Dịch: Hoàng Hi Bình
Vào buổi chiều.
Kế hoạch dội nước bẩn vào Giáo phái Vidar cũng đã đi đi vào quỹ đạo.
Vì vậy, cần phải biết động thái của đạo Vidar, hoặc chúng đã làm gì để có thể bôi đen.
Tất nhiên……
Giáo phái Vidar không cần phải bôi đen nữa. Chúng vốn đã đen rồi.
Đối với Đỗ Duy, hiện tại hắn có nhiều cách để lấy được thông tin của Vidar.
Ba vợ tương lai Lawrence Wittbach là một người giúp đỡ tốt.
Nhưng so với ba vợ tương lai...
Đỗ Duy còn biết một người hiểu rất rõ Giáo phái Vidar.
Hơn nữa, mục tiêu chiến lược của mình và anh ta hoàn toàn giống nhau.
...
“Tom? Anh đang ở đồn cảnh sát hay khu đèn đỏ. Tôi có chuyện cần anh giúp đỡ.”
“Hả? Người anh em muốn làm gì? Đừng nói với tôi lại có chuyện xấu xảy ra ở New York.”
“Không. Đây là về Giáo phái Vidar, tôi muốn biết chúng đang làm gì.”
“Vậy sao, đơn giản thôi. Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Chúng ta hãy gặp nhau ở đồn cảnh sát. Rất nhiều thông tin tôi thu thập được đều nằm trong tủ hồ sơ.”
“Được rồi, nhưng chỗ anh có chuyện gì vậy? Anh đang ở khu đèn đỏ à?”
“Anh trai tốt, trong mắt anh, tôi chỉ đến những nơi như khu đèn đỏ thôi sao?”
“Không phải?”
...
Nửa giờ sau.
Sở cảnh sát thành phố New York.
Bên trong văn phòng cảnh sát trưởng của Tom.
Đỗ Duy lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, đợi Tom đến.
Cửa văn phòng được đẩy ra, Tom đổ mồ hôi nhễ nhại mang theo một tập tài liệu bước vào.
Vừa vào cửa, anh bèn ném tập tài liệu lên bàn cà phê, rồi lau mồ hôi trên đầu: “Xin lỗi, tôi đến muộn, nhân viên ngân hàng phiền phức quá, mỗi lần đều mất rất nhiều thời gian.”
Vừa nói anh ta vừa lấy trong túi ra một bao thuốc, ném cho Đỗ Duy.
Nó đã là một thói quen bất biến.
Đỗ Duy cầm lấy điếu thuốc, châm lửa, thản nhiên hỏi: “Anh làm gì ở ngân hàng?”
Tom ngồi lên ghế, gác chân lên bàn cà phê, và nói với vẻ khó chịu: “Ồ, chẳng phải lúc trước anh bạn của tôi ở Yard đã chết trong tay của ác linh sao, và một số cấp dưới của tôi đã hy sinh lúc làm nhiệm vụ. Tiền trợ cấp không đủ cho gia đình họ sống, nên tôi phải lấy tiền lương của mình để gửi thêm.”
“Tháng này tôi lại hết tiền rồi.”
Nghe vậy, Đỗ Duy không thể không nhìn Tom thật kỹ.
Hắn biết là cảnh sát trưởng thành phố New York, thu nhập hàng tháng của anh ta vào khoảng 300.000 USD.
Mà Tom đã từng phàn nàn rằng trong giấc mơ của anh ta chính là kẻ vừa có lương là tiêu sạch ngay.
Khi đó mình vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao đi nữa cả tháng trời, bất kể ngày đêm, cũng không thể tiêu nhiều tiền như vậy.
Không ngờ Tom đã dùng phần lớn thu nhập của mình để bù đắp cho người thân của những cảnh sát đã hy sinh lúc làm nhiệm vụ.
Phải thừa nhận, Đỗ Duy cảm thấy hắn đã đánh giá thấp Tom.
Người đàn ông luôn tự xưng là “anh em tốt” này không hề vô tâm như vẻ bề ngoài.
“Nếu thiếu tiền, tôi còn một ít, có thể hỗ trợ anh.”
Giọng điệu của Đỗ Duy có phần thoải mái.
Tom nghe vậy thì ngạc nhiên gãi đầu, rồi nhanh chóng xua tay: “Không cần đâu, tuy rằng tháng này tôi lại nghèo, nhưng còn chưa cần anh hỗ trợ. Cho dù anh có hỗ trợ, chắc chắn tôi cũng sẽ đến khu đèn đỏ tiêu xài, tháng sau lại trắng tay.”
“Hơn nữa tôi có cách để kiếm tiền, đừng lo lắng cho tôi.”
