Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Trong phòng, ngoại trừ một khu vực nhỏ được ánh nến chiếu sáng, phần còn lại đều là bóng đen dày đặc và âm u.
Đỗ Duy ngồi trên ghế, đóng quyển nhật ký của Mike Stowe, ngây người dán mắt vào chiếc mặt nạ trắng một cách.
Ngoại trừ lỗ hở ở mắt, mũi và miệng đều trống không.
Chiếc mặt nạ này khiến Đỗ Duy cảm thấy rất nguy hiểm, dường như nó ẩn chứa một vật gì đó cực kỳ tà ác.
Theo nhật ký của Mike Stowe, sau khi anh ta đeo một chiếc mặt nạ, một ác linh đã quấn lấy anh ta.
Ác linh đó đáng lẽ phải ở trong biệt thự này, nhưng dường như nó đang ở trong một trạng thái kỳ lạ.
Còn chiếc mặt nạ còn lại, Mike Stowe cũng chưa từng chạm vào nó nữa.
Nói cách khác, trong chiếc mặt nạ còn lại, còn có một ác linh khác.
Lúc này, Đỗ Duy đột nhiên cau mày, hình như có thứ gì đó xâm nhập vào lỗ mũi, khiến hắn vô cùng khó chịu.
“Là bụi... không, đây là bột xương dùng để đối phó với ác linh.”
Hắn cúi đầu liếc nhìn xuống dưới chân, không biết từ khi nào, sau khi ngồi xuống ghế, bột xương vương vãi xung quanh, đã bị thổi bay một cách âm thầm, lặng lẽ.
Cùng lúc đó, sau lưng Đỗ Duy, một bàn tay chậm rãi duỗi ra từ trong bóng đen.
Đôi tay trắng nõn, thon thả, trừ cái đó ra, chủ nhân của đôi bàn tay lẩn trốn ở trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của kẻ đó.
Đỗ Duy lúc này lại ngồi trên ghế, dưới góc nhìn nghiêng, hắn trông thấy đôi tay đó đang muốn bóp lấy cổ của mình.
Không gian yên tĩnh, không một tiếng tiếng động.
Thậm chí còn không phát ra tiếng gió nào, bất cứ ai cũng không kịp phản ứng.
Đỗ Duy cũng làm như vậy, khi phát hiện bột xương mà hắn rải xung quanh mình bị thổi vào một góc. Hắn bèn đưa tay ra, không hề do dự nắm lấy chiếc mặt nạ.
Kế đó đeo ngay lên mặt.
“Đối mặt với cái chết, phải luôn duy trì bình tĩnh.”
Đỗ Duy tự nhủ, giây tiếp theo liền đứng dậy, kéo ghế ra, nhìn về phía sau.
Ngay đúng lúc ấy, đôi bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh kia xuất hiện trước mặt của Đỗ Duy, chỉ cách cổ của hắn 10 cm, chỉ cần duỗi tay thêm một chút là có thể chạm vào da thịt của hắn.
Nhưng nó đã dừng lại.
Vào lúc này, mặt nạ che đi gương mặt của Đỗ Duy, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Thứ mà hắn có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ ảm đạm, ức chế và kỳ quái.
Như thể không phải Đỗ Duy đeo mặt nạ, mà hắn đang chuyển sang một dạng sống khác.
Nhìn đôi bàn tay này, Đỗ Duy nói rất nhỏ: “Ác linh? Tạm thời cứ gọi mày như vậy. Tuy đến giờ, tao vẫn chưa biết phương thức phát động của mày, nhưng tao đã phát hiện bí mật của căn biệt thự này.”
“Và bây giờ, tao muốn làm một thử nghiệm trên cơ thể của mày.”
Đỗ Duy nói xong, bèn tiến lên một bước, tiến thẳng vào tầng thứ ba Quỷ Nhãn, duỗi cánh tay phải bị ác linh hoá, trực tiếp nắm lấy.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là ngay sau đó, đôi cánh tay dang ra từ trong bóng đen dường như cảm nhận được điều gì đó, chúng đột ngột rút lui.
Bắt hụt...
“Mày sợ cái gì?”
Vị trí đôi mắt ở trên mặt nạ, càng ngày càng lạnh.
Đỗ Duy không dễ dàng từ bỏ, đi về phía bóng đen. Thậm chí hắn còn móc trong túi ra chiếc bật lửa có thể xử lý ác linh, bật lửa.
Nếu cần, hắn còn muốn phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ biệt thự.
Ảnh hưởng đến hiện thực cần phải được xây dựng trên cơ sở của thực tế, nếu không thì đó là điều viển vông.
Đáng tiếc là khi Đỗ Duy bật lửa lên, toàn bộ căn biệt thự đều đã có thay đổi rõ rệt.
