Trong công viên giải trí vào ban đêm, chỉ có vài tà giáo đồ làm nhiệm vụ tuần tra. Khá vắng lặng và yên ắng.
Trong phòng thay đồ của tà giáo đồ.
Một bàn tay lặng lẽ mở cửa từ bên trong, bóng người vụt qua, nhanh chóng lao vào góc bóng tối bên cạnh.
“Đã lắp đặt hoàn tất.”
“Anh chắc chứ? Chỉ mới có 3 phút thôi mà?”
Trong bóng tối, Đỗ Duy lấy smartphone ra xem giờ, nghi ngờ có phải Tom làm cho có lệ không.
Đứng bên cạnh, Tom khinh khỉnh nói: “3 phút là đủ, tôi đã lắp màn máy nghe lén và camera siêu nhỏ trong hơn hai mươi bộ quần áo. Chuyện này với tôi quá đơn giản.”
Anh ấy quá rành chuyện này.
Đỗ Duy hỏi kỹ: “Anh không bỏ nhầm quần áo chứ? Phải là giáo phục của chúng, không phải quần áo làm việc.”
Tom gật đầu: “Tuyệt đối không có sai lầm. Tôi đã kiểm tra kỹ từng bộ quần áo.”
Đỗ Duy gật đầu, không hỏi nhiều nữa, vội hỏi tiếp: “Đường truyền tín hiệu có thể duy trì ổn định ở khoảng cách bao xa?”
Tom suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Chắc khoảng 1 km. Camera và máy nghe lén này là thiết bị dành riêng cho CS sử dụng. Chúng nhỏ gọn, kín đáo, tín hiệu rất mạnh.”
Đỗ Duy hoàn toàn yên tâm: “Đã vậy, bây giờ chúng ta hãy rời khỏi công viên giải trí, chờ có người mặc quần áo đó vào.”
Tom cười: “Tôi hy vọng mấy ả có thể cho chúng ta niềm vui bất ngờ.”
...
Gần 3 giờ sau.
Một nhóm tà giáo đồ sau khi tuần tra công viên giải trí xong, bèn trở về phòng thay đồ.
Người đứng đầu là một phụ nữ da trắng trung niên với mái tóc vàng, dù đã lớn tuổi nhưng vóc dáng người vẫn rất hot, cũng không mập ra khi già đi như những người da trắng khác.
“Tất cả thay quần áo, đi tham gia nghi lễ với tôi. Chúng ta phải có mặt trước 4 giờ.”
Người phụ nữ da trắng cao giọng ra lệnh, vừa nói vừa bước đến ngăn tủ quần áo của mình, mở cửa và lấy ra một bộ đồng phục màu đen có mũ trùm đầu.
Những tà giáo đồ khác cũng là những người đẹp trẻ trung, ai cũng có dáng người vô cùng nóng bỏng, hơn nữa có gương mặt xinh đẹp, chỉ nhìn thôi, cũng đủ khiến tim đạp trym run.
Nhưng khi những người phụ nữ đó cởi bỏ quần áo ra, những mảng lớn da thịt nõn nà trần trụi lộ ra, lại có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ.
Nhìn thấy mà giật mình……
Giáo lý của Giáo phái Vidar là nỗi đau và cái chết, vì vậy mọi tà giáo đồ sẽ thấm nhuần ý tưởng tự làm hại và hành hạ bản thân.
Khi người phụ nữ da trắng nhìn thấy những người khác bắt đầu thay quần áo, cô ấy bước sang một bên, cũng bắt đầu thay đồ.
Về cơ bản vào ban đêm không có người khác vào công viên giải trí. Vì vậy, họ không có quá nhiều điều kiêng dè.
Nhưng mà lúc này, người phụ nữ da trắng khịt mũi, ngạc nhiên nói: “Sao ta cứ cảm thấy quần áo có mùi lạ?”
Hơi hăng.
Như thể dính phải mùi gì đó.
Nhưng lật tới lật lui, cũng không thấy gì khác lạ cả.
Những người khác cũng vậy.
Người phụ nữ da trắng đành lắc đầu: “Chắc chưa giặt sạch.”
Cô không để ý rằng có một con bọ đen có kích thước hạt đậu giấu trong áo, mà trong cổ áo len giấu một cái camera vô hình, song kỹ xảo quá tinh vi, không phải chuyên gia thì không thể phát hiện ra được.
Sức mạnh của công nghệ không có tác dụng với ác linh.
Nhưng nó rất hữu dụng với con người.
...
Ở bên ngoài công viên giải trí.
Đỗ Duy và Tom đang cầm Ipad có gắn hai tai nghe, dựa vào tường cẩn thận quan sát.
