Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 275: Chương 275: Matthew




Ngày 8 tháng 6.

Thụy Sĩ, trụ sở của Giáo hội Twilight.

Sau khi Hannibal trở lại, trên bàn hội nghị trong giáo hội đã chật ních người.

Hắn nhìn lướt qua vị trí của mình, bên cạnh là một người đàn ông trung niên trạc tuổi, vẻ mặt vô cảm, đôi mắt rất sâu.

Nhưng lạ là, người này rõ ràng là cao ráo trắng trẻo, nhưng đôi mắt lại có màu nâu sẫm, có vẻ là con lai.

Hannibal suy nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên một cái tên - James.

Trước khi rời khỏi Giáo hội Twilight, gã đã nghe ai đó nói rằng một Hunter từ giáo hội đã chọn gia nhập.

Có lẽ là người này.

Bầu không khí có chút không đúng.

Hannibal nhìn người đang ngồi ở ghế chính, trong mấy lần gặp mặt thường lệ trước đây, người này chưa từng xuất hiện, nhưng không ai dám coi thường người này.

Bởi vì người này là thủ lĩnh thật sự của Giáo hội Twilight.

Không ai biết tên của ông ta, người biết tên của ông ta đều đã chết hoặc là tâm phúc trung thành.

Tên của ông ta là một bí ẩn, Hannibal chỉ nhìn thấy ông ta một lần, mơ hồ nhớ rằng người này dường như là một ông già.

Nhìn người đàn ông mặc đồng phục linh mục với cây thánh giá trên ngực và chiếc mũ trùm đầu lớn che toàn bộ khuôn mặt, Hannibal mỉm cười cúi đầu nghiêm nghị nói: “Ca ngợi Đức Ngài.”

Người được gọi là Đức Ngài khẽ gật đầu.

Người ở bên nói: “Mr. Hannibal, anh và Đỗ Duy thế nào rồi? Cậu ta sẽ gia nhập với chúng ta chứ?”

Hannibal cười và nói: “Tiếp xúc tốt, chúng tôi đã trở thành bạn tốt, nhưng cậu ấy dường như không có hứng thú với Twilight.”

Người bên kia có chút tiếc nuối: “Được rồi, vậy lần này anh đi vô ích rồi.”

Hannibal trông có vẻ kỳ lạ: “Không, ít nhất thì tôi đã nhận được một tin rất quan trọng, Alvin Dawkwe sắp chết.”

Nói xong, gã bước về vị trí của mình, kéo ghế ngồi xuống.

Những người khác có biểu hiện kỳ lạ. Những ánh mắt đều tập trung vào gã.

Ngồi cạnh Hannibal, tình cờ là James.

Khi nghe điều này, vẻ mặt của y vẫn không đổi, nhưng lại đầy tò mò.

Alvin Dawkwe là một Hunter kỳ cựu của giáo hội, và Hannibal lại có tiếp xúc với Đỗ Duy, mà gã cũng tuyên bố là bạn với Đỗ Duy.

Tin tức quan trọng như vậy, Đỗ Duy thực sự sẽ nói cho người của Giáo hội Twilight.

Lẽ nào hắn là nằm vùng của Twilight?

James nảy ra ý định thông báo cho giáo hội về sự việc này, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh mà giáo hội đưa ra, anh chỉ có thể dập tắt ý tưởng này.

Trước khi nhận được phản hồi bí mật từ giáo hội, y là người của Twilight, và không được phép để lộ sơ hở nào.

Vào thời điểm này, có người nói: “Nhân tiện, Mr. Hannibal, anh có gặp Depp không? Anh ấy đã mất tích 2 ngày rồi.”

Hannibal nhớ tới Hunter đã bị gã ăn thịt trước đó, lắc đầu cười nói: “Tôi không nhìn thấy hắn.”

Người đàn ông ậm ừ, không nói nữa. Như thể không quan tâm chút nào.

Người lãnh đạo ngồi ở chủ vị, vươn tay gõ bàn.

Cộc cộc cộc…

“Mọi người, vì giáo hội bên kia bị hao tổn nhiều nhân lực, tổng giám mục Skadi đã gửi tin nhắn cầu cứu chúng ta.”

“Cho tôi biết ý kiến của các bạn.”

Đột nhiên mọi người bàn tán xôn xao.

Hannibal chợt hiểu ra, thảo nào mà bầu không khí trang nghiêm đến vậy, hóa ra giáo hội chính thống và Giáo hội Twilight đã có liên hệ trực tiếp.

Tuy nhiên, gã không định lên tiếng.

Bởi vì Depp đã bị chính mình ăn thịt, tốt nhất trong thời gian này không nên làm loạn, nếu không rất có thể sẽ bị nhắm tới.

