Dịch: Hoàng Hi Bình
Giết đồng hồ cổ...
Đây là điều mà Đỗ Duy luôn muốn làm nhưng làm không nổi.
Trong kế hoạch của hắn, việc giải quyết vấn đề đồng hồ cổ đứng ở hàng sau.
Hơn nữa, đó có thể là chuyện rất rắc rối và khó khăn.
Chiếc đồng hồ cổ này ẩn chứa quá nhiều bí mật.
Nó bí ẩn, lại mạnh mẽ.
Ban đầu nó không có gì ghê gớm lắm, nhưng thời gian trôi qua, tốc độ hồi phục của nó ngày càng nhanh hơn.
Cho đến giờ, Đỗ Duy không chắc liệu thứ này có thể bị giết hay không.
Phải biết, mục đích ban đầu của hắn khi mang đồng hồ cổ về nhà là để duy trì sự cân bằng.
Nhưng hiện tại, cái gọi là cân bằng hoàn toàn không tồn tại.
Đồng hồ cổ trấn áp mọi ác linh trong nhà.
Với nó, mọi thứ đều an toàn.
Tiền đề là Đỗ Duy vẫn còn sống.
Hắn vẫn chưa quên cảnh chiếc đồng hồ cổ phát điên khi hắn bước vào mộng cảnh, và cắt đứt với thực tế.
Vào nhà là chết.
Annabelle vô cùng sợ hãi, khi nó bị năng lực Đánh Dấu lôi vào giấc mơ cũng không hề dám nhúc nhích.
Chiếc đồng hồ cổ mạnh đến vậy, nếu muốn giết Đỗ Duy, còn ở lại làm gì?
Phong thư cũng không có năng lực đọc ý nghĩ.
Nó vẫn tận tâm hiện ra chữ.
Có lẽ nó muốn đổ hết tiếng xấu cho đồng hồ.
[Chủ nhân, đồng hồ cổ là thứ không thể kiểm soát. Nó cực kỳ nguy hiểm, ngài đã dính với nó quá sâu. Đừng do dự nữa, xin hãy giết nó ngay lập tức.]
Đỗ Duy ngẩn người nhìn dòng chữ trên tờ giấy.
Hắn lấy zippo ra, lập tức châm lửa.
“Hãy cho tao một lý do để mày tiếp tục tồn tại.”
Giọng nói không chứa chút cảm xúc nào.
Tờ giấy trong phong thư trực tiếp bay lên, bay lơ lửng trước mặt của Đỗ Duy.
Một dòng chữ khác hiện lên: [Thưa chủ nhân vĩ đại, với tư cách là cấp dưới trung thành nhất của ngài, hiện tại phong thư rất nóng lòng muốn giết chiếc đồng hồ cổ cho ngài. Nhưng phong thư quá yếu kém, còn ngài là mặt trời, mặt trăng và các vì sao, em chỉ là hạt bụi. Việc ngài không làm được thì phong thư cũng không làm được][Tuy nhiên, phong thư thấy xung quanh ngài có rất nhiều rắc rối, chẳng hạn như Cái Bóng, nó luôn cố chấp muốn giết ngài. Tại sao ngài không giết nó? 】
“Xem ra tao đã sai, không nên nói nhảm với mày.”
Đỗ Duy không hề che giấu sự tàn nhẫn của mình.
Hắn muốn giết chiếc phong thư hoàn toàn vì thấy thứ này có trí khôn, hơn nữa còn biểu hiện rất thông minh.
Một thứ khó xác định như vậy ở bên cạnh, tốt hơn là giết chết nó.
Còn về Cái Bóng?
Trừ khi nó có thể thoát khỏi thân phận là ác linh mặt nạ, nếu không, kiếp này nó chỉ có thể là người hầu trung thành.
Dễ sử dụng, lại kiên định.
Điều quan trọng nhất là Cái Bóng chịu đòn cực tốt.
Đa phần thủ đoạn của Đỗ Duy đều có tai hoạ ngầm, tai hoạ ngầm đều do Cái Bóng gánh chịu.
Thậm chí, đã có lúc Đỗ Duy nghĩ rằng nếu một ngày nào đó hắn tự mình giải quyết mọi rắc rối và không cần tiếp xúc với ác linh, hắn sẽ tìm được nơi để phong ấn Cái Bóng.
Để tránh Cái Bóng giết người lung tung, bị Người Đuổi Quỷ giết chết.
Năng lực hành động của Đỗ Duy rất cao.
Sau khi quyết định giết phong thư, hắn chỉ đơn giản lấy phong thư và tờ giấy kia, đi đến gần chiếc đồng hồ cổ.
Giống như những gì Cái Bóng đã từng làm.
Hắn muốn dùng phong thư để làm kim đồng hồ ngừng quay.
Khi đó, phong thư sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, cho dù nó vốn là tà linh cũng không có cơ hội phản kháng nào.
Có vẻ như cái chết đang đến gần.
Dòng chữ trên phong thư điên cuồng hiện lên.
[Thưa chủ nhân vĩ đại, phong thư là thuộc hạ trung thành nhất của ngài. Rời khỏi phải em rất vô dụng và bất lực. Nó không có uy hiếp gì đến ngài, mong ngài khoan dung][Em van xin ngài, tâm hồn của ngài rộng hơn đại dương, lòng tốt của ngài còn ấm áp hơn cả mặt trời]
[Xin ngài cho phong thư một con đường sống][Á… phong thư sắp chết rồi, đừng để phong thư lạigần đồng hồ cổ, nó quá khủng khiếp, nó còn kinh khủng hơn một “ngài” khác.]
