Dịch: Hoàng Hi Bình
Bàn chơi game.
Đỗ Duy ngồi đối diện với cái thứ trông giống hệt như Howard Victor.
Im lặng, không một tiếng động.
Cảm giác ngột ngạt, ức chế khiến ta không thể thở nổi.
Sau khi tuyên bố ván bạc đoán thân phận, cả hai bên đều chìm trong suy nghĩ, không ai lên tiếng.
Phía sau, Alexis đang cầm một chiếc ô đen, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt và căng thẳng.
Cô không biết tại sao Đỗ Duy lại muốn tiếp tục đánh bạc, nhìn kiểu nào đi chăng nữa, loại chuyện này vẫn kinh khủng đến cực điểm.
Chiếc ô đen này có thể bảo vệ an toàn cho cô và Đỗ Duy, vậy tại sao không rời đi?
Cô ấy không biết về đặt cược, nên rất khó hiểu mục đích của Du Duy.
Tuy nhiên, trải nghiệm lần này khiến cô cảm thấy khủng hoảng.
Nhớ lại trước đây Đỗ Duy rất quan tâm đến lô đồ cổ của Nhà đấu giá Berson, cô nghĩ đến điều đó, và cho rằng có lẽ mình nên chú ý nhiều hơn đến những thứ tương tự như vậy.
...
Lúc này, Đỗ Duy ở trên bàn đánh bạc đang suy nghĩ về vấn đề tà linh.
Tâm trí của hắn không còn ở trên bàn chơi game.
Vì hắn chắc chắn sẽ thắng.
Đoán thân phận là một phương pháp đánh bạc tương đối thô thiển.
Luật chơi rất đơn giản và dễ hiểu, nếu đoán đúng, bạn sẽ thắng, và nếu bạn đoán sai, bạn sẽ thua.
Đối với Đỗ Duy, hắn có nhiều thân phận, một nhà tâm lý học, một Người Đuổi Quỷ và một Hunter.
Tất nhiên, ở bàn đánh bạc, kẻ đối diện nhất định đã biết thân phận của hắn, đó là điều chắc chắn.
Bởi vì ván bài này vốn không công bằng.
Thân phận của bên kia vẫn còn mơ hồ. Đó có thể là ý niệm về cờ bạc, hoặc một môi giới.
Tuy nhiên, ván bài không công bằng này, đã bị Đỗ Duy khéo léo thay đổi, dùng phương thức đơn giản và thô thiển nhất để lấy lại lợi thế cho mình.
Chỉ cần hắn biết đối thủ là ai, hắn sẽ thắng với tư cách là nhà cái.
Về phần “nó” là gì, Đỗ Duy đã hoàn toàn hiểu rõ.
Và “nó” nên là 2.
Một cái thì ở ngay đối diện, còn cái kia là thứ đã nhìn thấy ở ban công.
Bản thân 2 thứ này đều có quan hệ với tà linh, có lẽ là môi giới, sau khi ông cố của Victor lấy được thì trở thành thánh bài nổi tiếng.
Gia tộc Victor trải qua 3 thế hệ, lâu lâu lại tổ chức tiệc tùng, chơi cờ bạc, mục đích chính là hiến tế cho tà linh. Do đó, tà linh không hại bọn họ.
Còn về những điều kỳ lạ xảy ra, xem ra là một cách thúc giục.
Chỉ là Đỗ Duy vẫn chưa hình dung ra.
Cha của Victor đã mất từ lâu, bút ký đó đã bỗng dưng biến mất cách đây nhiều năm...
Nếu suy nghĩ rộng hơn, việc này có sự tham gia vào một người hoặc thế lực nào đó biết những bí mật của gia tộc Victor, thì có lẽ mọi thứ sẽ dễ lý giải hơn.
Trong quá khứ, các thành viên của gia tộc Victor đã tổ chức đánh bạc, và hiến tế cho tà linh.
Tính huống hiện giờ là có một số người không muốn việc hiến tế tiếp diễn, và nếu sự hiến tế không thành công...
Nhiều người sẽ chết hơn.
Tà linh cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn...
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi đau đầu, “New York” của hắn chỉ là thành phố cấp 2. Tuy hắn thường xuyên tiếp xúc với ác linh, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Trên thực tế, không có nhiều sự kiện ác linh ở New York.
Nhưng giờ có vẻ như Vidar, và tổ chức ẩn mình trong bóng tối còn rắc rối hơn cả sự kiện ác linh.
Sau khi giải quyết xong Vidar, phải tìm cách đi đến giáo hội một chuyến, hoặc yêu cầu họ gửi Người Đuổi Quỷ qua đây, cuộc chiến giữa các thế lực, mình không dính vào thì hơn.
Tất nhiên... điều kiện tiên quyết là sau khi giáo hội phái Hunter đến, có thể giải quyết được sự kiện Massas, thành phố không có người sống.
Dừng suy nghĩ.
Đỗ Duy lại tập trung vào ván cá cược.
Hắn nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt sâu thẳm, toát ra bẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ, trò chơi cũng nên kết thúc. Nói cho tôi biết, anh đã đoán được thân phận của tôi chưa?”
Bầu không khí lại đóng băng.