Giáo hội Twilight có nguồn gốc từ giáo hội chính thống, cũng thừa hưởng sự chia rẽ và hỗn loạn giống như giáo hội.

Đồng thời, tình thế này ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Ngược lại gã đưa mắt nhìn về phía James đang ngồi ở bên cạnh.

Hannibal nhớ rất rõ, James hình như có quan hệ rất tốt với Đỗ Duy.

“Thú vị...”

Gã thì thầm, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Rầm……

Ai đó vỗ bàn: “Giáo hội được thành lập bởi một nhóm người bị tín ngưỡng làm cho mù quáng. Nó đã mục nát từ lâu. Chúng ta không cần phải có bất kỳ liên hệ nào với giáo hội.”

Kẻ đang nói thuộc phe mới có thù địch với giáo hội, ý tưởng của họ là để Twilight ở lại Thụy Sĩ để phát triển, tốt nhất là nên tránh xa giáo hội, và nhìn giáo hội dần suy tàn.

Nhưng lời vừa mới nói, có người đã lập tức mỉa mai: “Thật sao? Nhưng tôi không nghĩ rằng có vấn đề gì với việc duy trì thiện chí với giáo hội. Twilight và giáo hội luôn có cùng một nguồn gốc. Không cần thiết phải vạch mặt.”

Người này thuộc thế hệ cũ.

Còn người đứng đầu Giáo hội Twilight, ông già được gọi là Đức Ngài, thì im lặng, thay vào đó, ông lắng nghe ý kiến của mọi người và ghi nhớ.

Ông ấy nhớ tên của mình, Snape Matthew.

Nhưng bây giờ, cái tên này đã bị lãng quên từ lâu, chính ông cũng lựa chọn từ bỏ cái tên này vì một bí mật nào đó.

Ngay cả những người bên trong Giáo hội Twilight cũng đã thay đổi mấy thế hệ, và không có ai biết tên thật của ông.

Mọi người càng bàn luận càng sôi nổi.

Nhanh chóng biến thành một cuộc cãi vã dữ dội, thậm chí còn có ý định đánh nhau.

Matthew có chút đau đầu, lại gõ bàn nói: “Đủ rồi, các người muốn biến Twilight làm chiến trường? Hay là muốn chia rẽ ngay bây giờ?”

Không ai dám mang tiếng xấu này.

Những người đó ngay lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của chúng tôi”.

Matthew ho và nói: “Chuyện này sẽ không cho qua như vậy. Khi cuộc họp định kỳ tiếp theo được tổ chức, các bạn hãy nêu cho tôi một giải pháp. Tôi sẽ chỉ áp dụng những ý kiến có lợi nhất cho Twilight.”

Giọng ông già nua, trầm khàn, như người đã đặt 1 chân vào nấm mồ.

Thực ra ông đã sớm có dự định, nhưng bề ngoài thì vẫn phải hỏi ý kiến của nhiều người.

Nếu không, nó nhất định sẽ khiến một số người có những ý tưởng khác thường.

Nói xong, Matthew lại quay đầu nhìn Hannibal: “Hunter đặc biệt tên là Ryan, có vẻ cậu không thu được gì có ích từ người này.”

Hannibal cúi đầu, trong mắt có một tia lạnh lẽo: “Cậu ấy sẽ sẵn lòng hợp tác với chúng ta.”

Có vẻ như thứ ông ta để ý không chỉ là chuyện về giáo hội.

Matthew liếc gã một cái, lạnh nhạt nói: “Gần đây cậu đã rất vất vả. Tôi sẽ cho cậu đi nghỉ. Trong khoảng thời gian này, Ryan giao cho James phụ trách.”

James gật đầu và nói: “Xin tuân theo ý nguyện của ngài, thưa Đức Ngài.”

Hannibal ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt càng sâu.

Gã mở miệng: “Dạ.”

……

Ở một nơi khác, Đỗ Duy và Alexis đang đi dạo trên đường phố New York.

Hai người đang mua sắm.

Cũng giống như những cặp đôi bình thường nhất, họ cần làm những hoạt động sinh hoạt bình thường để thúc đẩy tình cảm phát triển.

Nhưng vừa bước ra khỏi một cửa hàng hàng hiệu quần áo nam. Đỗ Duy nhận được một cuộc gọi.

ID cho thấy đó là cha của Reagan.

“Xin chào, bác sỹ Đỗ Duy, tôi là cha của Reagan. Một tháng trước, tôi đã đưa con gái tôi, Reagan đến phòng khám tư vấn của bác sỹ và đặt lịch hẹn tư vấn. Chắc bác sỹ còn nhớ.”

“Tình trạng của con gái tôi gần đây lại trở nên nghiêm trọng. Không biết gần đây bác sĩ có cuộc hẹn trước nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.