Dòng chữ cuối cùng xuất hiện.
Đỗ Duy giật mình.
Lúc này, hắn đã chạm vào bề mặt của chiếc đồng hồ cổ, chuẩn bị vo tròn phong thư thành một quả bóng rồi nhét nó vào.
Hắn nhìn dòng chữ này, thì lập tức ngừng lại.
Sau một lúc đắn đo, Đỗ Duy chậm rãi hỏi: “Tao khác? Ý mày là muốn ám chỉ ác linh Đỗ Duy?”
Khát vọng sống của phong thư rất mãnh liệt.
[Đúng vậy, nhưng nó yếu hơn ngài rất nhiều, ngài là sếp, nó là cỏ dại ven đường, dùng một chân cũng có thể giẫm chết]
Nghe có vẻ như một trò đùa.
Đỗ Duy tức giận cười một tiếng: “Nếu là như vậy, giờ tao sẽ không giết mày, đợi khi chạm trán nó, tao sẽ để mày đánh tiên phong.”
Phong thư rùng mình.
[Thưa chủ nhân, ngài đang đùa sao...]
Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Mày giỡn tao hả, nói cho tao biết tất cả những gì mày biết, nếu không, tao sẽ khiến mày chết ngay lập tức.”
Nói xong, Đỗ Duy vò phong thư thành một cục, chỉ để lại mảnh giấy, như thể muốn nhét vào khe hở của kim đồng hồ cổ.
Dòng chữ trên giấy hiện lên nhanh như chớp.
[Phong thư không dám giỡn ngài, dù sao ngài chỉ cần liếc là đã nhìn thấu bí mật của phong thư][Ác linh ngài... nó rất mạnh. Khi Hannibal dùng một chiếc gương khác mang nó ra khỏi Thành phố Sikelin, nó đã tác động đến Hannibal]
[Tinh thần của Hannibal bị bóp méo, trong một khoảng thời gian ngắn, phong thư có thể cảm thấy rằng ý chí của nó đã ở trên cơ thể của Hannibal][Nó mạnh khủng khiếp, phong thư rất nó, nhưng phong thư đã gặp được chủ nhân. Trí tuệ và năng lực của ngài khiến phong thư vô cùng ngưỡng mộ. Ngài chính là vị cứu tinh của phong thư.]
Đỗ Duy cau mày: “Đây là tất cả chuyện mà mày biết?”
[Dạ... à không, trước khi em gặp được chủ nhân vĩ đại, chủ nhân cũ của phong thư là những Hunter bình thường của Giáo hội Twilight, vì vậy phong thư cũng biết bí mật của Twilight]
Điều này……
Đây là một kẻ phản bội trời sinh...
Một điều kỳ lạ lóe lên trong mắt của Đỗ Duy.
Hắn càng muốn giết Phong thư hơn.
Nhưng khi nghĩ đến cấp dưới trung thành nhất của mình, Ryan, vẫn bị mắc kẹt trong Giáo hội Twilight, Đỗ Duy không khỏi cảm thấy có chút phiền não.
Không biết giờ cậu ta thế nào.
Nhưng nghĩ lại, chắc là không tốt lắm.
Suy cho cùng, gã là một người bị bệnh tâm thần, ở những nơi như Giáo hội Twilight, chắc gã sẽ bị vắt kiệt sức, có thể đã bị người khác lợi dụng lúc nào không hay.
Một lúc sau, Đỗ Duy thở dài: “Mày biết Ryan?”
Hắn dự định giữ lại phong thư. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến Giáo hội Twilight, có lẽ lúc đó phong thư sẽ có ích.
Lúc này, trên tờ giấy xuất hiện một dòng chữ.
[Ngài đang nói về Ryan Hamel, hay Ryan? 】
Đỗ Duy khó hiểu hỏi: “Có khác gì sao?”
[Nếu là Ryan Hamel, phong thư không thể cho ngài biết bí mật của ổng, bởi vì ổng đã phong ấn phong thư thành ra thế này. Nếu là Ryan, phong thư có thể cho ngài biết bí mật của gã ta]
“Nói.”
[Ryan là kết quả của Ryan Hamel sau khi qua đời, gã có thể là Ryan Hamel thật sự, hoặc cũng có thể chỉ là một phần mở rộng nào đó của ổng]
Đến lúc này, dòng chữ trên bức thư bắt đầu méo mó, dường như nó đã bị ảnh hưởng theo một cách nào đó, dòng chữ đó không thể tiếp tục hiện ra.
Đỗ Duy cố gắng thử thêm mấy lần, nhưng không thể hỏi ra nguyên cớ đằng sau.
Hắn đành đổi câu hỏi: “Vậy thì hãy nói cho tao biết bí mật của Giáo hội Twilight.”
Phong thư thành thật khai hết.
[Thủ lĩnh của Giáo hội Twilight là Matthew. Ông ta là Hunter đã sống hàng trăm năm. Những người khác đều là những Hunter bình thường. Trước khi phong thư rời khỏi Twilight, đã có một vấn đề lớn trong tổ chức này...]
[Nếu ngài muốn tiêu diệt Giáo hội Twilight, phong thư đề nghị ngài nên bắt đầu với Matthew trước. Ông ta già, chắc chắn sẽ dễ giết.]