Dịch: Hoàng Hi Bình
Khoảnh khắc nhìn thấy Lisa, mới đầu Bob cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó là cảnh giác cao độ.
Gã vội lùi lại một bước, hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Chỉ cần gặp phải sự kiện linh dị, dù là người có thần kinh thép cũng sẽ trở nên nhạy cảm.
Hơn nữa, Bob vốn nhát gan, phản ứng của gã càng thêm dữ dội.
Lisa nghiến răng, bực bội nói: "Này, cậu có còn là đàn ông hay không, còn chưa thấy cả chân lẫn tay của tớ đều bị thương sao? Giờ chuyện cậu nên làm không phải hỏi tớ có bị làm sao không, mà là giúp tớ, ok?"
Nói xong, cô ấy chỉ vào chân của mình, và hít vào một hơi.
Lúc này Bob mới phát hiện, chả hiểu sao chân, tay của Lisa đều bầm dập ở mức độ khác nhau, cặp đùi bị thương còn nặng hơn.
Chiếc quần jeans mà Lisa đang mặc mài, cắt rất nhiều đường táo bạo, để lộ mảng lớn da thịt nõn nà.
Nhưng bây giờ, phần da lộ ra bên ngoài đang chảy máu be bét, như thể đã va phải thứ gì đó.
Một đoạn ống quần không biết đã rơi mất ở nơi nào, trên mắt cá chân có một dấu bàn tay màu đen khá rõ rệt.
Nghe những gì Lisa nói, Bob không tiến lên ngay, hắn còn lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách tự cho là an toàn.
"Cậu đừng đi qua, làm sao tớ biết cậu là người hay quỷ?"
"Người hay quỷ? Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Lisa chế nhạo nói: "Lúc chạy trốn, cậu không chịu đợi tớ, cuối cùng lại bỏ mặc tớ lại một mình. Không dễ gì mới gặp lại nhau, cậu lại hỏi tớ là người hay quỷ?"
Bob có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt rất kiên định: "Cậu không phát hiện Ngôi nhà kinh dị này có gì sai sai sao? Nếu cậu không chứng minh được mình là người, vậy rất tiếc, tớ không thể giúp cậu."
Gã thích Lisa, cho nên trong tình huống này, vẫn cố giao tiếp với cô ấy.
Lisa cau mày nói: "Cái gì sai sai? Lạ ở chỗ nào? Chúng ta cùng học một khoa. Cậu tên là Bob, thích chơi bóng rổ, ước mơ của cậu là gia nhập đội bóng rổ, nhưng vì chiều cao nên không vào được."
"Còn nữa, cậu chơi bóng rổ thực sự rất tệ."
"Ơ... sao cậu biết, cậu thực sự là Lisa?"
"Không lẽ tớ là quỷ sao? Mau tới đỡ tớ."
Nói đến đây, Lisa bèn cắn chặt môi, cô bị thương khá nặng, hỡ động một chút liền đau tê tái cả người.
Bob do dự, không bước tới, chỉ nhìn chằm chằm vào dưới chân của Lisa.
Cả hai đều đứng trong bóng tối, nhìn không thấy bóng.
Vì vậy, gã hỏi lại: "Tớ... tớ sẽ hỏi cậu một câu cuối cùng, làm sao cậu đến được đây?"
Lisa cũng ngỡ ngàng sau khi nghe câu hỏi này.
"Thú thật, tớ cũng rất lạ. Dường như tớ đã bị thứ gì đó tấn công. Khi mở mắt ra, tớ thấy mình đã ở đây."
Cô ấy có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng đầu óc cứ choáng váng, không tài nào nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
Khi Bob thấy vậy, gã gật đầu với cô, rồi nói: "Tớ tin cậu, Lisa, vì tớ cũng không biết làm sao mình lại đến được đây."
Vừa nói, vừa bước tới đưa tay đỡ lấy Linda.
Vừa chạm vào cô, gã liền cảm thấy là lạ.
"Sao tay cậu lạnh thế?"
"Máy điều hòa ở đây vẫn luôn bật, hơn nữa ta vẫn còn ở hầm ngầm tầng 1, mà nè, tay cậu cũng lạnh mà?"
"Hả? Thật không?"
"Ừ."
Bob kinh ngạc chạm vào cánh tay của mình, lạnh thiệt.
……
Lúc này, Đỗ Duy cũng đã đến khu Ác Mộng Phố Elm.
Hắn đang mang một ba lô căng phồng, trông giống như một lữ khách hơn là du khách.
Liếc nhìn những tấm biển treo ở hai bên đường, phía trên viết dòng chữ đẫm máu: LỐI RA, đồng thời còn vẽ hai dấu X đầy ác ý.
Dường như đang biểu đạt, con đường này đi không thông.
