Dịch: Hoàng Hi Bình
201: Người đàn ông đó xuất hiện
Mưa vẫn tuôn xối xả.
Hiện tại công viên đã có rất nhiều vũng nước đọng.
Đỗ Duy cầm ô đen đứng dưới mưa, dưới chân là một dòng nước xoáy đang hội tụ, hướng về cống thoát nước ở trước cửa.
Cống này được xây dựng ở bên đường, được quây bằng lưới thép hoen gỉ, thủng lỗ chỗ.
Những chiếc lá khô được dán trên hàng rào thép gai, trông khá lộn xộn.
Đỗ Duy ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Phía sau hàng rào thép gai ở đầu ống thoát, một đôi mắt đẫm máu cực kỳ hung ác cũng đang nhìn chằm chằm Đỗ Duy.
Thằng hề Pennywise, trốn trong cống thoát nước này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bị ám thị tâm lý của mình ảnh hưởng, sắc mặt của Đỗ Duy không khỏi tái nhợt, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, nhưng lại mặc cho loại cảm xúc này phát triển.
Và Thằng hề Pennywise cũng cảm nhận được nỗi sợ của Đỗ Duy.
Với một nụ cười toe toét, nó vươn tay ra khỏi cái lỗ trên hàng rào thép gai, và nắm lấy mắt cá chân của Đỗ Duy.
Móng nhọn và cong như móng vuốt của dã thú.
Đồng thời da tay cũng trắng bệch, trông còn khủng khiếp hơn.
“Hừ...”
Đỗ Duy bước nhanh về phía sau, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
Thằng hề Pennywise cười dữ tợn hơn khi nhìn thấy điều này.
“Hehe... hehehe...”
Nó vươn tay ra điên cuồng cố gắng bắt Đỗ Duy lại, nhưng dường như nó không thể ra được vì nó đang trốn trong cống, dù có duỗi tay ra cũng không thể chạm vào mục tiêu.
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy khá an toàn.
Nhưng dần dần...
Cánh tay kia đã bình tĩnh lại và nằm trên mặt đất, để cho nước cọ rửa, rồi từng chút một rụt trở lại ống cống.
Đỗ Duy liếc mắt, nhìn vào cống thoát nước.
Bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả.
Nhưng kết nối đó cho hắn biết rằng Thằng hề Pennywise vẫn ở bên trong...
Bầu không khí áp lực đến mức nghẹt thở.
Ác linh không thể bị hạn chế bởi một cái cống thoát nước.
Lý do nó ở lại bên dưới, là vì nó đang ấp ủ một thứ gì đó đáng sợ hơn.
Điều này còn đáng sợ hơn...
Đỗ Duy cầm chặt chiếc ô đen, tim đập dữ dội, nhìn chằm chằm vào ống thoát nước.
Không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại.
Đột ngột...
Một chuỗi tiếng bước chân đều đặn vang lên từ phía sau Đỗ Duy.
Hắn bèn quay đầu lại, đồng tử ngay lập tức co rút...
Sau lưng hắn, không biết từ bao giờ, xuất hiện một trung đội mà hắn biết rất rõ.
Kẻ đứng đầu là một cô gái cũng cầm một chiếc ô đen.
Khủng khiếp cực điểm...
Đó là trung đội ác linh...
Sắc mặt của Đỗ Duy trở nên vô cùng xấu xí, hắn rất chắc chắn rằng trung đội ác linh đã bị chính mình gài bẫy, kẹt lại ở thành phố Massas, không thể đến đây.
Những thứ trước mắt, lại là cảnh tượng chân thật nhất.
Cảm giác ức chế và ác ý thật sự đáng sợ.
“Đây không phải là ảo giác, mà là ảnh hưởng của nó, sau khi mình sản sinh sợ hãi với Thằng hề Pennywise.”
“Có vẻ như nó có thể tạo ra thứ gì đó khiến mình sợ hãi, nhưng không mạnh đến mức...”
Đỗ Duy miễn cưỡng giữ bình tĩnh, hắn đang ám thị tâm lý với chính mình, không thể không sợ hãi.
Tất nhiên, hắn không định làm như vậy.
Vì một khi nỗi sợ hãi biến mất, Thằng hề Pennywise chắc chắn sẽ lại bỏ chạy.
Nó giống như câu cá.
Hắn là người câu cá, và nỗi sợ hãi là mồi câu...
Trong ống cống, Thằng hề Pennywise vẫn không chịu đi ra, nó nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt hung ác, không ngừng cười toe toét.
Tiếng cười càng lúc càng khủng khiếp.
Ban đầu chỉ xuất hiện bên tai, nhưng giờ lại trực tiếp vang lên trong tim.
