Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 218: Chương 218: Một bàn tay...




Dịch: Hoàng Hi Bình

12 giờ là một thời gian rất vi diệu. Nó có nghĩa là kết thúc ngày cũ, và bắt đầu một ngày mới.

Ngoài hành lang của khách sạn có một chiếc đồng hồ cũ hình tròn, khi kim, phút và giây đều ở vị trí 12 giờ, chúng kêu tic tắc.

Đột nhiên một tràng chuông báo vang lên khắp hành lang.

Mặc dù bên ngoài trời đang đổ mưa, và rất ồn ào, nhưng tiếng chuông báo của đồng hồ vẫn rất chói tai.

Khi thiết kế hành lang khách sạn, đều sẽ bố trí ánh sáng rất mờ, vì điều này có thể mang lại cho mọi người cảm giác yên tâm và thoải mái.

Tất nhiên, điểm này đã được phóng đại vô hạn tại khách sạn của bà Mary Shaw.

Sau khi màn đêm buông xuống, ánh đèn dần tắt, hành lang tối om, sâu thẳm như có một miệng máu vô hình đang há rộng, chỉ cần có người bước vào, sẽ bị nó nuốt chửng.

Và trong phòng của Đỗ Duy.

Hắn không ngủ mà ngồi trên giường, lấy khăn lau sạch khẩu súng lục của mình.

Khi nghe thấy tiếng chuông báo dồn dập, bỗng nhiên một cảm giác u ám, khó giải thích dâng lên trong lòng hắn, kèm theo sự cáu kỉnh và những cảm xúc khác do âm thanh quá ồn gây ra.

“Sẽ có chuông báo vào lúc nửa đêm. Rốt cuộc kẻ ngu ngốc nào đã đưa ra quyết định như thế này.”

“Thảo nào khách sạn này không có khách nào ngoại trừ mình.”

“Tuy nhiên, mình nghĩ đây chỉ là màn dạo đầu.”

Đỗ Duy vừa cười mỉa mai vừa lau súng.

Giọng điệu của hắn rất lạ, mang theo chờ mong và sốt ruột.

Cho dù bà Mary Shaw có bí mật gì đi nữa, hắn cũng không quan tâm.

Những gì hắn quan tâm chỉ là giải quyết sự kiện ác linh, rồi nhân cơ hội này để bại lộ trạng thái ác linh hoá của mình, để tiến vào giáo hội và lấy thêm thông tin mà hắn cần.

Mà bên cạnh hắn, tức là trên giường, có rất nhiều thứ.

Đầu tiên là 2 chiếc mặt nạ màu trắng, một chiếc đầy vết nứt và một chiếc mới tinh. Sau đó là 2 lá bài Joker, cây dao sắc nhọn. Cùng chiếc Thánh Đinh đựng trong một chiếc hộp dài hẹp, và chiếc zippo có thể đối phó với ác linh. Về phần chiếc ô đen, nó được đặt cạnh chân của hắn.

Có thể nói là bảo vệ toàn diện.

Giờ bất kể là ác linh nào xuất hiện trong phòng, cũng không thể dễ dàng giết chết hắn, kể cả The Nun. Và, ở đầu giường, có một quả bóng bay màu đỏ được buộc vào.

Bỗng Đỗ Duy quay đầu nhìn vị trí cửa.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn có thể cảm nhận được một luồng khí u ám, dần dần ấo ủ ở cửa.

“Thú vị.”

Ánh mắt tuy vẫn lạnh lùng, nhưng toàn thân lại rất bình tĩnh.

Cho dù chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thu hồi ánh mắt, xốc lại áo gió, thu dọn những món đồ đang bày trên giường.

Lần này, vì muốn mang theo Pennywise, hắn đã cố ý mua một chiếc áo gió lớn có rất nhiều túi bên trong, đủ để chứa đồ đối phó với ác linh.

Sau đó, Đỗ Duy cầm gấp gọn ô lại, thất thần đứng dậy đi về phía cửa. Đồng thời, trong phòng, bóng đèn dường như không ổn định, bắt đầu nhấp nháy.

Nhiệt độ giảm đột ngột ở cái độ mà cơ thể con người có thể cảm nhận được.

Có chút se lạnh.

Nhưng Đỗ Duy hoàn toàn không để ý đến cảm giác này, những sự kiện ác linh mà hắn trải qua quá dày đặc, những thay đổi bất thường của nhiệt độ này không xi nhê gì cả. Tuy nhiên, cũng một phần là do ác linh hóa. Hunter là một quá trình trở thành ác linh, sớm muộn gì con người cũng sẽ càng ngày càng quái dị, càng ngày càng lạnh lùng, vô cảm.