Hắn đi về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm. Hắn đã rời khỏi tầng thứ ba Quỷ Nhãn, sau khi tiếp xúc với Annabelle, quá trình ác linh hoá trên tay phải cũng đã có chút thay đổi.
Vốn dĩ chỉ ác linh hoá lòng bàn tay phải, nhưng hiện nay nó có xu hướng lan xuống cổ tay.
"Dự đoán rất chính xác."
Đỗ Duy ngẫm nghĩ, có lẽ hắn nên đặt Annabel ở đầu giường phòng ngủ sẽ tốt hơn, nhưng thứ này có thể thu hút ác linh, phải cẩn trọng.
Tốt nhất, nên bọc ngoài thứ gì đó để hạn chế.
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên, Đỗ Duy nhíu mày.
Trên con phố một nửa chìm trong bóng tối, nửa còn lại được chiếu sáng bởi ánh đèn. Một người đàn ông đỡ người phụ nữ, đang chậm rãi bước lại gần, cả hai đều rất ngạc nhiên khi thấy hắn.
"Anh là người châu Á xách ba lô, sao lại ở chỗ này, hay là cũng giống như chúng tôi sao?"
Hai người đó là Bob và Lisa.
Sau khi nghe câu hỏi của Bob, Đỗ Duy im lặng một lúc, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn thấy dáng vẻ của hai người đã có sự biến đổi lớn.
Những biến đổi trên khuôn mặt của Lisa là rõ ràng nhất: môi có màu xanh tím, đầu lưỡi thè ra ngoài, phần lớn bộ phận trên cơ thể đều có những tổn thương do bóp méo, vặn vẹo, như thể cô ấy đã bị một vật gì đó đè ép rất mạnh.
Tình huống của Bob không quá rõ rệt, chỉ có thể thấy đầu của gã có chút méo mó.
Tất cả đều là quỷ...
Đỗ Duy biết có vài trường hợp, sau khi một người chết đi, họ không trở thành linh hồn. Bởi vì ký ức vẫn còn, nên họ nghĩ mình vẫn còn sống.
Nhưng ngay sau đó, nó sẽ phát hiện ra bí mật này, và trở thành giống như ma nữ đầu tiên mà nó gặp phải.
Bob và Lisa cũng đang ở giai đoạn nghĩ rằng mình còn sống.
"Thật khó giải quyết."
Đỗ Duy lặng lẽ suy tư, hắn đã dùng hết những thứ có thể đối phó với ác linh, trên người chỉ còn lại con dao găm thánh giá màu bạc của Andrew Dawkwe.
Khác với thứ lần trước, con dao này thật sự có thể gây ra một chút sát thương cho ác linh. Nhưng coi nó là một cây thánh giá, dùng để chống lại sức mạnh của ác linh thì đúng hơn.
Vì vậy, phần lớn, Đỗ Duy chỉ sử dụng nó như một công cụ cắt.
Dùng thứ này để đối phó với hai con quỷ...
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, từ bỏ ý định, lui về phía sau, dự định rời đi nơi này.
Mục tiêu của hắn đã đạt được, không cần thiết phải mạo hiểm đối đầu với linh hồn.
Bob và Lisa thấy Đỗ Duy lùi lại, đều có chút khó hiểu.
"Này, ông anh, sao lại đi lui thế? Lẽ nào ông anh không phải bỗng dưng xuất hiện ở chỗ này sao?"
"Bỏ đi, hay là chúng ta đừng đi cùng người này, tớ luôn thấy người này rất kỳ quái."
Nghe xong lời này, Đỗ Duy không cảm xúc, nhanh chóng lùi lại.
Nhưng ngay sau đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở kỳ lạ y hệt như của Bob và Lisa, đang ở ngay sau lưng của mình.
Hắn quay đầu lại, và nhìn thấy.
Một người đàn ông với biểu cảm cứng đờ, có một vết nứt trên khuôn mặt, và một người phụ nữ cũng trong tình trạng giống như Lisa.
Là cặp đôi đó!
Đỗ Duy vô cảm nhìn hai kẻ đang vẫy tay đầy phấn khích về phía mình, chính xác hơn là với Bob và Lisa ở phía sau.
"Bob, Lisa, thật mừng khi hai cậu vẫn còn sống."
"Chúng tớ không sao, còn hai cậu thì sao? Sao hai cậu lại đến được đây?"
Có đến 4 con quỷ không biết mình đã chết.
Đỗ Duy bị kẹp ở giữa.
Tệ nhất là, chúng vẫn đang tiếp cận hắn.
Lúc này, trên trán của hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, có lẽ mình nên tìm cách để chúng tiếp tục nghĩ bản thân vẫn còn sống.
Đây là một bài kiểm tra kỹ năng hùng biện...