Trong buồng phòng của khách sạn.
Sau khi Đỗ Duy nghe xong những lời của Tom, hắn không khỏi trầm ngâm.
Bài hát ru do Ryan Hamel sáng tác, nhưng bản thân bài hát ru không có sức mạnh đặc biệt.
Cây đàn Piano đó là thứ hắn muốn.
Bài hát ru, có lẽ chỉ là có liên quan.
Theo suy luận logic này, danh tính của nỗi kinh hoàng ở phố Elm dường như chỉ ra Freddy Krueger...
Vì sau khi Freddy Krueger chết, lập tức có truyền thuyết khủng khiếp.
Giết người trong mơ...
Ryan Hamel chính là một Người Đuổi Quỷ, có lẽ Freddy Krueger, kẻ sát nhân trong mơ đã bị y giam hãm cho đến ngày nay.
Nhưng lễ trừ tà không diễn ra suôn sẻ, bởi vì tất cả những người trên phố Elm đều chết trong đám cháy.
Có thể nói là đã thất bại.
Dù nói thế nào, người có thể giải quyết tồn tại khủng khiếp của giấc mơ, Ryan Hamel là một người rất mạnh, dù đặt ở trong số những Người Đuổi Quỷ của giáo hội.
Khó hiểu……
Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến ai đó.
Bà Taylor, giám đốc Bệnh viện Tâm thần Hill từng nói rằng 20 năm trước, Bệnh viện Tâm thần Hill là một nhà thơ.
Một Người Đuổi Quỷ tóc vàng bị thương đến nhà thờ mang theo đồng hồ cổ, mặt nạ, tranh sơn dầu và các vật dụng khác, cuối cùng chết ở đó.
Người Đuổi Quỷ đó cũng rất mạnh.
Nhưng giáo hội không có ghi chép về Người Đuổi Quỷ này...
Sau đó, nhà thờ xảy ra một vụ cháy lớn, mọi vết tích đều bị đốt thành tro.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi lẩm bẩm: “Không biết giữa hai người này có quan hệ gì không, cứ luôn cảm thấy bọn họ là cùng một người.”
Tom ở bên nghe được lời này, tò mò hỏi: “Cái gì một người?”
Đỗ Duy bị cắt ngang suy nghĩ, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Vì vậy, hắn bình thản nói: “Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến vài chuyện đã xảy ra trước đây.”
Tom cũng không hỏi quá nhiều, mà gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: “Mà này, tôi suýt chút nữa quên nói với anh, hình như có chuyện gì xảy ra với công viên giải trí.”
Đỗ Duy có chút giật mình: “Đã xảy ra chuyện?”
Tom gật đầu và nói: “Đúng vậy, khi tôi liên lạc với cảnh sát Ba Lan, họ nói với tôi rằng họ đang tập hợp người để đến công viên giải trí. Nghe nói rằng 3 tà giáo đồ Vidar đã chết ở bên trong.”
Đỗ Duy ngạc nhiêni hỏi: “Tà giáo đồ chết ở bên trong, cảnh sát chạy qua làm gì? Giữa bọn họ còn có thông đồng sao?”
Tom thở dài nói: “Này... làm gì có chuyện thông đồng, chỉ để mọi chuyện không mất kiểm soát thôi, dù sao bọn họ không thể vào công viên giải trí.”
“Hóa ra là như vậy, ok, tôi đã biết.”
Đỗ Duy vừa nói vừa đứng dậy, duỗi eo đi về phía phòng tắm.
Thấy vậy, Tom vội vàng kêu lên: “Này có người chết đó, anh không lo sao?”
Mục đích của cả hai đến Ba Lan là để được thứ quái quỷ liên quan đến ác mộng.
Chỉ sau một đêm, Đỗ Duy trong mắt của Tom dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Hôm qua còn nôn nóng đến công viên điều tra tình hình suốt đêm, sáng nay lại dường như không quan tâm chút nào.
Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng Đỗ Duy không cần nhìn lại, nói: “Lo lắng cũng không có tác dụng gì, phiền toái sẽ tự tìm đến chúng ta.”
Lại là câu này.
Tom hoàn toàn không hiểu: “Vậy thì chúng ta nên làm gì đó? Ví dụ, kế hoạch ứng phó, và một số sự chuẩn bị?”
Đỗ Duy bước tới cửa phòng tắm, quay đầu nhẹ giọng nói với Tom: “Có thể làm đã làm, tiếp theo chỉ cần đợi...”
Tom rất khó hiểu: “Chờ? Chờ phiền toái tìm chúng ta?”
Đỗ Duy đắc ý nói: “Chính xác mà nói, là để tìm tôi, vì người của Vidar giáo phái đã bắt đầu chết, cứ theo tiến độ này, tối nay hoặc ngày mai nó sẽ tới chỗ tôi.”
Khi Tom nghe thấy điều này, bắp thịt ở khóe miệng của anh ấy giật giật.
Anh có thể hiểu những “nó” mà Đỗ Duy đang nói đến, là ám chỉ bóng ma tên là Freddy.
Nhưng điều này có vẻ khiến anh ta khó hiểu.
Freddy là ác linh, còn Đỗ Duy là Người Đuổi Quỷ.
