Dịch: Hoàng Hi Bình
***
9 giờ sáng, Ngày 30 tháng 5, Quận Bắc Brook.
Bầu trời xám xịt và u ám, đã gần một tuần kể từ trận mưa xối xả cuối cùng.
Bên trong giáo hội.
Giám mục Slivika cất máy ghi âm đi, nhìn Người Đuổi Quỷ trẻ tuổi đang ngồi đối diện với mình, không khỏi thầm gật đầu.
“Cậu Đỗ Duy, những điều cơ bản về Nhà máy rượu Goliath và Giáo hội Twilight đã được ghi chép lại. Giáo hội rất hài lòng về cậu, ta phải nói cậu đã làm rất tốt trong vấn đề này. Tiếp theo chúng ta sẽ đi gặp cô Victor, sau khi ghi chép xong, ta sẽ thông báo quá trình chi tiết cho giáo hội, và khi đó cậu sẽ nhận được những phần thưởng xứng đáng.”
Slivika nói, mỉm cười thân thiện với Đỗ Duy.
Người Đuổi Quỷ của giáo hội đã tổn thất rất nhiều, càng là người ưu tú thì càng được coi trọng.
Hơn nữa, mặc dù Đỗ Duy giữa đường gia nhập giáo hội, nhưng hắn rất có trách nhiệm.
Được hưởng những lợi ích do giáo hội mang lại, thì cũng phải gánh vác những trách nhiệm tương ứng.
Việc này rất hiếm.
Vì những Người Đuổi Quỷ tham gia giữa chừng, thường không có niềm tin kiên định bằng người do giáo hội bồi dưỡng.
Vì vậy, càng dễ để tâm đến những chuyện vụn vặt, rất khó trở thành ưu tú trong giới Người Đuổi Quỷ.
Đỗ Duy ngồi trước mặt Giám mục Slivika, nghe đối phương nói xong không khỏi “nở” một nụ cười ấm áp.
Sau đó, hắn đáp nhẹ: “Đây là điều tôi nên làm.”
Trên thực tế, ý tứ trong câu nói của đối phương đã quá rõ ràng.
Công lao vẫn thuộc về Đỗ Duy, họ đến đây để kết thúc công việc, có thể coi đây là một phương pháp mạ vàng.
Chỉ là, thứ được mạ vàng không phải là bảo bối, mà là Đỗ Duy.
Lúc này, một vị giám mục khác đi cùng Slivika, cũng trầm giọng nói: “Giờ chúng ta nên khởi hành, sớm giải quyết xong chuyện này, còn đi đến Essegrin.”
Slivika ừ một tiếng, và nói: “Jon, em nhớ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.”
Jon chỉ vào rương mật mã màu trắng dưới chân mình, nói ngắn gọn: “Tất cả đều ở trong đó.”
Nói xong, người này cầm rương mật mã đi ra ngoài.
Lúc họ tới đây, tình cờ đi ngang qua Essegrin, những Người Đuổi Quỷ đi theo đã được cử đến đó để giải quyết những vấn đề còn khúc mắc.
Khi mọi việc ở New York kết thúc, họ phải đến Essegrin để hội họp với những Người Đuổi Quỷ đó.
Slivika thấy vậy, đành phải nở một nụ cười hơi áy náy với Đỗ Duy; và Cha Tony, người nãy giờ chưa nói lời nào: “Con của Jon đã vĩnh viễn ở lại Massas. Gần đây, tâm trạng của cậu ta không tốt cho lắm. Đừng bận tâm.”
Đỗ Duy và Cha Tony đều lắc đầu, nói không sao.
...
Khoảng 10 giờ.
3 người Đỗ Duy đến bệnh viện trong thành phố, còn cha Tony thì ở lại giáo hội và không đi theo.
Vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
Đỗ Duy ngửi thấy mùi nước khử trùng.
Trước mắt là Goliath Victor đang nằm trên giường bệnh, đối diện với mọi người.
Giọng cô khàn khàn, mang theo vẻ u ám không thể che giấu: “Em đã biết ý định của anh. Muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Giọng điệu chán chường, và tuyệt vọng.
Sau khi kết thúc sự kiện ở Nhà máy rượu Goliath, dù cô ấy sống sót, nhưng toàn bộ khuôn mặt đã bị biến dạng hoàn toàn. Ngũ quan trên khuôn mặt của cô ấy bị hòa vào bức tranh sơn dầu, toàn thân gần như suy sụp.
Đỗ Duy liếc nhìn Slivika và Jon, đưa ngón tay ra chỉ mình.
Có ý là, mình sẽ tự đi hỏi.
2 vị giám mục hiểu ý, gật đầu đồng ý.
Vì vậy, Đỗ Duy chậm rãi đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Cô Victor, chúng tôi ở đây lần này chủ yếu là để trao đổi với cô về chuyện gia đình, đương nhiên cũng liên quan đến chuyện cô đã trải qua.”
Victor sững người, im lặng không nói.
