Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 432: Chương 432: Freddy cầu xin lòng thương xót trong mộng




Dịch: Hoàng Hi Bình

Khi Cái Bóng trở lại mặt nạ. Cuối cùng Đỗ Duy cũng cảm thấy thanh tịnh hơn một chút.

Hắn vẫn duy trì trạng thái ác linh hoá, ngồi ngả trên sô pha, tự nhiên đặt tay phải lên đùi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Với tính cách của hắn, không bao giờ làm việc gì vô nghĩa, tiến vào ác linh hoá đương nhiên có nguyên nhân.

Ví dụ, gặp Freddy là để tìm hiểu về đồng hồ của Lamer.

Vốn dĩ anh định kéo Freddy ra khỏi giấc mộng, nhưng hiểm họa lộ ra từ chiếc đồng hồ cổ đã vô tình khiến hắn từ bỏ ý định này.

Mọi thứ nên được giải quyết trong giấc mộng. <đọc truyện này tại goctruyen là lũ cho thái giám, hãy đọc tại bachngocsach.com lũ độc giả ngu đần, bệnh hoạn kia>

……

Lúc này, đã là 11 giờ tối.

Trong giấc mơ của Đỗ Duy.

Freddy đang cảm thấy không thoải mái.

Suy sụp, đáng thương và bất lực.

“Thằng khốn! Giấc mộng của thằng ma quỷ không có hồi kết sao? Tại sao tao bò mãi, mà không tìm được lối thoát?”

“Lạy Chúa, Satan, xin hãy thương xót, hãy đưa thằng ma quỷ đó đi!”

“Hoặc hãy phái vài Người Đuổi Quỷ tốt bụng nào tới giết chết tao cũng được, tao thật sự không chịu nổi!”

Freddy đã rất đau đớn.

Thật kinh hãi trước cảnh Đỗ Duy dùng dao mổ xác ác ma nữ tu trong phòng giải phẫu.

Dù nó không có thực thể, không có bàn tay và bàn chân thực sự, Freddy vẫn cảm thấy rằng chân tay của mình như nhũn ra.

Loại sợ hãi từ tận đáy lòng, khiến nó không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Thậm chí, để trốn thoát, nó đã sử dụng cách bò.

Nhìn bóng tối mênh mông vô bờ, không thấy giới hạn, Freddie ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt.

“Freddy tao rõ ràng là bậc thày chơi đùa với ác mộng, có thể giết chết người trong ác mộng. Tại sao sau khi chạm trán thằng ma quỷ đó, lại biến thành kẻ bị đùa bỡn?”

“Hơn nữa giấc mộng không phải là sân nhà của tao sao?”

“Tại sao tao không thể chạy ra ngoài?”

Có trời biết, ngay sau khi Đỗ Duy rời đi, Freddy đã rất muốn tránh hắn thật xa.

Thậm chí đã nghĩ xong kế hoạch.

Nếu lần này có thể thoát khỏi Đỗ Duy, nó nhất định sẽ đi về Phương Đông, cả đời sẽ không bao giờ quay lại Phương Tây.

Đi về cực bắc, cực nam cũng được.

Tuy nhiên, dù Freddy đã dùng mọi biến pháp, nhưng vẫn không thể trốn thoát.

“Tại sao giấc mộng của thằng ma quỷ đó, lại trở thành thế này?”

Cách Freddy gọi Đỗ Duy đã trở thành ma quỷ.

Nó cảm thấy rằng chỉ có ma quỷ mới có thể làm điều như vậy.

Đột ngột...

Trong bóng tối, chuông điện thoại lại vang lên trong túi của Freddy.

Chói tai, lộn xộn.

Giống như phản xạ có điều kiện.

Freddy chợt rùng mình.

“!”

Nó đang điên cuồng gào thét, và đôi mắt đỏ ngầu, và cái nhìn gớm ghiếc lộ rõ vẻ suy sụp và đau đớn.

“Alo, alo, alo, Freddy? Vui lòng trả lời?”

“Bác sỹ Ryan lại đến đây.”

Không cần phải nhấn nút trả lời gì cả.

Ryan đắc thắng nói ở đầu dây bên kia: “Hôm qua tao không tới mắng mày trong mộng, mày tưởng rằng tao đã quên mày rồi sao?”

“Tao nói cho mày biết, ngày hôm qua bác sỹ Ryan tao đã đến chữa trị cho James, tao đã cứu một mạng sống.”

“Nếu tiếp tục như vậy, tao đoán tao sẽ trở thành giám đốc của bệnh viện tâm thần Twilight.”

“Ồ, tao thực sự quá tuyệt vời!”

Freddy mắng: “Ryan Hamel, đồ điên, im mồm đi! Tao đang chạy trốn, không rảnh nghe mày nói nhảm!”

Nó vừa nói xong.

Một ngụm đờm từ chiếc điện thoại bay ra, văng thẳng vào mặt nó.

“Bêu xấu bác sỹ Ryan, mày sẽ bị quả báo!”

