Dịch: Hoàng Hi Bình
Phòng khám tư vấn tâm lý.
Đỗ Duy trở về nhà, xách ba lô lên, kiểm tra chiếc đồng hồ cổ treo tường. Sau khi xác định không có vấn đề gì bèn chuẩn bị rời đi.
Hắn đã chuẩn bị tốt, để đối phó với mọi tình huống bất ngờ.
Đóng cửa lại, băng qua đường, đến bên chiếc Subaru Impreza, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi.
Ngay sau khi hắn rời đi, 5 chiếc ô tô màu đen từ từ đỗ lại trước nhà của Roy, cô hàng xóm.
2 phút sau.
Nhiều phụ nữ mặc đồng phục đen bước ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó...
Sau đó, họ đưa mắt về phòng khám tư vấn, nhỏ giọng trao đổi.
……
2:40 chiều.
Công viên giải trí ở Quận Manhattan, New York.
Đỗ Duy đỗ xe, xách túi đi nhanh về phía Ngôi nhà kinh dị.
Hôm nay là thứ năm, không có nhiều du khách, cũng không có hiện tượng chen chúc.
Nhìn xung quanh, chỉ có một số cơ sở vui chơi quy mô lớn, mới hấp dẫn đông người tham gia.
“Xin chào quý khách, quy khách có nhu cầu trải nghiệm tòa nhà chọc trời thú vị nhất không ạ?”
“Tàu lượn siêu tốc cỡ lớn, 1 phút, có thể mang lại cho quý khách trải nghiệm thị giác mạo hiểm nhất.”
“Cám ơn, không cần đâu!”
Từ chối sự nhiệt tình mời chào của nhân viên suốt một đoạn đường, cuối cùng Đỗ Duy cũng đến nơi.
Ngôi nhà kinh dị đã mua Annabelle.
Toàn bộ ngôi nhà kinh dị trông rất cũ kỹ, bức phù điêu mặt quỷ cường điệu ở cửa đã bị hư hại và phai màu, nhân viên đứng ở cửa trông cũng ủ rũ.
Tuy tình hình như thế, nhưng cũng có rất nhiều trai xinh gái đẹp tìm đến vì hứng thú.
Ngay lúc hắn đang dừng lại quan sát, một nhóm 4 người trông như sinh viên đại học cười đùa vui vẻ bước vào.
Trong khi Đỗ Duy đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
Cửa vào được thiết kế đặc biệt để tránh ánh sáng, tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
【Quỷ Nhãn】
Không chút do dự, Đỗ Duy trực tiếp tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Hắn cần xác nhận tình huống cơ bản, nhằm điều chỉnh biện pháp đối phó.
Tiếp đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảm giác Đỗ Duy về Ngôi nhà kinh dị cũng hoàn toàn thay đổi.
Nếu nói, trước đây không hề có điều gì khác thường.
Nhưng hiện giờ, vô hình trung có cảm giác u ám, chán nản.
Tuy chỉ có những thứ này, nhưng thế cũng đủ rồi.
“Có thể khẳng định, nó ở bên trong.”
Đỗ Duy thầm đưa ra kết luận, đi tới trước mặt nhân viên.
“Xin lỗi, có cảnh tượng đặc biệt đáng sợ nào trong Ngôi nhà kinh dị này không?”
Nhân viên nghe xong, lập tức sảng khoái, tươi cười nói: “Xin chào quý khách, xác ướp sống lại, khu tượng sáp đáng sợ, ma nữ đòi mạng, búp bê tử thần, ác mộng trên phố Elm, những cảnh tượng khủng khiếp mà anh không dám nghĩ đến, ở đây bọn em đều có.”
Đỗ Duy nhận thấy rằng các nhân viên đã sử dụng cụm từ “Búp bê tử thần“.
Bèn hỏi: “Búp bê tử thần nghe rất thú vị, có phải là một cảnh mới được thêm vào không?”
“Dạ, thưa quý khách, đây là tràng cảnh bọn em vừa mới bố trí vào buổi sáng. Phản hồi từ một số du khách là vô cùng đáng sợ, hầu hết tưởng đó thật sự là búp bê tử thần.”
Đỗ Duy gật đầu, sau đó hỏi: “Cậu có chắc Ngôi nhà kinh dị đủ rộng để chứa nhiều tràng cảnh như vậy không?”
Các nhân viên giải thích: “Ngôi nhà Kinh dị của chúng tôi, mặc dù trông không lớn, nhưng thực sự là hạng mục đầu tiên được phát triển trong công viên giải trí. Ngoài những tràng cảnh được bố trí trên mặt đất, rất nhiều phân cảnh kinh dị được đặt dưới tầng hầm.”
“Vậy búp bê tử thần thì ở đâu? Nó cũng ở dưới tầng hầm sao?”
“Vâng, thưa quý khách, nếu quý khách muốn trải nghiệm một hành trình kinh dị gay cấn, thì Ngôi nhà kinh dị chắc chắn là lựa chọn tốt nhất của quý khách, giá cả lại rẻ nữa.”
