.
Đỗ Duy cũng chú ý tới ánh mắt âm trầm của Slivika, nhưng hắn không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, bèn phụ Jon di chuyển cánh cửa.
Chạm vào tay, hắn cảm thấy mát lạnh, ý muốn phá khoá, mở cửa trào dâng mạnh mẽ.
Cứ như thể có một giọng nói đầy cám dỗ và ma thuật cứ lẩm bẩm trong đầu, và thậm chí cảm thấy như đang bị thôi miên...
Nhưng Đỗ Duy không hề bị ảnh hưởng.
Hắn vốn đã vô cùng bình tĩnh, cộng với lý do nghề nghiệp nên khó có thể bị ảnh hưởng về mặt tinh thần. Cho dù là nữ tu hay là ác linh Đỗ Duy, phần lớn đều là đối đầu tâm linh. Và đây là điều hắn giỏi nhất.
Ngược lại, sắc mặt của Slivika và Jon đều tái nhợt, Jon khá hơn một chút, Slivika mặt đỏ bừng, mắt cũng sáng hơn một chút.
Đây là đã đeo găng tay và phủ vải trắng mới chạm vào cánh cửa đó nha. Nếu không có những biện pháp này, e rằng người bình thường hoàn toàn không tiếp xúc được, nếu không tinh thần lực nhất định sẽ bị bóp méo.
Vì vậy, Đỗ Duy dùng sức một chút, 3 người cùng nhau nâng cửa.
Cảnh tượng này, lọt vào trong mắt của 2 vị giám mục, càng phù hợp với phong độ của Hunter, mạnh mẽ, đáng sợ và quyết tâm.
Nhưng đột nhiên, vào lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua... Lạnh lùng và kỳ lạ.
Nhưng tính lưu động của không khí ở tầng hầm rất kém, không thể có gió thổi vào...
Ánh mắt của Đỗ Duy hơi lạnh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy phía sau cánh cửa, tức là trên tường hiện lên mơ hồ hình dáng con người...
Bức tường bị khoét rỗng...
Khoảng trống tối và sâu, giống như một cái miệng vô hình, chỉ cần bước vào, nó sẽ nuốt chửng...
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Slivika cau mày thốt lên, ông hơi hoảng khi nhìn vào khoảng không.
Jon bên cạnh nghiêm nghị nói: “Hình như là một lối đi. Cái cửa này dùng để chặn lối đi này sao?”
Đỗ Duy lắc đầu nói: “Không phải, không phải dùng để chặn lối đi, tôi sợ là liên kết. Mở cửa ra là có thể nhìn thấy lối đi ở phía sau.”
Theo bản năng, Đỗ Duy có một loại nội tâm phản kháng lối đi này, không gian hẹp khiến hắn có cảm giác ức chế, lối đi càng hẹp lại càng ức chế, đè nén.
Một khi nguy hiểm xảy ra, không có cơ hội sống sót.
Nhưng đột nhiên...
Đỗ Duy thấy mắt của Slivika có chút lạc lỏng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ló đầu về phía lối đi hẹp hình bóng người...