Đỗ Duy trở nên tò mò: “Anh có thể làm gì?”
Có vẻ như Tom không phải là người có thể kiếm được tiền.
Anh ta không có khả năng nào khác ngoài việc làm một cảnh sát.
Ngoài trừ thể lực quá mạnh mẽ, nhưng chỉ chuyên dành cho phụ nữ.
Không phải...
“Đừng nói với ta, anh được những người phụ nữ giàu có ở tầng lớp thượng lưu bao nuôi...”
Đỗ Duy nhìn Tom với ánh mắt kỳ lạ.
Điều này khiến Tom cảm thấy khó chịu.
Hắn vội lắc đầu nói: “Tôi từng làm chuyện đó, nhưng bọn nhà giàu chơi quá dữ dội, tôi gánh không nổi.”
Sau đó, Tom nhìn khắp bốn phía, đảm bảo rằng không có ai đang nghe trộm bên ngoài.
Sau đó hắn nói nhỏ với Đỗ Duy: “Thật ra, mỗi lần hết tiền, tôi đều dẫn thuộc hạ đi quét khu đèn đỏ để kiểm tra xem những người đó có trốn thuế hay không.”
“Những kẻ ở nơi đó rất xấu xa, bọn chúng không muốn làm mọi thứ tồi tệ hơn, vì vậy mỗi lần... điều sẽ…, anh hiểu...”
Đỗ Duy không nói nên lời, bất lực nói: “Tôi không hiểu anh...”
Tom nhún vai đầy tự hào: “Ka ka, dù sao thì Tom của tôi cũng dành nửa đời người ở khu đèn đỏ. Đời này anh không thể hiểu được tôi.”
Trong khi nói chuyện... Tom cũng bước tới tủ tài liệu.
Sau khi ấn khóa vân tay, một tập hồ sơ đã được lấy ra.
“Đây là những hoạt động của Giáo phái Vidar. Tôi đã thu thập rất nhiều thông tin về chúng, bao gồm cả tổng bộ của chúng ở đâu và có bao nhiêu giáo đồ.”
Đối với Tom, hắn thực sự rất ghét Giáo phái Vidar.
Cái chết của cô hàng xóm xinh đẹp lần trước suýt khiến anh ta bị liệt dương.
Chuyến đi Ba Lan vừa rồi, gián tiếp khiến anh trở nên liệt dương.
Nếu không nhờ người anh em tốt giúp đỡ, Tom cảm thấy rằng đời mình coi như xong, thế giới sẽ chìm trong bóng tối.
Niềm vui làm đàn ông không còn nữa.
Về việc ai ghét Giáo phái Vidar nhất, trước mặt Tom, ngay cả Đỗ Duy cũng phải đứng sang một bên.
Vì vậy, hắn không nghi ngờ tính xác thực của hồ sơ.
Hắn mở nó ra ngay lập tức.
Trang thứ nhất viết những tin tức sau:
[Năm 1980, Vidar xâm nhập vào các thành phố lớn, vào ngày 14 tháng 9, cuộc huyết tế đầu tiên diễn ra ở Yard][Ở Colorado vào năm 1984, Vidar đã mang đi mười mấy đứa bé, sau đó chẳng biết đã đi đâu]
...
[Vào đầu thế kỷ này, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại Bệnh viện Phụ sản và Phụ khoa Maria ở Essegrin. Các em bé đều bị Vidar bắt đi, kế hoạch tạo ra ác linh bắt đầu]
[Hai mươi năm sau, chuyện này đã được Người Đuổi Quỷ Đỗ Duy, và cảnh sát Tom hợp tác giải quyết. Chuyện này đã kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều đứa trẻ chưa được xác định được bị che giấu trong những thành phố nào đó]
[Vào tháng 5, cái chết của Roy đã gây ra một loạt các sự kiện tiếp theo, với hơn 20 giáo đồ Vidar thương vong]
[Vào tháng 6, người thừa kế của gia tộc Victor gia nhập Giáo phái Vidar, với 174 người chết, những giáo đồ còn lại bị giam trong nhà tù dành cho phụ nữ]
[Vào tháng 6, tại Ba Lan, Vidar mưu đồ lấy thứ gì đó, hơn hai trăm người đã thương vong][Vào ngày 15 tháng 6, cảnh sát trưởng Tom đã tiến hành một cuộc điều tra và phát hiện ra rằng Vidar đang hoạt động ở thành phố Sikelin. Vụ việc bị nghi ngờ là có liên quan đến sự kiện Vidar ở New York báo thù trước đó, xảy ra rất nhiều thương vong.]
...
Hồ sơ này rất chi tiết.
