Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 350: Chương 350: Kẻ bắt chước




Cho tới nay, James rất hài lòng với năng lực ác linh hoá của mình, bởi vì y luôn có thể ở trong trạng thái ác linh hóa mà không bị ảnh hưởng bởi việc mất nhân tính.

Đôi mắt này có thể khiến y nhìn thấy nhiều hơn, thậm chí còn mạnh hơn cả Quỷ Nhãn.

Y luôn cảm thấy Quỷ Nhãn của mình không khác gì con mắt của ác linh.

Hơn nữa, y có thể cảm nhận được sự năng lực tư duy chủ động và trí thông minh của y đều đã được cải thiện rất nhiều.

Ngoài việc thông minh hơn, còn bình tĩnh và lý trí hơn.

Trong thời gian ở Giáo hội Twilight, thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích, không ai phát hiện ra sự bất thường của y.

Tất nhiên, chỉ số IQ của y cho y biết, Giáo hội Twilight biết thân phận nằm vùng của y.

Y đã thu thập tất cả thông tin có thể thu.

James cẩn thận sinh tồn trong Giáo hội Twilight, duy trì điểm mấu chốt an toàn với giáo phái này.

Y biết, đây đều do năng lực ác linh hoá của y mang lại.

Bất cứ ai có được năng lực hữu dụng, mà không phải trả giá, sẽ cảm thấy rằng mình là người đặc biệt.

James cũng giống vậy, nhưng y không y thức được, từ đầu đến cuối mình chỉ là một kẻ bắt chước.

Đôi mắt của y đã bị ác linh Đỗ Duy đã cho y.

Tất cả mọi thứ về y, đều không hề là bí mật trong mắt của ác linh Đỗ Duy.

Vào thời điểm này, James quỳ trên mặt đất, y đau đớn kêu rên, cảm giác ức chế và suy sụpkhông thể chịu đựng nổi.

Nhưng y đã mất khống chế đôi mắt của mình, không thể rơi một giọt nước mắt nào.

Lạnh lùng, bình tĩnh...

Bốp……

James đập đầu mạnh vào tường phòng tắm, lớp gạch men cứng bị nứt một đường, vết máu loang lổ trên đó.

Va chạm mạnh đến vậy hoàn toàn có thể gây ngất xỉu.

Nhưng James thì không...

Y đang ở trong trạng thái vừa bình tĩnh, lý trí, lại đau đớn và điên cuồng.

Quỷ dị hơn là, dù y gây ra tiếng ồn lớn như vậy trong phòng tắm, song những người ở Giáo hội Twilight hoàn toàn không nhận ra.

Cả căn phòng như tách khỏi biệt khỏi thế giới.

“Làm ơn, buông tao ra... A!!!”

James liên tục giật tóc, đập mạnh vào tường, sàn nhà, cửa kính và gương.

Sớm đã thương tích đầy mình.

Máu ở khắp mọi nơi, cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng.

Dần dần……

James mất kiểm soát, há miệng thở dốc, rướn cổ đập đầu vào chiếc gương đầy vết rạn, chậm rãi vươn tay đâm vào mắt phải.

Y muốn chọc mù mắt mình.

Đầu ngón tay siết chặt nhãn cầu, ấn vào trong.

Nhưng giây tiếp theo, James suy sụp và khóc lóc.

Y phát hiện ra rằng tay phải của mình cũng đã mất khống chế.

“Tại sao... tại sao lại là tao? Tại sao tao phải chịu sự tra tấn này!”

James tự hỏi mình trong gương, nhưng y không thể nhận được câu trả lời.

Trong gương, y vô cảm, đôi mắt lạnh lùng, như một người khác.

Đột ngột...

James sờ mặt của mình, y nhận thấy rằng cơ mặt của mình rất căng cứng. Nhưng y trong gương lại không làm hành động tương tự.

“Hahahahaha...”

James hoàn toàn suy sụp: “Hahaha... hahaha... tao biết rồi, tôi biết mày là ai rồi!”

“Đỗ Duy! Không... ác linh mặt nạ!”

“Mày là ác linh mặt nạ, mày muốn chiếm đoạt thân thể của tao!”

“Lấy đi, cứ lấy đi, tao không muốn chịu nổi sự hành hạ này nữa, làm ơn cho tao chết!”

“Tao biết mày có ý thức của chính mình, mày cho tao giải thoát đi!”

Ở câu cuối cùng, James dùng giọng điệu cầu xin.

Sau đó, y sững sờ.