Cho dù Đỗ Duy có bịt tai lại, cũng không ngăn được tiếng cười khủng khiếp này.
Càng sợ hãi nó, nó càng mạnh mẽ hơn.
Đỗ Duy nhìn đầu vào của ống cống, sau đó quay lại nhìn trung đội ác linh đang chuẩn bị đi tới trước mặt, vẻ mặt chật vật, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn.
Giây tiếp theo, Đỗ Duy thở dài xoay người rời đi, có vẻ như hắn đã hoàn toàn từ bỏ việc đối phó với Thằng hề Pennywise, không thể chịu nổi loại chuyện kinh khủng này mà bỏ trốn.
Nhưng hắn vừa mới xoay người, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đôi mắt đỏ ngầu, với ác ý cực kỳ mạnh mẽ, thân hình của nó mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mờ nhạt.
Lao thẳng về phía Đỗ Duy ngay khi hắn xuất hiện.
Quay đầu lại, xung quanh càng lúc càng tối, rất nhiều ác linh từng tiếp xúc với Đỗ Duy lặng lẽ hiện lên.
Có The Nun, Annabelle, bà Mina bị quỷ ám, 2 ác linh quấn đầy băng...
V.v…
Vào thời điểm này, Thằng hề Pennywise dường như đã nắm bắt được cơ hội, và bất ngờ biến mất khỏi ống cống.
Dựa vào kết nối, Đỗ Duy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên...
Trên đầu hắn, một cái miệng lớn như chậu máu xuất hiện.
Thằng hề Pennywise một tay cầm quả bóng bay lớn màu đỏ, tay kia chộp vào mắt của Đỗ Duy.
Nó có thể ăn thịt người...
Nhưng Đỗ Duy lại chế nhạo nó: “Mày đã cắn câu...”
Hắn trực tiếp duỗi tay phải ra, nắm lấy Thằng hề Pennywise, tiến vào ác linh hoá.
Hơi thở lạnh lẽo lại xuất hiện.
Ám thị âm lý mất đi hiệu lực.
Vẻ mặt Đỗ Duy trở nên vô cảm, cánh tay phải ác linh hoá trực tiếp túm lấy cổ của Thằng hề Pennywise, đè xuống đất, kiên quyết giữ chặt tại chỗ.
“Giờ mày đã biết sợ hãi là gì chưa?”
Thằng hề Pennywise vùng vẫy, bàn tay phải ác linh hoá của hắn kẹp chặt cổ nó, và nó không thể thoát ra được.
Đồng thời, sau khi Đỗ Duy giải trừ ám thị tâm lý của mình và trở lại bình thường, thì cái gọi là cảm xúc tiêu cực như sợ hãi và kinh hoàng đơn giản chỉ là một trò đùa.
Sức mạnh của nó có liên quan đến nỗi sợ của mục tiêu.
Khi không còn sợ hãi, nó chỉ có thể vùng vẫy...
Đỗ Duy dùng tay phải giữ cổ của Thằng hề Pennywise, dùng tay trái kéo mảnh vải trắng từ ba lô ra, cố gắng quấn nó lại.
Nhưng Thằng hề Pennywise lại cười rất tươi.
Ở bên cạnh Đỗ Duy, ác linh nhanh chóng tiếp cận.
Thậm chí, rất nhiều ác linh mà Đỗ Duy từng tiếp xúc, hay những người hắn tận mắt thấy chết bởi ác linh, lần lượt xuất hiện.
2 ác linh chạm trán trong Ngôi nhà kinh dị...
Con ác linh bù nhìn trong cánh đồng lúa mì...
Roy, hàng xóm của Đỗ Duy...
Nữ streamer Linda chết trên xe buýt...
Ở khắp nơi xung quanh Đỗ Duy, giống như một địa ngục trần gian...
Nhưng Đỗ Duy chế nhạo, nói với Thằng hề Pennywise: “Đừng phí sức nữa, những thứ mày đang tạo ra, tao dều đã giải quyết hết. Bản thể của chúng còn không giết được tao, mấy thứ hàng giả của mày tạo ra mà đòi doạ tao sợ?”
“Mày chẳng biết gì về tao cả!”
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ bên trong Đỗ Duy.
“Tao cũng nghĩ nó không biết gì về tao.”
Bầu không khí ức chế xung quanh hắn lập tức đóng băng.
Trong cơn mưa, một người đàn ông đeo mặt nạ trắng, bộ dáng giống hệt Đỗ Duy xuất hiện một cách kỳ lạ.
Là ác linh Đỗ Duy...
Bước đi tao nhã, khoảng cách mỗi bước đều đặn, nếu không phải khí chất lạnh lùng đáng sợ thì rất dễ gợi nhớ đến những quý ông quyền quý từ thế kỷ trước.