Hắn nhìn thấy nụ cười gian xảo hiện lên trên khóe miệng của đối phương, mở miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, lạnh giọng nói: “Đương nhiên là tôi biết thân phận của bạn. Bạn tên là Đỗ Duy, một bác sĩ tâm thần ở quận Bắc Brook, cũng là một Người Đuổi Quỷ, nhưng thật ra bạn vẫn có một thân phận nữa, nhưng chưa thật sự sở hữu được nó.”
Đỗ Duy biết rằng câu cuối cùng của nó là ám chỉ Hunter.
Thật tế cũng đúng như vậy, hắn không thể truy lùng ác linh, còn kém xa so với nhóm người Andrew Dawkwe ở thế kỷ trước.
Tuy trả lời còn mơ hồ, nhưng vẫn khá chuẩn.
Đỗ Duy gật đầu với nó: “Câu trả lời chính xác.”
Sau đó, hắn nghe thấy câu hỏi lạnh lùng của người kia: “Vậy thì anh Đỗ Duy, anh trả lời ngay bây giờ, anh có biết tôi là ai không? Là tà linh, Howard Victor, hay thứ gì khác? Có thể chắc chắn không?”
Đỗ Duy kỳ quái nhìn nó, đáp: “Từ góc độ tâm lý, anh muốn đánh lừa tôi, nhưng thủ đoạn này quá thấp kém. Chỉ chứng tỏ anh sợ thua.”
Những sợi tơ đen trên mặt của nó càng dày đặc, như đang tức giận, toàn thân run rẩy.
Sau đó, cũng giống như ván bạc lúc trước, nó duỗi thẳng người, nhào tới trước mặt của Đỗ Duy.
Miệng nó há rất to, những chiếc răng nanh sắc nhọn dính dầy máu tươi, chảy xuống từng giọt một.
Một đôi mắt đen cũng trừng rất lớn, gần như lộ ra khỏi hốc mắt.
Nó trợn trừng nhìn Đỗ Duy, không nói một lời.
Đó dường như là một nỗ lực để đe dọa Đỗ Duy, và khiến hắn nảy sinh những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi.
Nhưng điều này không có tác dụng.
Ngay từ đầu, Đỗ Duy đã cho mình những ám thị về tâm lý, loại bỏ cảm xúc, cho dù đã bị ảnh hưởng một lần, nhưng giờ hắn đã ở dưới tán của chiếc ô đen.
Không còn ảnh hưởng được nữa.
Vì vậy, Đỗ Duy dùng ánh mắt khinh thường nhìn nó, như nhìn một xác chết, nói: “Texas Hold”em là trò chơi gì? Bỏ đi 2 lá Joker, so lớn nhỏ.”
“Tại sao lại phải loại 2 lá bài này? Bởi vì chúng là kẻ điều khiển ván bài, bản thân cũng bị tính toán. Trong một ván bài, dù chơi loại bài nào thì cuối cùng anh cũng sẽ thắng. Bởi luật chơi cơ bản nhất của cờ bạc là thắng hoặc thua. Kẻ thua sẽ mất chip của họ, và người thắng được rất nhiều.”
“Trên bàn đánh bài, anh là kẻ không ai có thể nhớ được, trên ban công lầu hai còn có một ác linh khác không thể thấy mặt.”
“2 lá bài Joker được gọi là Big Ugly và Joker. Trong một số tôn giáo, chúng tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng, tức là ngày và đêm.”
“Như vậy có thể hiểu là ban ngày có thể nhìn thấy, nhưng ban đêm bị màn đêm che kín mọi người không nhìn thấy gì cả.”
“Vì vậy, anh là lá bài Joker đại diện cho bóng đêm.”
“Và bây giờ, tôi đã thắng.”
Lời vừa nói ra.
Những sợi tơ đen mảnh trên người Đỗ Duy bỗng chốc biến mất, thứ đang nhìn chằm chằm vào hắn cũng biến dạng.
Nó run rẩy... nhìn Đỗ Duy một cách hằn học, duỗi cả hai tay ra rồi đâm thẳng vào người của hắn.
“Thật vô dụng. Đây là quy tắc của một ván bài. Nếu thua, mất hết, và nếu thắng, sẽ có được tất cả.”
Giọng của Đỗ Duy vẫn bình thản, không để ý đến sự phản kháng của nó, vươn cánh tay phải ác linh hoá của mình ra đặt lên cổ nó.
Sau đó, nhẹ nhàng véo...
Trong giây tiếp theo, khung cảnh xung quanh thay đổi ngay lập tức.
Ánh đèn trong đại sảnh vẫn như cũ, mọi người đều đang nhìn trên bàn đánh bạc, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đỗ Duy: “Thưa anh, anh làm nhà cái sao?”
Ở phía đối diện, thứ vừa rồi đã biến mất.
Thay vào đó, Đỗ Duy đang cầm một lá bài Joker màu xám.
Hắn xoa lá bài, không biết nó làm bằng chất liệu gì, có kẻ làm bằng kim loại. Trên tấm thiệp, phông nền là một khu rừng.
Phía trên có trăng tròn, dưới chân đặt một chiếc hộp kín, một con sói hoang đang ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ hội di chuyển.
Nhân vật duy nhất không phải là chú hề mà là một người đàn ông mặc tuxedo cầm hoa trên tay, kỳ lạ là trông hắn lại rất giống Đỗ Duy.