Y thấy mình trong gương bỗng trở thành một người mà y biết rất rõ. Là Đỗ Duy. Nhưng khí chất hoàn toàn khác với Đỗ Duy mà y từng biết.

Lạnh lùng, tao nhã, giống như một quý tộc thời xưa đang bước trong bóng đêm.

Chỉ cần tận mắt nhìn thấy cũng khiến người ta run rẩy, vô cùng kinh hãi.

Không thể giải thích được, một từ lóe lên trong đầu James – ma quỷ.

Sau đó, ác linh Đỗ Duy trong gương nói với y: “Tôi không cần thân thể của anh. Việc tôi cần anh làm rất đơn giản.”

“Kể từ giờ phút này, anh chỉ cần nhớ rằng tôi là Đỗ Duy, Đỗ Duy chính là tôi.”

James cười điên cuồng: “Anh là Đỗ Duy, đúng vậy, chỉ có anh mới là Đỗ Duy.”

Két két……

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Thứ trong gương biến mất.

Tiếng cười của James đột ngột dừng lại, ngơ ngác quay đầu lại, và bước ra khỏi phòng tắm.

Điều kỳ lạ là những vết thương mà y vừa đau đớn tạo ra đều biến mất, như thể chưa từng xảy ra.

Đến cửa, Ryan bất cẩn đi vào, cho tay vào quần, cởi thắt lưng. Miệng vẫn còn huýt sáo.

“Tránh ra, không thấy anh ta đến để tiểu sao?”

Ryan xem phòng của James là nhà vệ sinh công cộng...

James lạnh lùng nhìn Ryan, không nói lời nào.

Ryan thấy vậy liền nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Chủ nhiệm?”

“Không, chú là James, không, anh là Chủ nhiệm?”

Vừa nói Ryan vừa vỗ đầu, hét lên kinh ngạc: “Được lắm, thằng nhãi James bệnh tâm thần này. Chú dám bắt chước Chủ nhiệm, còn giả bộ giống như đúc. Hôm nay anh phải dạy cho chú một bài học!”

James lạnh lùng quát: “Cút!”

Ryan trợn to hai mắt: “Phản rồi, bệnh nhân lại dám chống lại bác sĩ Ryan. Chờ đó, giờ anh sẽ gọi điện tố giác với Chủ nhiệm.”

Nói xong, Ryan quay người định bỏ đi, nhưng gã do dự, cởi quần trước mặt James, tiểu ngay tại chỗ rồi bước đi.

“Hừ hừ! Chú chờ anh đó!”

“Chỉ cần Chủ nhiệm nói cho anh biết phải cho chú uống thuốc gì, anh sẽ cho chú liều lượng gấp đôi!”

……

Phù...

Ý thức chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng.

Mọi thứ xung quanh dường như vật sống, phát ra âm thanh sột soạt.

Trời lạnh và ẩm.

Đây là Hồ Nước Tâm Hồn.

Dòng nước lăn tăn, gợn sóng...

Đỗ Duy đứng trên hồ, mở mắt ra.

“Kế hoạch đầu tiên thất bại.”

“Tên thật của ác ma, nghe thật nực cười.”

“Mình càng thừa nhận điều đó, nó càng thành sự thật.”

“Cũng may là mình đọc cái tên thật đó trong mộng, nếu không, có lẽ giờ nữ tu đã ở đây.”

Khi Đỗ Duy tiến vào mộng cảnh, y bèn bắt đầu kế hoạch mộng trong mộng của mình.

Hắn trong giấc mơ đầu tiên, chỉ là một phần giấc mơ của hắn. Hắn đã dùng rất nhiều tinh lực, và ám thị tâm lý mạnh mẽ để biến giấc mơ thành hiện thực.

Trong giấc mơ, hắn đã đọc tên thật của nó.

Kế hoạch đầu tiên, hắn đã sắp xếp việc mình sẽ chết như thế nào trong mơ.

Do đó, không có bất kỳ tổn thất nào.

Và bây giờ, hắn sẽ bắt đầu kế hoạch dự phòng khác.

“Tuy nhiên, trước khi kế hoạch bắt đầu, giấc mơ này phải chỉnh trang lại đôi chút.”

Đỗ Duy bình tĩnh nói, hắn liếc mắt nhìn xuống hồ.

Dưới mặt hồ chính là nữ tu, dáng dấp khủng khiếp ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy, chỉ có ác ý thuần túy đang ủ trong đôi mắt màu vàng như dã thú kia.

“Khi mày nhìn tao, tao cũng nhìn thấy mày.”

Câu này do chính Đỗ Duy nói...

Sau đó, hắn nhắm mắt, chìm vào đáy hồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.