Giấc mơ là gì?
Trí nhớ, nhận thức, tưởng tượng trong tiềm thức.
Như vậy ác mộng là những thứ mà một người căm ghét, và sợ hãi phải đối mặt nhất trong tiềm thức.
Đỗ Duy là con người, nên cũng có những thứ mà hắn ghét. Nhưng sợ hãi lại không tồn tại.
Hắn luôn bình tĩnh và lý trí, chỉ sử dụng nỗi sợ hãi như một công cụ.
Sau khi bước vào giấc mơ của Tom, hắn luôn bình thản, để mọi thứ diễn ra như hắn mong muốn.
Freddy không thông minh như hắn đã nghĩ.
Cũng không biết hắn nhiều như vậy.
Bởi vậy, ngay từ đầu Freddy không có chút nào uy hiếp hắn. Năng lực giết người trong mơ tuy nghe có vẻ rất lợi hại. Nhưng tiền đề là có thể thực hiện được hay không.
“Tao sẽ là cơn ác mộng của mày.”
“Dù mày là ác mộng hay thứ gì khác, đều không thể thoát khỏi tay tao.”
Qua làn sương mù mờ ảo, Đỗ Duy đến trước một gốc đa rất lớn.
Lá xanh tươi, thân cây thẳng tắp, nhiều cành rũ xuống đất.
Trên thân cây đa còn có một tấm biển mới toanh được đóng đinh trên đó, có ghi – Phố Elm.
Đỗ Duy cầm ô đen lặng lẽ đứng dưới tàng cây nhìn về phía trước.
Có rất nhiều tòa nhà ở hai bên đường phố, bao gồm nhà ở, cửa hàng và một số cửa hàng bảo trì.
Có rất nhiều người đi bộ, người đến người đi, rất náo nhiệt.
Thậm chí có người say rượu đến phát điên, tiểu tiện, đại tiện khắp nơi.
Lạc hậu nhưng chân thật.
“Đây là Phố Elm 20 năm trước?”
Đỗ Duy tự hỏi, sau đó lại tự đáp: “Không phải, đây là mộng cảnh.”
Nói xong, hắn bình tĩnh trở lại: “Tao biết, mày đang trốn ở bên trong, mày đang sợ tao đúng không?”
“Mày không thể hiểu tại sao tao có thể tìm ra mày.”
“Cũng như tao không thể hiểu tại sao mọi người lại sợ mày.”
“Nhìn thì rất khủng khiếp, nhưng lại có một điểm yếu chết người.”
“Mọi người luôn sợ hãi về sự tồn tại của ảo cảnh, bởi vì họ không thể thuyết phục bản thân đối mặt với nó.”
Lời vừa nói ra, không được đáp lại.
Cả Phố Elm đều thực sự phẫn nộ, thậm chí có người còn bước tới nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, sau khi nghe những gì Đỗ Duy nói.
Cứ như nói rằng, kẻ này là thằng ngốc sao.
Nhưng Đỗ Duy không quan tâm, hắn cất súng kíp, rút khẩu súng lục đã lâu không dùng đến.
Mở chốt ao toàn.
Đỗ Duy bước vào Phố Elm, chĩa súng vào một người đi bộ, lập tức bóp cò.
Phằng……
Người đàn ông hét lên và trực tiếp ngã xuống vũng máu, miệng rên rỉ đau đớn.
Chóp mũi thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Điều này không có thật.
Trong một khoảng thời gian, với cảnh quay này, cả con Phố Elm chìm trong hỗn loạn, những người sống trên con phố này gào thét chạy trốn.
Tiếng chửi rủa và kêu cứu không dứt.
Có người còn trực tiếp chạy vào cửa hàng gần nhất, đóng cửa lại, nhìn Đỗ Duy qua khe hở trên cửa sổ, che miệng lại.
Trong mắt những người này, lúc này Đỗ Duy là một tên sát nhân biến thái.
Mang ô đen, đeo mặt nạ, và cầm súng lục để thực hiện hành vi vô nhân đạo.
Tàn nhẫn giẫm đạp sinh mệnh, đơn giản là hành động của ma quỷ.
Đỗ Duy vừa đi, vừa thoải mái xả súng.
Mặc dù khả năng thiện xạ của hắn không chính xác lắm, nhưng cũng đủ tạo thành hỗn loạn.
Thỉnh thoảng có người ngã vào trong vũng máu.
Nếu đây là sự thật, hành động của Đỗ Duy sẽ khiến người khác căm hận, nhất định sẽ bị đưa vào nhà tù nguy hiểm nhất, và để hắn chết trong đó.
Nhưng đây là một giấc mơ...
Hắn tháo băng đạn, lấy băng đạn mới trong ba lô ra, rồi từ từ lắp vào.
Trong quá trình này, một số người cũng bắt đầu phản kháng, họ chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp và dùng súng bắn vào Đỗ Duy.
Nhưng Đỗ Duy không trốn, cứ thế bước tới.
Phằng……
Một viên đạn xuyên qua ngực hắn.
Nhưng ngoài ra, không có gì xảy ra.
Không chảy máu, không có vết thương...