Đỗ Duy mỉm cười, lấy một tờ tiền trong ví, đưa cho đối phương.
Nhân viên lịch sự nhận tiền, thối tiền lẻ kèm theo vé vào cửa.
“Đây là vé của quý khách, sau khi vào sẽ có tủ soát vé, chỉ cần nhét vé vào trong khe tủ là có thể bắt được hành trình này. Chúc quý khách chơi vui vẻ!”
……
Bước vào lối đi tối om của Ngôi nhà kinh dị, không nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào.
Bên tai, truyền đến xen lẫn với tiếng cười quỷ dị réo rắt ghê rợn như có như không của phụ nữ, cực kỳ doạ người.
Đối mặt với bầu không khí khủng khiếp và đáng sợ mà Ngôi nhà kinh dị cố ý tạo ra, Đỗ Duy không chút phản ứng, chẳng hề bị ảnh hưởng nào.
“Hiệu ứng âm thanh nhạt nhẽo và cách bài trí tệ hại đến thế này! Tại sao lại có người muốn đến một nơi thế này để tìm kích thích?”
Đỗ Duy không thể nào hiểu được.
Dù là trước đây hay bây giờ, hắn đều không có hứng thú với nhà ma.
Hắn nhớ khi còn là sinh viên chuyên ngành pháp y, có một nữ sinh khoá dưới mời mình xem một bộ phim kinh dị trong rạp chiếu phim. Hình như bộ phim tên là Coming Soon*, sau khi kiên nhẫn xem được một nửa, cũng đã phân tích mọi diễn biến tiếp theo của câu chuyện, hắn chẳng thấy có gì đáng sợ cả.
*Coming Soon - 2008: 1 bộ phim kinh dị của Thái Lan
Sau đó, nữ sinh kia lại mời mình nữa, nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối.
Đó cũng là bộ phim kinh dị duy nhất hắn từng xem.
So với phim kinh dị, Ngôi nhà kinh dị dường như ở một đẳng cấp khác.
Càng đi vào sâu hơn, xung quanh bắt đầu xuất hiện những ngọn đèn mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy những thứ trước mặt.
Trước tủ soát vé, có 4 người trông giống như sinh viên đại học mới thấy hồi nãy đang đứng, họ đang thì thầm điều gì đó.
Nhìn thấy Đỗ Duy đến, một gã da trắng lên tiếng chào hỏi: “Này anh, có muốn đi chung không?”
Ba người còn lại cũng nhìn Đỗ Duy.
“Tại sao phải đi chung?”
Đỗ Duy nhìn 2 nam 2 nữ, cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu những người này tới đây để tìm kích thích, tại sao lại mời mình đi cùng.
Gã da trắng lúng túng nói: “Thực ra, đây là ngôi nhà kinh dị lâu đời và đáng sợ nhất ở quận Manhattan. Chúng tôi hơi sợ... do dự có nên vào trải nghiệm...”
“Anh không đề nghị mấy em đi vào cùng anh. Nghe nè, anh khuyên các em tốt nhất hãy rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Đỗ Duy vô cảm nói, hắn ghét việc làm chuyện gì, mà có người khác bên cạnh.
Hơn nữa, trong Ngôi phòng kinh dị này có thực sự ác linh, dù không ai biết, nhưng nó cực kỳ đáng sợ.
Tuy nhiên, khi nhóm người kia nghe được câu này của Đỗ Duy, họ lại cảm thấy bị xem thường.
“Này, ông anh, chúng tôi đã mua vé.”
Gã da trắng vẫy vé, và 3 người còn lại nhún vai.
“Bỏ đi, Bob, 4 người chúng ta là đủ rồi. Dù sao thì, chúng ta đến đây là để tìm kích khích.”
Gã đàn ông da trắng tên Bob gật đầu ngừng nói chuyện với Đỗ Duy, sau khi bốn người bỏ phiếu vào tủ soát vé, một cánh cửa giấu trong vách tường được mở ra.
Ánh đèn bên trong rất mờ, rất tối, có thể nhìn thấy hình dáng của thứ gì cực kỳ mờ ảo, như thể đang che giấu thứ gì đó.
Đỗ Duy không thèm nói nữa, bỏ vé vào tủ, bước vào bên trong.
Khi Bob nhìn thấy Đỗ Duy đi theo sau, gã không khỏi khinh thường người đàn ông châu Á. Nhưng gã cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy thêm người, càng thêm an toàn.
Nhưng giây tiếp theo.
Một tiếng ầm vang lên!
Cánh cửa đóng lại!
Mọi vật xung quanh ngay lập tức chìm vào trong bóng tối.
Một sự im lặng chết chóc...
Trong bóng tối, Đỗ Duy cau mày, lúc cánh cửa đóng lại, dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cảm thấy thứ gì đó khác thường. Dường như từ khi cánh cửa đóng lại, toàn bộ Ngôi nhà kinh dị đã cách biệt với thế giới bên ngoài, trở nên tràn đầy áp lực và âm u.