Từ thể xác đến tâm hồn, đây là một quá trình thoái hóa.

Cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân vang lên.

Đỗ Duy bước tới cửa bèn dừng lại.

Giờ hắn đang ở rất gần cửa, nghiêng người về phía trước, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài qua lỗ mắt mèo, chỉ cần duỗi tay là có thể mở cửa.

Tuy nhiên lúc này, hắn nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân.

Cộp cộp cộp!

Nó giống hệt như tiếng bước chân của hắn, bất kể tần suất hay độ lớn của âm thanh, không có sự khác biệt nào cả.

Sự khác biệt là có một độ delay trong bước chân ở sau vách tường bên cạnh.

Ngay lập tức, một ý tưởng kỳ lạ nảy ra trong đầu của Đỗ Duy.

Giờ có một người đang đứng ở cửa phòng bên cạnh?

Nhưng trong khách sạn này không có ai khác ngoại trừ hắn. Hơn nữa từ khi bước vào phòng, hắn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ bên ngoài.

Kẻ bên ngoài không phải con người. Hắn đưa ra phán đoán ngay lập tức. Nhưng cũng chưa hẳn là ác linh.

Bởi vì sự bất thường được tìm thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn, chỉ xuất hiện bên ngoài cửa phòng của hắn.

Cốp cốp cốp.

Tiếng bước chân lại vang lên.

Lần này, nó đến từ căn phòng bên trái.

Căn phòng mà Đỗ Duy sống nằm ở giữa hai căn phòng.

Khi hắn đi từ đầu giường ra cửa, tiếng bước chân dường như đã gây ra sự thay đổi đặc biệt nào đó, khiến tiếng bước chân ở hai gian phòng bên trái và bên phải giống nhau.

“Nó giống như một trò đùa dai nhàm chán, hoặc thủ đoạn doạ người cấp thấp.”

Giọng của Đỗ Duy rất bình tĩnh, nói xong đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.

Cót két, xoay tay cầm và kéo cửa mở.

Một luồng gió lạnh ập vào trước mặt.

Như thể tầm nhìn của hắn bị ảnh hưởng, một bóng đen mơ hồ vụt qua anh.

Dị thường nhìn thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn, lập tức biến mất.

Một cánh cửa, đóng và mở, giống như một cái nút, một khi chạm vào, nó sẽ tạo ra những thay đổi hoàn toàn trái ngược nhau.

Đỗ Duy hơi cúi đầu nhìn xuống. Trên sàn nhà ngoài hành lang, có một vệt nước nhỏ.

Như thể có thứ gì đó từng đứng ngoài cửa, đang chờ đợi mình.

“Nhưng tại sao nó lại chạy?”

Đỗ Duy không hiểu được, suy nghĩ xong bèn bước ra bên ngoài.

Toàn bộ hành lang mờ mịt đến đáng sợ, ngoại trừ ánh sáng chập chờn từ cửa phòng, tầm nhìn của hắn bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.

Và, bởi vì bóng đèn nhấp nháy, khiến cho phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy trở nên tranh tối tranh sáng.

Nó giống như việc bật và tắt đèn.

Rẹt.

Tiếng điện xẹt vang lên, những bóng đèn trong nhà vụt tắt.

Không có ánh sáng, Đỗ Duy đứng ở cửa bèn rơi vào vào trong bóng tối.

Nhưng hắn không quan tâm, thay vào đó hắn cẩn thận nhìn chằm chằm về cuối hành lang.

Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang tồn tại.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện, đứng ở cuối hành lang. Trừng lớn đôi mắt trống rỗng, yên lặng nhìn chằm chằm vào mình.

Ác ý mỗi lúc một sâu đậm.

Nhưng Đỗ Duy lại dửng dưng nhìn nó, ánh mắt cũng lạnh lùng chết chóc, không có một chút cảm xúc nên có của một con người.

“Ác linh?””

Hắn bỗng nói điều ra câu tự hỏi, tay trái cầm chiếc ô đen, tay phải rút một con dao sắc nhọn môi giới của áclinh từ trong áo gió ra, chuẩn bị bước tới để xem xét.

Nhưng trước khi cất bước, vai của hắn hơi chùng xuống.

Với một cái vỗ nhẹ, một bàn tay nhợt nhạt và mảnh mai trông như của phụ nữ lò ra từ trong phòng ở phía sau, và đặt lên vai của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.