Dịch: Hoàng Hi Bình
Trong phòng, cậu bé Billy 16 tuổi đang khóc.
Trước đây, cậu đã nói với Đỗ Duy rằng em trai của cậu, đã bị con quỷ giống thằng hề ăn thịt.
Ở bên cạnh.
Garner cay đắng nói: “Chúng tôi đã chọn cách gọi cảnh sát, cũng đã đến kiểm tra dưới gốc cây mà Billy nói, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ vết máu nào.”
Đỗ Duy khẽ gật đầu nói: “Trước lũ ác linh, trừ phi là mục tiêu, người bình thường không thể nhìn thấy. Chúng rất quỷ dị, không có cách nào nhận ra chúng bằng logic thông thường.”
Garner thở dài, không nói gì.
Còn Đỗ Duy lại suy nghĩ, đi tới trước mặt của Billy, lẳng lặng nhìn màn sương mù màu đen trên người của Billy bằng trạng thái Quỷ Nhãn.
Mặc dù không cảm nhận được ác ý nào.
Nhưng không có nghĩa sẽ bình yên vô sự.
Vả lại, việc bây giờ Đỗ Duy phải làm là đi tìm thằng hề, và đưa nó về phòng khám.
“Mình phải để nó nhắm vào mình trước.”
Hắn thầm nghĩ, sau đó nói với Garner và Bill: “Hai người nhắm mắt lại đi, tôi cần thí nghiệm.”
2 cha con không nghĩ nhiều, trực tiếp nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo.
Một cơn ớn lạnh đáng sợ dâng lên trong lòng hai cha còn, lông tơ lập tức dựng đứng, như thể họ đang bị nhìn chằm chằm bởi một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Sau khi họ mở mắt, mọi thứ trở lại bình thường.
Trước mắt họ, bác sĩ Đỗ Duy đút tay phải vào túi, vẻ mặt lạnh lùng, không khác gì lúc trước.
Garner tự hỏi: “Bác sỹ đã làm gì?”
Đỗ Duy thản nhiên nói: “Đã giúp con của ông giải quyết một số vấn đề, nhưng chuyện này không quan trọng.”
Bill nghiến răng nói: “Chú Đỗ Duy, vừa rồi con đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Đỗ Duy cau mày nói: “Bởi vì cháu cũng đã trở thành mục tiêu của con quỷ đó. Sau khi tôi mang đi phiền toái của cháu, nó sẽ không nhắm vào cháu nữa, cho nên cháu nhớ đừng sợ.”
Nói xong, hắn hỏi lại: “Nhân tiện, cháu có biết những đứa trẻ khác ở Dray Town, cũng nhìn thấy thằng hề ma quỷ không?”
Bill lắc đầu, dạo này nó ở nhà không ra ngoài nhiều nên không biết thế giới bên ngoài.
Nhưng vào lúc này, Garner, cha của cậu bé lại cau mày nói: “Tôi nghe nói một số đứa trẻ đã gặp Penniwise. Bác sỹ muốn tìm chúng sao?”
Đỗ Duy gật đầu nói: “Được, nhưng tôi có thể đi một mình. Ông có thể cho tôi biết địa điểm là được.”
Garner trả lời: “Tất cả chúng đều đang học trường của thị trấn, nhưng lúc này trường sẽ không cho anh vào, vì những đứa trẻ đó đang chuẩn bị cho kỳ kiểm tra đầu vào.”
“Hãy cho tôi biết thông tin của họ.”
“Aina, Phelan và Boll, họ học cùng lớp với Billy.”
Cánh tay phải ác linh hoá của Đỗ Duy đút lại vào trong túi quần, cảm nhận được sự lạnh lùng tà ác, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết, nhưng giờ tôi phải đi tìm bọn họ.”
Garner nói ngay: “Bác sỹ vừa đến đã đi ngay, tôi nên chiêu đãi thật tốt mới.”
Khi hắn nói điều này, khuôn mặt của Garner đột nhiên đỏ bừng, nghĩ đến tình cảnh túng quẫng ở nhà. Sự tiếp đãi nồng nhiệt đồng nghĩa với việc phải tiêu pha thêm, mà Billy sẽ học trung học vào nửa cuối năm nay.
Đỗ Duy khẽ lắc đầu: “Không cần, chúc gia đình hạnh phúc.”
Nghe đến đây, Garner đành phải thở dài: “Vậy thì tôi sẽ tiễn bác sỹ“.
“OK……”
...
11h03, có mưa vừa.
Đỗ Duy rời khỏi nhà Garner, và gọi cho sĩ quan Tom.
Sau khi cuộc gọi được kết nối.
Hắn nói thẳng: “Tôi đang giải quyết sự kiện ác linh ở Dray Town, nhưng tôi cần có giấy phép của cảnh sát.”
Đầu bên kia, Tom ngạc nhiên nói: “Ở Dray Town xảy ra sự kiện ác linh?”
Đỗ Duy giải thích: “Đúng vậy, giờ cũng không xác định được có phải là ác linh hay không, nhưng rất ác, vô cùng nguy hiểm đối với lũ trẻ.”