Kẻ vừa bắn run rẩy, và hét lên, buông súng xuống, cố gắng trốn chạy, nhưng vô tình vấp ngã: “Ác ma... mày là ác ma...”
Đỗ Duy đi tới trước mặt kẻ kia, ánh mắt bình tĩnh, trừng mắt nhìn hắn: “Đối với ác linh, càng sợ hãi sẽ khiến nó càng thêm khủng khiếp, nếu không sợ thì sẽ ngược lại hoàn toàn.”
“Tao đã nghĩ rằng mày có thể kiểm soát những cơn ác mộng, giống như Pennywise, tạo ra một ảo tượng khiến tao sợ hãi.”
“Nhưng mày chỉ có thể giết người trong giấc mơ.”
“Sau khi lẻn vào giấc mơ của người khác, mày có thể bắt đầu giết người, nhưng bản thân của nỗi sợ chính là mày.”
“Cho nên điều kiện tiên quyết là đối phương phải biết tin tức của mày, đối phương càng sợ hãi mày, mày càng có thể lợi dụng giấc mộng của đối phương, mặc sức hiếp gái giết trai.”
“Mày có thấy tao phân tích rất chuẩn không?”
Đỗ Duy chĩa súng vào đầu của người kia, nói nhỏ: “Nhìn xem, mày sợ tao hơn...”
Người đó thực sự sợ hãi đến cực điểm, cả người run lên như cầy sấy, không dám chạy trốn.
“Xin hãy để tôi đi, thưa ngài...”
Trước cái chết, người này cầu xin tha thứ.
Nhưng Đỗ Duy không chút cảm xúc, lập tức bóp cò.
Phằng...
Viên đạn trực tiếp nổ tung đầu của đối phương, máu bắn tung tóe trên mặt nạ màu trắng, khiến nó càng thêm máu me, gớm ghiếc.
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Trong tâm lý học, những giấc mơ luôn không thể đoán trước được. Tao không biết nhiều về khía cạnh này, nhưng tao có thể chắc chắn một điều. Phố Elm đã biến mất trong một trận hỏa hoạn cách đây 20 năm.”
“Nhưng những gì tao thấy là Phố Elm còn nguyên vẹn, vì vậy nó trái ngược với hiểu biết của tao.”
“Tao bắn tổng cộng 12 phát đạn, 1 phát bắn hụt, 11 phát đạn giết chết 6 người, 4 người còn lại bị thương nặng.”
“Còn gì khác nữa?”
“Không có chuyện gì khác nữa.”
Nói đến đây, Đỗ Duy sờ vết máu trên mặt nạ, cảm giác ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay, vẫn còn chút ấm áp.
“Có vẻ là thật, nhưng thực tế lại là hư ảo.”
“Logic ở đây không thể tự thành hệ thống. Không thể không nói, mày khiến tao thất vọng.”
Sau khi nói xong, cả Phố Elm bắt đầu mờ ảo, vết máu biến mất, sương mù mịt mờ.
Mây đen bay tới, che lấp ánh trăng, phơi bày bản chất của nơi này.
Nhìn khắp xung quanh, tất cả các tòa nhà và mặt đất chỉ còn lại dấu vết của lửa.
Những người bị bắn vừa rồi đều đã biến mất.
Đỗ Duy không ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía sau.
Trong sương mù phía sau, bóng dáng một người đàn ông đội mũ phớt, tay phải mang găng sắt với những ngón tay bén nhọn.
Ngay sau đó, Freddy với khuôn mặt bị lửa thiếu, đi xuyên qua sương mù thiêu đốt, cau có hỏi: “Tại sao?”
Đỗ Duy nói thẳng: “Mày muốn hỏi tao tại sao nghĩ đây không phải là Phố Elm thật sự. Thật ra rất đơn giản. Tuy rằng tao không biết vì sao mày vẫn giữ lại ý thức ban đầu, nhưng điều này không có nghĩa mày khôn hơn tao.”
“Các thủ đoạn của mày đều vô dụng với tao, nên mày nhất định sẽ giở vài trò bẩn. Ví dụ, để tao lọt vào giấc mơ về Phố Elm, sau đó sẽ gài bẫy để để tìm cách giết tao.”
“Trên thế giới này không ai hiểu rõ Phố Elm hơn mày.”
“Đứng ở góc độ của mày, nghĩ xem mày dùng cách gì đối phó với tao. Tao đã tính hết mọi khả năng. Đáng tiếc, những cách này đều vô dụng.”
Freddy điên cuồng gầm gừ: “Trên đời này làm sao lại có người như mày... Không, mày hoàn toàn không phải người, mày là ác ma.”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Chỉ với mày thôi, mày muốn tiếp tục chạy sao?”
Freddy cười gằn: “Đây là một ý kiến hay, Chúa Quỷ.”
Nó quay đầu chạy.
Đỗ Duy bình tĩnh vị trí mà nó biến mất, không có ý định đuổi theo.
Thời gian đang trôi rất chậm.
Một lúc sau, trong sương mù phía sau Đỗ Duy, một bóng người từ từ hiện ra, nó vươn móng vuốt sắc bén, từ từ chộp lấy ô đen.