Thấy vậy, Đỗ Duy lại nhẹ giọng nói: “Ông nội Howard Victor của cô năm đó đã lấy được một số thứ, chắc giờ cô cũng đã biết, đó là thứ cực kỳ xấu xa, cũng là nguồn gốc khiến gia tộc của cô đạt đến phồn vinh, rồi suy tàn.”
“Ngoài ra, mọi thế hệ của cô đều sẽ trải qua những điều tương tự, và cô có thể hiểu đó là một loại ác ý nào đó đối với gia tộc của mình.”
Cơ thể của Victor run lên: “Thật ra gần đây em đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Em có thể đại khái hiểu được ý của anh, sau khi ba của em qua đời, có rất nhiều tin tức trong gia tộc đều bị gãy đoạn, có lẽ đây là nguyên nhân.”
Đỗ Duy thở dài nói: “Cũng đúng. Về phần ai làm, hiện tại giáo hội đã xác định được mục tiêu, cho nên tôi tới đây lần này chủ yếu là để xác nhận tin tức liên quan.”
Ở đằng sau, Slivika đã bật máy ghi âm, trong khi Jon đang cầm rương mật mã và nhìn chằm chằm vào Victor.
Victor im lặng một lúc, rồi đột nhiên quay đầu lại.
Đỗ Duy cau mày, những gì hắn nhìn thấy là khuôn mặt quấn đầy băng gạc của Victor.
Nhưng dù vậy, vẫn có thể thấy rõ, mũi và miệng của Victor đã biến mất hoàn toàn, cả khuôn mặt như bị xẹp và hóp lại.
Victor nói giọng khàn khàn: “Anh Đỗ Duy, em rất vui vì anh đã không bị em hù sợ, nhưng anh nên biết, em biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ; chuyện này đối với một phụ nữ tàn nhẫn đến mức nào.”
“Em muốn biết, liệu những kẻ lợi dụng gia tộc của em có bị trừng phạt hay không!”
Đỗ Duy quay đầu lại nhìn Slivika, người sau gật đầu trịnh trọng nói: “Tôi cam đoan với phu nhân Victor, chúng sẽ bị trừng phạt.”
Victor tức giận nói: “Tôi hợp tác với mọi người như thế nào?”
Slivika trả lời: “Bạn đồng hành của tôi sẽ kiểm tra phu nhân, sau đó giáo hội sẽ xử lý các vấn đề liên quan.”
Victor hít một hơi thật sâu, buồn khổ nhìn lên trần nhà.
“Làm bất cứ điều gì ông muốn.”
Nghe vậy, Jon mở rương mật mã, và lấy ra một trang giấy trắng mới tinh: “Hãy nhắm mắt lại, sẽ mất một lúc.”
Sau khi nói xong, Jon cầm tờ giấy trắng bằng hai tay, rồi bước đến chỗ Victor để bắt đầu kiểm tra.
Mất một lúc lâu.
Trên tờ giấy trắng hiện lên hơi thở lạnh toát.
Mơ hồ, trên mặt giấy trắng hiện lên một khuôn mặt kỳ quái, những đường nét đen, mờ ảo, nhưng vẫn có thể phân biệt được các ngũ quan và đường nét của khuôn mặt này.
Đây là những gì mắt thường có thể nhìn thấy.
Đỗ Duy đứng ở một bên lặng lẽ tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Trong mắt hắn, toàn bộ trang giấy trắng được bao bọc trong màn sương xám, như đang sôi sục, những khuôn mặt méo mó lăn lộn, trông vô cùng dữ tợn.
Có đàn ông và phụ nữ, già và trẻ, và cả khuôn mặt của Goliath Victor.
Thấy vậy, Đỗ Duy không khỏi nhíu mày, cảm giác được lá Joker trong túi, mơ hồ trở nên hơi lạnh, hắn nghĩ thầm: “Đây hẳn là dấu vết dò tà linh để lại.”
Dù giáo hội đã suy yếu, họ vẫn có những phương pháp mà người bình thường không thể có được.
Chỉ không biết trang giấy này có phải là phương pháp phát hiện đặc biệt, mà ác linh Đỗ Duy nhắc tới hay không.
Tại thời điểm này.
Giám mục Jon cất tờ giấy đi, nhẹ giọng nói: “Xong rồi.”
Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn Đỗ Duy và Giám mục Slivika: “Gia tộc Victor đã bị ác linh bào mòn từ thời Howard, nhưng hình như người của Twilight đã sử dụng gia tộc này như một công cụ để nuôi dưỡng ác linh, cho đến tận thế hệ của phu nhân Goliath. Trong thế hệ này, ác linh đã hoàn toàn trưởng thành, vì vậy những điều khủng khiếp sẽ xảy ra.”
Slivika gật đầu: “Chúng ta tới Nhà máy rượu một chuyến, có lẽ có thể tìm được thêm dấu vết của Giáo hội Twilight.”
Nghe vậy, Đỗ Duy đang muốn mở miệng đồng ý, nhưng smartphone của hắn đột nhiên vang lên...