Dịch: An Lang
Biên: Hoàng Hi Bình
***
Vào giữa trưa ngày hôm sau.
Một chiếc Porsche Cayenne màu đen rẽ vào khúc quanh tới Thành phố Yard, rồi lái thẳng vào thành phố.
Đỗ Duy không lái chiếc McLaren GT mà Alexis đưa cho hắn, bởi vì mưa lớn không biết bao giờ mới ngớt, trong thời tiết như thế này lái SUV thì hợp hơn.
Mà trong ga-ra của Alexis, cơ bản loại xe gì cũng có...
Sau vài lần rẽ, hắn đã đến một khu phố cổ.
Nó có một cái tên rất đẹp: Tulip.
Đây là nơi xảy ra sự kiện ác linh ở Thành phố Yard.
Đỗ Duy đậu xe, và đưa mắt nhìn toàn bộ khu phố.
Nhìn từ bên ngoài, quần thể kiến trúc hiện lên phong cách kiểu cũ của thế kỷ trước của thập niên 80. Có vẻ như nơi này thường xuyên được tu sửa, trông không giống một khu phố hoang tàn đang xuống cấp. Nhưng trông vẫn khá lạc hậu.
Hắn suy nghĩ một chút, xuống xe khoác ba lô đi đến cổng của khu phố.
Cơn mưa vẫn nặng hạt như trước...
2 thành phố cách nhau cũng không xa nên thời tiết ở Yard không khác mấy New York.
Đỗ Duy cầm ô đen nhìn vào bên trong qua lan can ở cổng khu phố. Ở ven khu phố, có một tòa nhà chung cư được sơn toàn bằng màu trắng. Số tầng lầu cũng giống như các tòa nhà khác, có tổng cộng 5 tầng. Trong lúc xem, Đỗ Duy lấy smartphone ra, mở album bấm vào một bức hình.
Hình ảnh là một tòa nhà, giống hệt như tòa nhà hắn đang nhìn thấy trước mặt.
Nhưng bằng trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy lại không thấy có gì bất thường. Hắn thậm chí còn không cảm nhận được một chút nào ức chế, đè nén nào trong bầu không khí, bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Thật sự có ác linh ở nơi này sao?”
Đỗ Duy không khỏi có chút nghi ngờ, thậm chí còn hoài nghi giáo hội nhận được thông tin sai, cũng không phải chỉ có ác linh mới giết người.
Lúc này, từ sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân đi nhanh tới.
“Này cậu... khu phố này đã bị phong tỏa, đề nghị cậu không được lại gần.”
Một người đàn ông mặc áo mưa, tay cầm gậy cảnh sát chạy đến, cảnh giác quan sát người đàn ông đang cầm ô đen, mang ba lô ở trước mặt.
Đỗ Duy quay lại nhìn y, ánh mắt dừng một giây trên cây gậy cảnh sát, chậm rãi hỏi: “Anh là cảnh sát ở đây à?”
Đối phương cảnh giác nói: “Đúng vậy, tôi là Allen Lawrence, cảnh sát ở thành phố Yard. Nhìn cậu rất lạ mặt, cậu là người nơi khác đến, đúng không?”
Đỗ Duy gật đầu, và lấy từ trong túi ra giấy phép đặc biệt do sĩ quan Tom cấp.
“Tôi là Đỗ Duy, một bác sĩ tâm lý ở New York, đến để điều tra những gì đã xảy ra ở đây. Tôi nghe nói rằng hơn mười người đã chết trong khu phố này, có phải không?”
Cảnh sát Allen không trả lời, cầm lấy giấy phép đặc biệt, kiểm tra cẩn thận, cau mày nói: “Người cấp phép là Tom, anh với cậu ta có quan hệ thế nào?”
Đỗ Duy kinh ngạc nói: “Tôi là bạn tốt của anh ấy, anh có quen Tom sao?”
Cảnh sát Allen vẻ mặt kỳ quái nói: “Tom không kể cho anh biết cậu ta từng tốt nghiệp học viện cảnh sát ở Yard sao? Nếu không phải lúc đó cậu ta cưa đổ giáo quan học viện cảnh sát của chúng tôi, sau khi tốt nghiệp lại bỏ rơi giáo quan. Cậu ta cũng sẽ không đến New York để làm cảnh sát.”
Nói xong, cảnh sát Allen lại nói: “Tôi phải gọi cho Tom để xác nhận thân phânh của anh, nếu không tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.”
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Tất nhiên rồi.”
Cảnh sát Allen cảnh giác nhìn Đỗ Duy, lấy smart phone ra gọi cho Tom.
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối.
...
Bởi vì trời mưa to, âm thanh quá ồn ào, cho nên y chỉ có thể cúi đầu lớn tiếng hỏi: “Này Tom, có một bác sĩ tâm lý tên Đỗ Duy nói là bạn của cậu đến điều tra chuyện rắc rối ở đây.”