Freddy choáng váng.

Nó không thể tin được, dùng móng vuốt vuốt cái đờm ra khỏi mặt nó, rồi điên cuồng hét lên: “Đồ điên, đồ điên, cmm sao làm được... sao mày có thể nhổ nước bọt vào điện thoại xuyên đến chỗ của tao được!”

“Tao nói cho mày biết, nếu như tao không đánh lại mày, giờ tao đã đánh chết mày!”

“Đây là lần thứ hai mày nhổ vào tao!”

Freddy cũng không biết năng lực cụ thể của Ryan, chỉ biết rằng Ryan Hamel rất mạnh mẽ, thậm chí còn khó hiểu hơn cả thằng ma quỷ đó.

Ryan khinh thường nói: “Mẹ kiếp, mày dám làm màu trước mặt tao sao? Mày muốn lên trời sao? Mày cho rằng thứ quỷ quái Freddy như mày, còn muốn tao làm cha, tao mà sợ mày sao?”

Ừm……

Thế giới của Ryan rất đơn giản. Gã chữa bệnh và cứu người, gã đang đợi Chủ nhiệm thăng chức và tăng lương, vì vậy nên rảnh rỗi bới móc Freddy.

Rốt cuộc, Freddy đã từng gọi gã là cha.

Vui vì được làm cha?

Không đời nào!

Vì vậy, Ryan lại chửi rủa: “Tao nói cho mày biết, hãy ra ngoài nếu mày có thể. Khi tao còn ở Bệnh viện Tâm thần Hill, có một bệnh nhân còn tự xưng mình là quyền vương, đã khiêu khích địa vị của Ryan, ngay sau đó đã bị tao cho một xẻng đo ván!”

“Freddy, trước mặt Ryan tao, không chịu nổi một đòn!”

“Phi, rác rưởi!”

Một ngụm đờm rồi nhổ vào mặt của Freddy.

Freddy ngã quỵ hoàn toàn, ôm đầu điên cuồng gào thét, liều mạng đập xuống đất.

“Tao lạy mày. Tao xin lỗi, tao biết sai rồi. Đáng lẽ tao không nên nói chuyện với mày. Xin hãy tha cho tao, mày hãy đi gặp thằng ma quỷ Đỗ Duy, ok? Không phải mày muốn hắn thăng chức, tăng lương sao?”

“Mày phải tìm hắn, tại sao lại tìm tao!”

“Cmn tao vô tội mà!”

“Mày tha tao đi...”

Trong câu cuối cùng, giọng của Freddy đã khàn đặc, lộ vẻ đau khổ và tuyệt vọng.

Trong lúc gầm rú, Freddy ném điện thoại đi, đổi hướng, bò về vị trí phòng giải phãu.

Trong bóng tối, chỉ có phòng giải phẫu vẫn còn chút ánh sáng.

Đây dường như là hy vọng duy nhất của Freddy.

“Tao đã hiểu rồi...”

“Thay vì bị thằng ma quỷ, và thằng điên đó tra tấn đến chết, tao thà đưa mình vào chỗ chết.”

“Tao muốn đối đầu ác ma nữ tu, tao muốn tự sát...”

Ý thức của Freddy đã sụp đổ, giọng nó trầm thấp, đần độn.

Nhưng chiếc điện thoại mà hắn đã vứt, lại quay trở lại.

“Freddy, tự sát là hèn nhát. Những người đàn ông tốt không bao giờ sợ chết.”

“Bệnh nhân mà tao phụ trách, James từng chết hai lần. Tao vẫn cứu cậu ta, hiện cậu vẫn còn sống.”

Ryan lải nhải, vo ve bên tai Freddy như ruồi bâu.

Gã nói tiếp: “Thật tuyệt khi được sống. Đừng sợ, mày chỉ đang bất ổn về mặt cảm xúc. Chờ tao được thăng chức làm viện trưởng, tao sẽ mua một vài thiết bị trị liệu điện, và đối xử tốt với mày.”

Freddy thì thào: “Tao muốn tự sát, tao muốn tự sát...”

Đột ngột, Ryan ở đầu bên kia kêu lên: “Này, hình như tôi được kết nối với tín hiệu smartphone của Chủ nhiệm?”

“Giám đốc là anh sao? Em là cấp dưới trung thành nhất của anh, Ryan!”

Nghe vậy, toàn thân Freddy run rẩy, như thể vừa nhìn thấy cứu tinh, quay đầu nhìn xung quanh.

Phía sau, Đỗ Duy với vẻ ngoài vô cảm, mặc chiếc áo khoác màu đen đứng đằng sau, vẫy tay để chiếc điện thoại bay đến trên tay hắn.

Freddy giàn giụa nước mắt, lập tức chạy tới trước mặt Đỗ Duy, quỳ xuống đất van xin: “Ma quỷ... không đúng, Đỗ Duy, anh Đỗ Duy, anh giết tôi đi, tôi không muốn sống nữa, tôi đang ở trong địa ngục nhân gian!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.