Làm sao trong câu nói của người anh em tốt Đỗ Duy, bên yếu lại biến thành ác linh?
...
Vào buổi trưa.
Cổng khu vui chơi đóng chặt.
Công viên giải trí hôm qua đông đúc nay đã trở nên vắng lặng.
Qua một đêm, ngay cả cây xanh cũng đã héo úa.
Một số con ruồi ghê tởm đang bay xung quanh, tạo ra tiếng vo ve ồn ào...
Dường như có một số thay đổi bất thường trong công viên này.
Mà gần đó, các nhân viên cảnh sát mặc sắc phục đậu xe ở xung quanh, mở cửa bước xuống.
Tại lối vào của công viên giải trí, một số tín đồ Vidar đóng cánh cửa sắt nặng, chuẩn bị khóa cửa.
Một cảnh sát bước đến gần, nhỏ giọng nói: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát ở Ba Lan. Sáng nay chúng tôi nhận được báo án. Có người nhìn thấy người của các bạn mang theo 3 xác chết rời đi. Có tiện nói chuyện với chúng tôi không?”
Những tà giáo đồ lạnh lùng nhìn anh, rồi trực tiếp khóa cửa lại.
“Câm miệng lại, đây không phải là chuyện nên hỏi.”
Người cảnh sát khó chịu: “Đây chỉ là quy trình làm việc bình thường.”
Đột ngột, Giáo chủ Aika chậm rãi bước đến.
“Đây là Ba Lan. Quy trình của cảnh sát không là gì với chúng tôi. Hãy rời đi. Nếu dám đến gần hơn, tất cả sẽ phải trả giá.”
Ả cảnh cáo, sau đó bảo những người khác rời đi.
Hiện tại trong khu vui chơi chỉ có mười mấy tà giáo đồ, trong đó có 3 Giáo chủ.
Hôm qua 3 người đã chết trong tay của Freddy.
Trước sự tồn tại khủng khiếp có thể giết chết người trong mộng, các phương pháp kháng cự của Vidar dường như trở nên vô dụng.
Thậm chí không ai biết 3 người này chết như thế nào.
Giáo chủ Aika và những người khác chỉ có thể nhờ Giáo phái Vidar giúp đỡ.
Đương nhiên Giáo phái Vidar không bỏ mặc chúng, nhưng mệnh lệnh phải ở lại công viên giải trí, không được đi đâu, cố gắng đưa Phố Elm trở lại hiện thực một lần nữa.
Chỉ khi Phố Elm trở lại hiện thực, chúng mới có thể lấy được cây đàn Piano đó.
Theo hiểu biết của Giáo phái Vidar, cây đàn Piano đó sở hữu những khả năng đặc biệt, khi bản nhạc do tác giả viết ra cây đàn Piano được chơi, sẽ có ảnh hưởng mạnh mẽ đến các ác linh.
Lấy ví dụ như một bài hát ru, nó có thể đưa ác linh vào giấc ngủ dài.
Nhưng bây giờ, cây đàn Piano đó đã mắc kẹt với Freddy, Giáo phái Vidar hiểu rằng nếu cây đàn bị lấy đi, Freddy sẽ không còn bị không chế, và trở thành truyền thuyết khủng bố của Phố Elm.
Khi đó bóng đen của thần chết sẽ trở lại Ba Lan.
Tất nhiên, Vidar không quan tâm đến những điều này. Họ không bao giờ coi những người bình thường là đồng loại của họ.
Giáo chủ Aika và những người khác đi dạo trong công viên giải trí và nhanh chóng đến khu đất hoang vào ban đêm.
Tại đây, 7 tín đồ Vidar mặc đồ đen quỳ trên mặt đất, đang thì thầm.
Một hình ngôi sao sáu cánh khổng lồ, được vẽ bằng máu trên mặt đất.
Ở mỗi góc, có một con bù nhìn.
Vào lúc này, 2 Giáo chủ kia ngẩng đầu lạnh lùng hỏi Giáo chủ Aika: “Người của chúng ta bao lâu nữa sẽ đến?”
“Họ sẽ đến Ba Lan vào tối nay.”
Giám mục Aika bước đến cây đa chết héo, quỳ xuống và hôn lên thân cây.
Sau khi làm điều này, cô ả đột nhiên nói: “Freddy đã để mắt đến chúng ta, ta có linh cảm rằng nó sẽ sớm tấn công chúng ta.”
Một Giáo chủ nói: “Ác mộng thật đáng sợ, nỗi sợ hãi khiến nó trở nên mạnh mẽ“.
Giáo chủ còn lại ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đầy sẹo: “Trước khi những người khác đến, tất cả chúng ta phải giám sát lẫn nhau. Chúng ta không được ngủ quên, nếu không, chúng ta sẽ chết hết.”
Giáo chủ Aika khàn giọng nói: “Thế cũng vô ích. Khi chúng ta nhìn thấy nó, trong đầu chúng ta có những ký ức liên quan. Hạt giống sợ hãi đã được gieo, và sớm muộn gì cũng sẽ nảy mầm“.
Đột ngột……
Ngay khi ả vừa dứt lời, một giọng cười nham nhở lại vang lên từ tận đáy lòng của họ.
Kèm theo đó là âm thanh chát chúa của những móng vuốt thép cọ xát vào tường...