DỊch: Hoàng Hi Bình
Quy tắc của trò chơi này rất đơn giản.
Một người quay lưng lại với những người khác, và bắt đầu đếm 123 người gỗ; khi người đó quay đầu lại, không ai được phép thực hiện bất kỳ động tác cơ thể nào; khi người đó quay lưng lại, người đó không còn hạn chế chuyển động của mọi người nữa; ai chạm vào người này trước là người chiến thắng.
Tất nhiên, đây là luật chơi giữa người với người.
Quy tắc của “trò chơi” này giữa Ác Linh và Đỗ Duy lại khác.
Có chút khác biệt, nhưng không nhiều.
Nghĩ vậy, Đỗ Duy bắt đầu tính toán khoảng cách giữa mình và cánh cửa.
Chắc khoảng 4-5 bước.
Nhưng khoảng cách giữa ác linh và bản thân lại gần hơn.
Đặc biệt là dưới tiền đề, vì để phân tích quy luật của nó, hắn đã bước một bước.
Lúc này, khoảng cách giữa Đỗ Duy và ác linh đang ôm Annabelle ngồi trên ghế chỉ còn 4 bước.
Cánh cổng sắt ở phía sau đã biến mất.
Cửa sinh duy nhất đang bị chặn bởi ác linh.
Rất khó giải quyết.
Đỗ Duy hiểu rất rõ, dù hắn đã tìm ra quy luật, nhưng ngược lại càng khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.
Chỉ cần mình bước một bước, dù là tiến hay lùi, người phụ nữ kỳ quặc đang ngồi trên ghế sẽ di chuyển cùng một khoảng cách với hắn.
Nói một cách đơn giản, nếu mình di chuyển thêm 2 bước theo tới hoặc lui, có thể sẽ chạm trán nó.
Còn những gì sẽ xảy ra sau khi chạm trán...
Đỗ Duy nghĩ, nó sẽ không giống như trong các quyển tiểu thuyết, nó muốn mình giúp nó giải thoát, hoặc giúp nó thực hiện ước nguyện cuối cùng.
Bởi vì điều đó nghe thật nực cười.
Hắn tự nhủ: “Đây là một ngõ cụt không có lỗi thoát, nhưng vẫn còn có chút cơ hội sống sót, có lẽ mình sẽ đánh cuộc một lần.”
Đầu tiên, hắn có thể chắc chắn, sự kiềm chế và cân bằng này đã tồn tại trước khi hắn xuất hiện.
Mặc dù không biết tại sao ở tràng cảnh Ma Nữ Đòi Mạng, lại đột nhiên xuất hiện Annabelle, nhưng hắn cảm thấy đây chính là mấu chốt để giải quyết tình hình nan giải hiện nay.
Dù là Annabelle, hay con ác linh này, chúng đều muốn giết mình.
Vì vậy, đây là cách duy nhất để lấn át đối phương.
Nếu không, chúng sẽ tiếp tục giằng co như thế này.
Cánh cổng sắt biến mất, là để khoá chặt đường lui của mình.
Khi mình lùi lại một bước, người phụ nữ liền tiến tới, chắc chắn đang muốn giành quyền giết mình trước Annabelle.
Các quy luật về kiềm và cân bằng có vẻ là bug, thực ra cũng được xây dựng dựa trên sự cân bằng được hình thành giữa 2 ác linh.
“Vì vậy, chỉ cần nghĩ ra biện pháp, phá vỡ quy luật giằng co, đối kháng này, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Nghĩ vậy, Đỗ Duy trực tiếp tiến vào giai đoạn thứ ba của ác linh hoá.
Hắn duỗi tay phải ra, lạnh lùng nhìn trong hai giây.
Bàn tay phải sạch sẽ đến mức tạo cho người ta một cảm giác kinh dị rợn cả tóc gáy.
Sau đó, Đỗ Duy lấy ra nước thánh, vải trắng từ trong ba lô, một cái nhét vào trong túi, tay trái cầm một cái, mặc xác lũ ác linh, đi về phía cửa.
Cộp...
Một bước.
Chỉ là một bước, vị trí của người phụ nữ đó và Đỗ Duy lập tức bị thu hẹp, ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác áp chế và u ám càng thêm nghiêm trọng.
Ánh sáng trong cả căn phòng đột ngột mờ đi.
Như thể hai chiếc đèn đột ngột bị thổi tắt.
Sợi tơ khâu mắt búp bê cũng đứt ra nhiều hơn, bóng đen bao trùm, dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối, nơi không thể nhìn thấy được.
Giống như một con rắn độc bị nhốt trong một chiếc lồng nhỏ, cố sức chui ra, để cắn người những vết cắn trí mạng.
Giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, Đỗ Duy có thể thấy nhiều thông tin hơn, đồng thời cảm giác kinh dị và kỳ lạ cũng mạnh hơn.