Đầu dây bên kia, Tom trả lời: “Có vấn đề gì sao? Tôi đã cấp giấy phép đặc biệt cho anh ấy. Anh ấy là bạn thân của tôi, và là người bạn đáng tin cậy nhất của cảnh sát New York“.
Allen nói lớn: “Được rồi, nhưng cậu phải biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ khiếu nại cậu với phía New York.”
Tom cười nhạt nói: “Đó là lý do tại sao tôi được thăng chức, còn cậu vẫn là một cảnh sát quèn. Đỗ Duy là bạn tốt nhất của tôi, anh ấy lợi hại hơn nhiều so với cậu nghĩ đấy.”
Allen nghi ngờ hỏi: “Cậu chắc chứ? Chuyện lần này rất rắc rối.”
Tom cười lạnh: “Có một số chuyện tôi không thể nói với cậu, nhưng tốt nhất là giao chuyện này cho anh ấy. Bởi vì anh ấy rành xử lý loại chuyện này hơn cả chúng ta.”
Allen nghi ngờ, người đàn ông với chiếc ô đen, cùng ba lô trên lưng nhìn không giống một điều tra viên tội phạm chuyên nghiệp. Nhưng vì Tom đã nói như vậy, anh ấy đành phải hạ giọng: “Được rồi, tôi hiểu rồi...”
...
Allen cúp điện thoại, quay đầu lại nói với Đỗ Duy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của mình.”
Đỗ Duy lắc đầu nói: “Không sao, đây là chuyện nên làm, vậy bây giờ hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.”
Allen khịt mũi, sự cảnh giác trong mắt y hầu như đã biến mất, y nhìn Đỗ Duy, rồi chậm rãi nói: “Quả thật nơi này đã có hơn mười người chết, toàn bộ khu phố đều đã được sơ tán. Trước khi sự việc vẫn được giải quyết, buộc phải phong tỏa, để tránh thương vong không đáng có.”
Trong tuần qua, liên tiếp xảy ra những cái chết trong khu phố được thành lập từ thập niên 80, khiến người dân rất hoang mang.
Vì dân số ở đây khá ít, nên những hộ gia đình còn lại cũng chọn cách dọn ra khỏi đây. Bây giờ cả khu phố đã trống không, chỉ có Allen và một số cảnh sát tuần tra các lối vào khác.
“Tôi có thể vào trong xem không?”
Nghe xong, Đỗ duy trầm ngâm nói ra.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn hắn không tìm thấy có chút bất thường nào, nếu có một ác linh thì hiển nhiên là chưa phát động được quy luật của nó, vậy nên đành phải vào dể kiểm tra thực tế.
Allen lộ vẻ do dự: “Tôi khuyên anh đừng đi vào, bởi vì trong giới cảnh sát của chúng tôi có một cách nói rất kỳ quái, gọi là sự kiện ác linh.”
Sau đó, y xoắn xuýt bổ sung thêm một câu: “Nghe có vẻ khó tin, nhưng chúng tôi không thể tìm ra được hung thủ, cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”
Nghe vậy, Đỗ Duy trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận Người Đuổi Quỷ của mình: “Thật ra, ngoài việc là bạn của Sĩ quan Tom, tôi còn là một Người Đuổi Quỷ.”
Vì đối phương cũng cảm thấy có liên quan đến ác linh, nên lúc này thân phận của Người Đuổi Quỷ có thể dùng rất tốt.
Allen thấy vậy, khóe miệng giật giật: “Anh không phải là bác sĩ tâm lý sao?”
Đỗ Duy im lặng một lúc, rồi nói: “Chuyện này có mâu thuẫn với việc tôi là Người Đuổi Quỷ sao?”
Allen cười khổ: “Không, nhưng vì có Tom bảo lãnh cho anh, lại là Người Đuổi Quỷ, nên tôi sẽ cho anh vào.”
Với 2 thân phận này, nếu thiếu một cái, y cũng sẽ không cho phép Đỗ Duy đi vào trong khu phố Tulip dễ dàng như vậy. Vì nếu lỡ như xảy ra sự cố nguy hiểm, sau này y sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Ngay sau đó, Allen đưa Đỗ Duy đến lối vào gần nhất, lấy chìa khóa ra và mở cánh cửa khu phố.
Đỗ Duy đi phía trước, bình tĩnh nhìn xung quanh.
Lúc này, Cảnh sát Allen phía sau đột nhiên chỉ vào tòa nhà quét sơn trắng nói: “Đúng rồi, anh Đỗ Duy, anh có phải sẽ đi đến chỗ đó không?”
Đỗ Duy nói mà không nhìn lại: “Đúng vậy, tin tức mà tôi nhận được là tất cả những người chết đều nằm phạm vi của tòa chung cư này, và bắt nguồn từ một truyền thuyết kinh dị tên là Mary Shaw.”
Cảnh sát Allen sắc mặt có chút khó coi: “Chờ chút... anh nói Mary Shaw? Bà ấy không phải là một truyền thuyết kinh dị, bà ấy là chủ một khách sạn nhỏ ở gần đây.”