Tom miễn cưỡng nói: “Dray Town thuộc phạm vi quản lý của New York. Tôi có thể gọi đồn cảnh sát ở đó, và lấy cho giấy phép cho anh. Nhưng nếu xảy ra chết người, tôi sẽ rất khó giải thích. “
Giọng điệu của Đỗ Duy rất bình tĩnh: “Tôi cam đoan sẽ không có ai chết trong tay ác linh.”
Tom khó hiểu: “Chuyện này không giống lời anh sẽ nói. Mỗi lần anh xử lý sự kiện ác linh trước đây, đều có người chết...”
Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Bởi vì lần này, mục tiêu của ác linh kia chỉ có thể là tôi!”
“Ý anh là sao? Đừng có làm anh hùng, lỡ anh gặp chuyện không may, bạn gái của anh nhất định sẽ tới đồn cảnh sát làm phiền chúng ta, f*ck! Cô ta quá giàu, chúng ta không dám trêu vào cô ta!”
Đỗ Duy vẫn dửng dưng: “Tôi biết mình đang làm gì. Tôi từng gặp phải chuyện nguy hiểm hơn thế này. Xin đừng lo lắng cho sự an toàn của tôi.”
Qua điện thoại, Tom im lặng một lúc rồi mới nói: “Ok, anh hãy trực tiếp đến đồn cảnh sát ở Dray Town, tôi sẽ cho họ đưa cho anh giấy phép hành động.”
Đỗ Duy ậm ừ rồi cúp máy.
Sau đó, hắn đưa cánh tay phải ác linh hoá ra khỏi túi.
Nước da của cánh tay phải nhợt nhạt.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, có thể thấy rõ toàn bộ cánh tay phải được bao bọc trong lớp sương mù màu đen.
Nói như thế có chút không chính xác.
Cần phải nói rằng, sương mù màu đen bị hắn nắm chặt bằng bàn tay phải, không thoát ra được.
Sương mù đang muốn thoát khỏi tay của Đỗ Duy, trạng thái rất mờ mịt, như có một ý chí ác độc nào đó.
Nó đang đấu tranh.
Nhưng chỉ là vô ích.
Tại nhà của Garner, Đỗ Duy đã trực tiếp tiến vào ác linh hoá ngay khi họ nhắm mắt, và nắm lấy nó.
Sương mù tạo cho hắn cảm giác rất lạ.
Nó giống như một khối ghép hình, không hoàn chỉnh.
Lại có vẻ liên quan đến Billy, nhưng thực tế lại hoàn toàn xa lạ.
Nếu so sánh Billy với một vật dẫn, thì có một thứ khủng khiếp đã ký sinh trên người của Billy, và gây ra nỗi sợ hãi.
“Nó không giống ác linh hay tà linh chút nào, mà giống như Annabelle, bởi vì cả hai đều đang ký sinh.”
Giọng điệu của Đỗ Duy lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Không giống một người, mà giống ác linh hơn.
“Nhưng thứ này dường như bị ảnh hưởng bởi chiếc ô đen...”
Hắn để cánh tay phải nới lỏng màn sương đen, và nhìn nó cố lao ra khỏi phạm vi của chiếc ô đen, nhưng không thể. Hắn bình tĩnh đưa ra phán đoán:
“Đây có lẽ là Pennywise, nhưng chắc chắn chỉ là một phần của nó. Có thể hiểu nó như khối ghép hình. Cứ 27 năm, Pennywise lại xuất hiện, và tập trung vào những đứa trẻ, và tập trung nhiều vào những đứa trẻ dễ sản sinh sợ hãi.”
“Nhưng mình không biết mối liên hệ giữa thằng hề mà Billy nhìn thấy, và mảnh ghép này.”
“Vì vậy, giờ mình có hai ý tưởng.”
“Một là mỗi đứa trẻ bị nhìn chằm chằm, sẽ có một miếng ghép hình trên người, để hấp thụ nỗi sợ hãi và lớn mạnh hơn, và khi chúng nhập lại, chúng sẽ trở thành một Pennywise hoàn chỉnh.”
“Thứ hai là cái gọi là thằng hề chính là Pennywise, chính là khối ghép hình trên cơ thể của Billy. Bởi sau khi nhìn thấy nó, đã sản sinh sợ hãi.”
“Nếu là cái sau, thì mình đành chịu, vì mình không đủ điều kiện tiên quyết là tuổi tác, cũng sẽ không sợ hãi, không có khả năng bị nó nhắm vào.”
“Nhưng nếu là cái đầu tiên, thì tất cả những gì mình cần làm là thu thập các mảnh ghép khác, và tạo điều kiện để bị nó nhắm vào.”
Đỗ Duy nói xong, tay phải đút túi, cầm ô và xách túi, đi về phía đồn cảnh sát ở Dray Town...
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng.
Tìm Pennywise, và chuyển chiếc đồng hồ cổ cho nó, nếu như có thể tiện thể giải quyết, Đỗ Duy sẽ xử luôn.