Sự dị thường có thể cảm nhận được bằng trạng thái Quỷ Nhãn, cứ như thủy triều rút đi rất nhanh.
Ngọn lửa đỏ rực của chiếc bật lửa cũng nhanh chóng bị dập tắt.
“Thất bại rồi?”
Giọng của Đỗ Duy có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ lại có kết quả như vậy.
“Thật đáng tiếc.”
Đỗ Duy thở dài, có chút tiếc nuối nhìn căn nhà, ánh nến trên bàn dần dần chiếu sáng xung quanh, lộ ra bộ dáng vốn có của căn nhà.
Cách bố trí cũng giống như phòng ngủ, nhưng có rất nhiều mặt nạ được vẽ trên tường. Mỗi mặt nạ đều khác nhau, hoặc không có ngũ quan, hoặc chỉ có một cái duy nhất, hoặc nó hoàn toàn không phải là mặt người, mà giống như dã thú.
Vừa lúc đó, smartphone của Đỗ Duy đột nhiên reo lên.
Hắn suy nghĩ một chút, lấy smartphone ra nhìn, người gọi là cha Tony, khi điện thoại mất tín hiệu, có khoảng mười cuộc gọi nhỡ.
Sau khi nhấn nút trả lời, giọng nói lo lắng của Cha Tony vang lên ngay lập tức qua smartphone.
“Đỗ Duy, cuối cùng cũng điện được rồi. Cha sắp tới nhà của bà Mina rồi, tình hình của con giờ thế nào rồi?”
“Tình huống rất tốt...”
……
Sau khi cúp máy.
Đỗ Duy nhét chiếc bật lửa vào túi rồi đứng đó, không nói lời nào, cả người như đông cứng lại.
Và trong tâm trí của hắn, có một cảm giác buồn nôn không thể diễn tả bằng lời.
Nó giống như lần đầu tiên bước vào trạng thái Quỷ Nhãn, trong tai đầy tiếng rít bén nhọn, tim có cảm giác đau thắt. Điều chủ yếu chính là, dường như có thứ gì đó đang cố nhét vào trong óc, đau đến mức đầu muốn nứt ra.
Hắn nóng nảy muốn phát tiết những chất chất chứa trong lòng, nhưng sau khi đeo mặt nạ, sự băng giá, lạnh lẽo và u ám dần ăn mòn làn da dọc theo chiếc mặt nạ.
Sự điên cuồng và lý trí bị ép xoắn vào nhau.
Bộp ……
Đỗ Duy mạnh mẽ dùng tay phải nắm lấy mặt nạ, quăng mạnh xuống đất. Hai cái lỗ ở vị trí con mắt của chiếc mặt nạ mơ hồ đối diện với hắn, trông vô cùng quỷ dị.
“Hừ... hừ...”
Giờ phút này, sắc mặt của Đỗ Duy tái nhợt đến đáng sợ, không còn chút máu.
“Trông giống như bị quỷ ám, nhưng hình như có hơi khác.”
“Nếu không, mình không có khả năng thoát khỏi nó.”
Vừa mới rồi, Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được ý thức của mình xuất hiện bất thường, thậm chí không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Ngay cả Đỗ Duy cũng cảm thấy rằng sau khi đeo mặt nạ, hắn đang điều khiển một xác chết, thay vì cơ thể của chính mình.
Giống như một người chết.
Cứ như đã trở thành ác linh, nhưng không có năng lực của một ác linh.
Sự tồn tại của mặt nạ giống như một công tắc.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lắc đầu, cảm xúc vô cùng phức tạp, gói chiếc mặt nạ này vào vải trừ tà rồi nhét vào ba lô.
Và quyển nhật ký cũng như vậy.
Sau đó, hắn mệt nhọc mang ba lô, bước ra khỏi phòng ngủ của Mike Stowe với tốc độ chậm.
Tầng 2 của biệt thự đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, cầu thang được thay bằng sàn và tường cũng đã xuất hiện.
“Giống như bị hút vào một không gian kỳ lạ.”
Đỗ Duy lạnh lùng nói, khi đi ngang qua phòng ngủ của Kelly, hắn quay đầu liếc nhìn.
Sắc trời âm u, nhưng trước đó không có cảm giác u ám và ức chế như lúc trước.
Ngọn nến cháy gần hết, thi thể vẫn tốt như lúc ban đầu...
Cứ như cảnh châm lửa đốt tóc của Kelly trước đó hoàn toàn chỉ là ảo ảnh.
Mặc dù thời điểm cố gắng tiếp xúc với ác linh trong căn biệt thự, đôi tay kia đã lui về phía sau, nhưng chỉ riêng điều này đã khiến Đỗ Duy nhìn ra rất nhiều thông tin.
Thí dụ như, động tác suỵt có ý nghĩa gì...