“Nghi lễ, 4 giờ, nghe như là bọn chung đang làm chuyện bí mật gì đó, hơn nữa dường như kéo dài đã lâu.”
Đỗ Duy sờ sờ tai nghe, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Nếu gần đây đám Vidar mới tiến hành nghi lễ, thì những người này cũng không thể nhàn nhã như vậy, ít nhất cũng sẽ không đợi đến 3 giờ mới thay quần áo.
Nói cách khác, nghi lễ mà họ cần làm, có thể đã bắt đầu từ lâu.
Tom ở bên cạnh chăm chú nhìn vào màn hình và lẩm bẩm một mình: “Giáo phái Vida thật đáng chết, giáo phái này thật đáng ghê tởm, giáo đồ toàn là những em nóng chảy nhãi. Phải loại bỏ giáo phái này càng nhanh càng tốt.”
Trời biết, Tom vẫn độc thân.
Ngoài việc đến khu đèn đỏ, anh ta hoàn toàn không tiếp xúc với phụ nữ, nhiều nhất là tiếp xúc với phạm nhân.
Đỗ Duy cạn lời với Tom, hắn giật lấy màn hình và nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên đó.
Tín hiệu từ camera siêu nhỏ không mạnh như Tom nói, cũng có thể do đang di chuyển nên hình ảnh hơi nhiễu.
Hơn nữa trời về khuya, hình ảnh thu được rất tối, nhiều chỗ không rõ nét.
“Chờ thêm chút nữa.”
Đỗ Duy nói thầm, nửa tiếng nữa là 4 giờ.
Khi đó, sẽ biết nghi lễ này là cái gì. Do lượng thông tin thu được còn rất ít.
Nhưng Đỗ Duy có linh tính rằng nghi lễ của Vidar chắc chắn có liên quan đến thứ đó, và nơi tổ chức nghi lễ có lẽ là con phố Elm ban đầu.
Thời gian dần trôi qua.
Khoảng mười phút sau, hình ảnh trên màn hình bắt đầu ổn định.
Đỗ Duy nhìn thấy những tín đồ mặc “quần áo”, và đi đến bức tường trong cùng của công viên giải trí.
Trong tai nghe, tiếng côn trùng thưa thớt cũng vang lên.
Không có ai lên tiếng. Ngay sau đó, chỉ thấy người phụ nữ da trắng đi đến bức tường và gõ vào nó 3 lần.
Răng rắc...
Trên vách tường xuất hiện một khe nứt. Hóa ra đó là một cánh cửa...
Bên trong, có ngọn lửa đang bùng cháy. Đèn sáng rực rỡ.
Đây là một bãi đất hoang, nhưng nhìn về trước nữa, lại là một bức tường khác.
Giáo phái Vidar dường như đã cách ly khu vực này.
Có hơn 30 tín đồ Vidar đang quỳ bên trong, trầm giọng tụng kinh.
Sau khi người phụ nữ da trắng và những người khác bước vào, cô ấy cũng quỳ trên mặt đất và bắt đầu tụng kinh.
Hướng chúng đang quỳ, đều chỉ vào một cây đa đã chết, toàn bộ thân cây nứt toác, một số chỗ còn có vết cháy.
Hơn nữa, trên thân cây còn có một tấm biển đã cháy đóng đinh trên đó, và một số ký tự được in trên chất liệu của tấm biển màu đen bằng thép.
Đỗ Duy stop màn hình để nhìn kỹ, mới nhìn ra được chữ “Phố.”
Hắn không khỏi tự hỏi: Có phải là chỉ Phố Elm? Biển báo khu phố còn lại trong vụ cháy đó?
Vidar là một giáo phái. Các nghi lễ mà chúng thực hiện tương đối đẫm máu và ác độc.
Hiến tế là cách làm chính của chúng.
Những thứ có lịch sử lâu đời, thường là môi giới của ác linh.
Đỗ Duy đang suy nghĩ, Tom ở bên cạnh bèn chỉ vào màn hình nói: “Nhìn xem, lại có tà giáo đồ tiến vào.”
Nghe các từ, Đỗ Duy lập tức nhìn vào màn ảnh, gần trăm người lần lượt đi qua cánh cửa, đi tới bãi đất trống.
Tà giáo đồ đứng cạnh bức tường đóng cửa, sau đó trở về chỗ cũ quỳ xuống.
Đột ngột……
Đồng tử của Đỗ Duy co rút lại, hắn nhìn thấy một người đeo mặt nạ, xuất hiện ở trước cây đa đã chết, cúi đầu mở miệng nói với đám Vidar...
Đó là thành viên của Giáo hội Vanity, Croaker Mercer...