Tom đã ghi lại tất cả thông tin có thể điều tra, thậm chí tin tức đến từ thế kỷ trước.
Ngay cả số người chết của Vidar cũng được ghi lại rõ ràng.
Cái này hơi quá rồi...
Đỗ Duy phải thừa nhận rằng hồ sơ này rất hữu ích đối với hắn.
Dùng để đổ tội cho Vidar thì đây chính là bằng chứng tuyệt vời.
Sau đó ngẫu nhiên tìm một sự kiện ác linh đổ cho Giáo hội Vidar, chắc chắn sẽ khiến giáo hội chú ý.
Tom không biết kế hoạch của Đỗ Duy, anh ta nói: “Thông tin ghi trong hồ sơ thực ra không đầy đủ. Ngày hôm qua tôi vừa tra ra một vụ việc khác. Giáo đồ của Vidar đã tới Thành phố Massas cách đây khá lâu.”
“Anh biết không, nơi đó hiện đã bị giáo hội phong tỏa, tôi không biết chúng đang muốn làm gì.”
...
Nghe vậy, Đỗ Duy trợn to hai mắt: “Thành phố Masas? Anh chắc chứ?”
Nơi đó vô cùng nguy hiểm. Chỗ nào cũng ma quỷ, ác linh bên trong lại có vẻ như rất vô hại.
Thành thật mà nói, nếu có nơi nào trên thế giới mà Đỗ Duy không muốn đến, thì chính có Thành phố Massas.
Nó tương đương với địa ngục trần gian.
Tom hút một hơi thuốc, và nói: “Tất nhiên tôi chắc chắn, giờ tôi là cảnh sát trưởng, cũng không cần phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ cần theo dõi hành động của Vidar tại nơi làm việc. Một thời gian trước, người của chúng đã đi qua giao lộ giữa Thành phố Essegrin and Yard.”
“Chỉ là sau khi Thành phố Massas bị phong tỏa, giáo hội phái rất nhiều người canh giữ, bọn chúng cũng không tiến vào.”
Điều này rất đáng chú ý.
Có 3 thế lực ở Thành phố Massas, Vidar, giáo hội chính thống và Twilight.
Vidar là kẻ đầu tiên bước vào.
Không ai biết chúng muốn làm gì.
Đỗ Duy chỉ có thể suy đoán, có thể liên quan đến mục đích tạo ra ác linh của chúng.
Đây là một niềm vui bất ngờ. Vậy không cần phải tìm bất kỳ ác linh nào để đổ tội cho Vidar nữa, chỉ cần trực tiếp báo tin cho giáo hội là đủ.
Giáo hội tuyệt đối không nhân nhượng với chuyện về Thành phố Massas.
Bởi vì một khi có sự kiện ở thành phố đó, hàng trăm hàng ngàn người sẽ chết, rất có thể sẽ xảy ra thảm hoạ ở tất cả thành phố gần đó.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu nhìn Tom, nghiêm túc nói: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với giáo hội. Nếu có tin tức gì mới thì phải báo cho tôi ngay lập tức.”
Tom sửng sốt: “Ý anh là gì? Định tấn công Vidar sao?”
“Nếu vậy, xin hãy đưa tôi đi, tôi rất hận lũ đàn bà điên rồ này.”
Đỗ Duy nghiêm mặt nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, cũng không liên quan đến tôi. Giáo hội sẽ xử lý.”
...
Ngày 19 tháng 6.
Sau khi nhận được báo cáo của Đỗ Duy, giáo hội lập tức náo động.
Những Người Đuổi Quỷ trong giáo hội không đủ để đối phó với sự kiện ác linh, một hoặc hai người phụ trách một thành phố, còn phải thay phiên.
Có thể nói, bản thân giáo hội cũng đã đủ khó chịu rồi.
Nhưng Giáo phái Vidar dường như đang có ý đồ xấu với Thành phố Massas, đây đơn giản là đổ thêm dầu vào lửa.
Cần có một Người Đuổi Quỷ để đối phó với những ác linh.
Nhưng đối phó với Vidar thì không cần.
Một Hunter là đủ để giải quyết những ác thi đó, cùng với những giáo sĩ bình thường, đã đủ để tấn công Giáo phái Vidar.
Chỉ là giáo hội vẫn đang xem chừng, họ cần một chứng cứ xác thực.
...
Vào lúc này, Đỗ Duy lại lái xe đến Thành phố Massas.
Có một chiếc ba lô mới tinh trên ghế lái phụ.
Ngoại trừ tấm bản đồ, tất cả đồ đạc của hắn, bao gồm cả bức tranh sơn dầu treo trên đầu giường phòng ngủ, cũng bị tháo xuống.
Bây giờ hắn muốn xác nhận rằng ở Massas City không có vấn đề gì.