Hắn thậm chí còn nín thở để giữ tỉnh táo, kìm nén mọi sợ hãi, lo lắng, hoang mang, v.v...
Sau đó, không do dự, Đỗ Duy lại bước thêm một bước.
Vẫn đi về phía cửa.
Chỉ là trên con đường này, vẫn đang chống lại ác linh.
Sau khi bước thêm 1 bước, trước mặt của Đỗ Duy đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt vô cùng đáng sợ, đầy nếp nhăn, khiến cho sắc mặt của hắn có phần biến dạng.
Người và ác linh gần như dán sát vào nhau, cách không quá 20 cm.
Như thể nhận được một loại tín hiệu!
Đèn trong toàn bộ căn phòng nhanh chóng mờ dần và bị bao trùm bởi những bóng đen lớn.
Nơi duy nhất vẫn còn sáng là vị trí hiện tại của Đỗ Duy.
Cùng lúc đó, trong bóng tối mơ hồ cũng vang lên một tiếng sợi tơ đứt đoạn.
Không cần nhìn, hắn cũng biết sợi tơ khâu mắt đám búp bê khiến mình cảm thấy rất khó chịu, cũng đã đứt gần hết. Chỉ cần vài sợi tơ cuối cùng đứt đoạn, là có thể phá vỡ hoàn toàn sự cân bằng này.
Có điều sự chú ý của Đỗ Duy, đã không còn ở trên những con búp bê đó nữa.
Ác linh ngồi ở trên ghế cũng đã trải qua ít biến đổi, không còn nhìn thẳng vào Đỗ Duy nữa.
Trên mặt của nó, nở một nụ cười kỳ lạ không thể giải thích được.
Gần như là dán sát vào nhau, chỉ cần Đỗ Duy di chuyển dù chỉ 1cm, hắn sẽ chạm vào nó.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Đỗ Duy lại nở một nụ cười lạnh lùng với người đàn bà.
Đưa tay phải ra. Trong giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, bộ phận cơ thể bị ác linh hoá có thể tiếp xúc trực tiếp với ác linh, nhưng hiển nhiên, chỉ cần gặp phải tình huống này, chuyện cực kỳ tồi tệ nhất định sẽ xảy ra.
Vì vậy, mục tiêu của Đỗ Duy là thứ khác.
Chính là bắt lấy ác linh búp bê, Annabelle.
Trên thực tế, ngay cả khi không bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, vẫn có thể bắt được Annabelle.
Vì Annabelle rất đặc biệt, nó vừa là môi giới, vừa là ác linh.
Nhưng Đỗ Duy không thích đánh bạc, điều hắn muốn là chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, gia tăng ưu thế của mình nhiều nhất có thể và giành được kết quả mong muốn – tỷ lệ vô hạn phóng đại.
Khoảnh khắc nắm lấy Annabelle bằng tay phải, Đỗ Duy cảm thấy như đang chạm vào một tảng băng, hơi thở lạnh lẽo khiến người ta tê cóng.
Chỉ có ác linh mới có thể chống lại ác linh.
Ác linh hoá của một cánh tay phải chỉ có thể chạm vào, không thể đối kháng.
Sau đó, Đỗ Duy thô bạo giật lấy Annabelle khỏi vòng tay của người phụ nữ đang ngồi trên ghế.
Trong tích tắc, sự cân bằng đã bị phá vỡ.
Nó lập tức vồ về phía Đỗ Duy.
“Xem ra mình đã đoán đúng.”
Luật chơi của trò 123 người gỗ đã mất hết hiệu lực.
Choang...
Chai đựng nước thánh văng mạnh xuống đất, vỡ nát, những giọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Xì xì ……
Đứng mũi chịu sào, ác linh bị nước thánh dội ướt gần nửa người.
Cứ như thể bị tạt axit, làn khói trắng dày đặc bốc ra khiến nó ngừng lại giây lát.
Nhân cơ hội này, Đỗ Duy lập tức lao về phía cửa.
Cùng lúc đó, Annabelle, kẻ bị cánh tay phải của hắn nắm lấy cũng có sự thay đổi kỳ lạ.
Cảm giác lạnh lẽo và u ám trực tiếp ăn mòn dọc theo bàn tay phải của Dư Vấn, với tốc độ cực nhanh, nó quét qua lòng bàn tay và cổ tay, rồi lan đến khuỷu tay.
Đỗ Duy khẽ rên, cầm tấm vải trắng do nhà thờ phân cho Người Đuổi Quỷ ở New York khoác lên Annabelle.
Lao ra khỏi cửa quá nhanh, vấp chân, ngã ầm xuống đất.
Mà lúc này, Annabelle cũng đã được bọc trong một tấm vải trắng.
Phía sau hắn, ở trong phòng, ác linh kia đang nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt vô cùng cay độc.
Một bóng tối cực lớn đã nuốt chửng ánh sáng của cả căn phòng.
Bốn mắt lại chạm vào nhau, Đỗ Duy vẫn rất tỉnh.