Đồng thời tìm chứng cứ tội ác của Giáo phái Vidar.
Một đường lái xe rất nhanh.
Khoảng 4 giờ sau.
Đỗ Duy đến vùng phụ cận Thành phố Massas.
Nhưng thay vì đi thẳng vào Thành phố, hắn lại vòng qua và lái xe dọc theo một con đường khác.
Theo Tom, con đường mà Giáo phái Vidar đi, là con đường mà Đỗ Duy đã từng đi.
Đậu xe vào một khu rừng nhỏ gần đó. Đỗ Duy bẻ một số cành lá để che chiếc xe.
Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm chứng cứ xác thật.
Không cần thiết phải liên lạc với những người của giáo hội đóng quân gần Massas, vì nếu thực sự gặp giáo đồ của Vidar, muốn giết chúng sẽ rất rắc rối.
...
Không lâu sau...
Đỗ Duy đã phát hiện ra dấu vết do giáo đồ của Vidar để lại.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cảm nhận được hơi thở lạ thường.
Như có như không, mang theo cảm giác lạnh và dính, giống như cảm giác khó chịu khi bị một con rắn rình mò trong bóng tối.
Mà hơi thở kỳ lạ này ở trong rừng cây hai bên đường.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, lấy ra một khẩu súng lục từ trong túi, đeo mặt nạ lên mặt.
Chuẩn bị sẵn sàng để Cái Bóng xuất hiện bất cứ lúc nào.
Sau đó nhanh chóng tiến vào rừng cây.
Sau đó, tầm mắt của Đỗ Duy ở trên một cái cây chết.
Đây là một cây bạch dương cao khoảng 20 mét.
Nhưng nó đã chết, có vẻ lạc lõng với khu rừng bạch dương xung quanh.
Ngoại trừ cây này, những cây bạch dương khác đều bình thường và tràn đầy sức sống.
Mà trên thân cây này có một hình ngôi sao sáu cánh, vị trí của nó vô cùng kín đáo, không chú ý thì khó mà phát hiện ra.
“Biểu tượng của Vidar...”
Đỗ Duy nheo mắt nhìn xuống vị trí tiếp xúc giữa rễ cây và mặt đất, đất còn rất mới, cứ như được đào lên rồi lấp lại.
Sự bất thường được nhìn thấy trong trạng thái của Quỷ Nhãn là ở dưới lòng đất.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai ở gần đó, hắn bẻ một cành cây cứng, rồi bắt đầu đào...
Nhưng mới đào một lúc, đất vừa được đào lên, Đỗ Duy đã ngửi thấy mùi máu tanh.
“Có xác chết...”
Đỗ Duy thầm nói, động tác cũng tăng nhanh rất nhiều.
Ngay sau đó, một cái đầu hiện ra trước mắt hắn.
Hơi hói, đầu ngửa lên trên, mũi, miệng, mắt, tai đều được khâu bằng kim chỉ, máu thấm vào đất, trông vô cùng gớm ghiếc.
Đỗ Duy dùng cành cây chọt vào cái đầu, nhưng nó không nhúc nhích.
Chắc chắn đây không phải là một đầu người, mà là một xác chết đã được chôn, thậm chí có thể đã bị chôn sống.
Đỗ Duy nhìn xác chết vùi trong đất.
Hắn im lặng một lúc rồi đi về phía sâu trong rừng bạch dương.
...
Hết cây này đến cây khác khô héo cũng mang biểu tượng của Vidar.
Dưới mỗi gốc cây, một xác chết cùng phương pháp chôn cất tương tự.
Toàn bộ khu rừng bạch dương vô cùng u ám và đáng sợ.
Đỗ Duy nhìn lên trên.
Giờ trời đã xế chiều, màn đêm dần buông xuống.
Hơi thở âm u, lạnh lẽo càng lúc càng mạnh.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy thậm chí còn nhìn thấy một số quỷ hồn hiện lên...
“Mình ghét Giáo phái Vidar.”
Đỗ Duy nghiến răng, trực tiếp lấy smartphone ra gọi cho thành viên của giáo hội đóng quân gần Thành phố Massas.
“Tôi là phó Sở Tài Phán - Đỗ Duy của cậu. Tôi đang ở trong rừng bạch dương phía đông bắc Thành phố Massas. Cậu lập tức cử người tìm kiếm những cái cây khô héo gần Thành phố Massas, có thể có xác chết chôn dưới những cái cây đó.”
“Một khi tìm thấy nó, phải thông báo cho tôi và ghi lại địa điểm một cách chi tiết.”
“Có thể Vidar đang muốn giải phóng tất cả ma quỷ trong Thành phố Massas.”