Xe buýt này khiến Meili cảm thấy rất tệ.
Nhưng Emily không nghĩ nhiều về chuyện, cô và Meili chỉ có một chiếc ô do nhân viên quán bar tặng miễn phí. Bây giờ cả hai đang ướt mưa, nếu không về nhà sớm, và tắm nước nóng thì chắc chắn sẽ bị cảm.
Có thể bắt được chuyến xe cuối cùng, là tốt lắm rồi.
Vì vậy, cô trực tiếp kéo Meili về phía cửa xe.
Thò đầu vào trong xem xét.
Trên xe đã có rất nhiều người đang ngồi, chỉ còn 4 ghế trống.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là vị trí của tài xế, vì cửa sổ cách ly, và vấn đề góc nhìn nên chỉ có thể thấy tài xế đang nghiêng người. Có vẻ đây là một nam tài xế đã lớn tuổi.
Nhìn về phía sau xe, có 9 người cầm ô che nắng, nhìn áo quần thì có nam có nữ.
Ở cửa sau, hình như có một người phụ nữ cao lớn đang ngồi, khoác chiếc mũ đội đầu và khăn choàng tương tự như trang phục của các giáo sĩ. Nhưng khuôn mặt của bà ta bị hành khách phía trước che mất, không thể nhìn thấy mặt mũi như thế nào.
Hàng ghế cuối cùng thì rất lạ.
Hai người đang cầm ô, ngồi hai bên trái phải bên cửa sổ, không thấy mặt, nhưng vị trí chính giữa lại bỏ trống, cũng không có ai ngồi.
Hừm... Chính xác mà nói, toàn bộ hành khách trên xe buýt đều rất kỳ lạ, họ đã lên xe mà sao vẫn cầm ô?
Emily hơi khó hiểu, nhưng cô không muốn lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, nếu giờ mà bắt taxi về nhà, sẽ đúng như Meili nói, rất không an toàn...
Essegrin là một thành phố hạng 3, an ninh và trật tự rất không tốt.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe buýt, cảm giác khó chịu của cô em Meili càng thêm mạnh mẽ.
Đáng lẽ cô em phải mong chờ chuyến xe cuối cùng nhất, nhưng lúc này, cô lại có cảm giác không muốn lên xe.
Tuy nhiên, chưa kịp nói, Emily đã bước tới nói chuyện với tài xế về việc mua vé.
Thấy vậy, cô em chỉ biết thở dài bất lực rồi bước lên.
Như hầu hết các chị em khác, Emily là người đưa ra quyết định. Trong phần lớn trường hợp, cô em chỉ đưa ra nhận xét.
……
Lúc này, Đỗ Duy đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cau mày khi nghe thấy hành khách mới có vẻ đang cố nói chuyện với tài xế.
Hắn thận trọng nâng chiếc ô lên, quan sát kỹ hai chị em.
“Có 2... người lên xe?”
Chỉ vài phút trước, khi chiếc xe buýt dừng lại ở trạm, trước sự ngạc nhiên của anh, 8 thanh niên mang ô, bộ dáng như sinh viên đã đồng loạt xuất hiện.
Hoặc có lẽ là... ác linh.
Những ác linh này khá giống với cô gái ngồi ngoài cùng bên phải Đỗ Duy.
Sau khi lên xe, ngồi xuống, bọn họ dùng ô che kín nửa người trên, toát ra hơi thở u ám, lạnh lẽo.
Đột nhiên, toàn bộ xe buýt chỉ còn lại 4 ghế trống.
Vị trí chính giữa bên tay phải của hắn, ghế đơn cạnh cửa trước và hai ghế trước mặt.
Trên xe buýt chỉ có 16 ghế hành khách, loại trừ ác linh không thể nhìn thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn, chỉ còn 3 ghế trống.
Và bây giờ có thêm 2 cô gái vừa lên xe, họ sẽ chiếm 2 chỗ, đó là một dấu hiệu không tốt.
Vì điều đó có nghĩa là chỉ cần một ác linh khác lên xe là nó sẽ đầy.
Nếu có nhiều ác linh trên xe buýt, nó sẽ giết những người không nên đi xe buýt này.
Là 2 cô gái...
……
Ánh mắt Đỗ Duy có chút phức tạp, khi biết 2 cô gái chắc chắn sẽ chết trên xe buýt, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tuy mình không định làm người tốt, nhưng tại sao trong lòng lại không có chút cảm xúc?”
Mắt của Đỗ Duy giật giật, có gì đó không ổn...
Trong hoàn cảnh khó lòng đảm bảo sự an toàn của bản thân, hắn khó có thể thương hại những sinh mạng khác, đặc biệt là những người xa lạ.
Bởi vì có rất nhiều “hành khách” trên xe buýt, thậm chí có một hành khách vô hình.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn có thể nhìn thấy nhiều hơn.
Ức chế, kinh hoàng, nghẹt thở, đủ thứ cảm xúc kỳ lạ mà người bình thường không thể hiểu nổi ngập tràn trong chiếc xe buýt này.
Người thường không có Quỷ Nhãn, không thể đối mặt và cảm nhận được nỗi kinh hoàng khi rơi xuống biển sâu. Nhưng Đỗ Duy, người vẫn ở trong trạng thái Quỷ Nhãn, lại khác.
Nói cách khác, mọi thứ hắn âm thầm chịu đựng vào lúc này, đều vượt quá khả năng nhận biết của người thường.
Đỗ Duy chợt nhận ra, nhân tính của mình đã giảm đi...
Có vẻ như khi mới bước vào trạng thái Quỷ Nhãn, nó không rõ ràng, hoặc ảnh hưởng không lớn. Nhưng sau khi bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, khi cánh tay phải ác linh hoá, nhân tính của hắn càng giảm đi nghiêm trọng.
Hắn lại lấy ô che nửa người trên của mình, tựa vào cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại.
“Vì vậy, đây là lý do giáo hội cảnh giác với những Hunter.”
“Nhân tính suy giảm, vậy thì ở giai đoạn cuối cùng, sau khi hoàn toàn ác linh hoá, sẽ xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Duy luôn lạnh lùng, bình tĩnh, lý trí, và không có cảm xúc dư thừa.
Điều này quả thực do hắn chi phối, nhưng sự thiếu nhân tính thể hiện ở phong cách bên ngoài của hắn.
Chẳng hạn như vào lúc này, Đỗ Duy lạnh lùng nhìn hai chị em xinh đẹp sau khi bắt chuyện với tài xế thất bại, quay đầu đi về phía hắn.
Hắn thậm chí không có suy nghĩ nhắc nhở bọn họ, bởi hắn nghĩ điều đó sẽ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn...
Nhưng nếu là trước kia, hắn sẽ có phần xúc cảm khi gặp những chuyện như vậy, thay vì vô cảm như bây giờ, giống như một ác linh.
Đỗ Duy thầm đưa ra quyết định.
“Khi vấn đề này kết thúc, phải tìm cho mình một cái neo.”
Theo một nghĩa nào đó, nếu như vất bỏ cảm giác khó chịu về thể chất và tâm lý, những thứ không thuộc về con người, cũng không phải không thể chấp nhận được.
Không thuộc về con người không có nghĩa không phải của ta...
……
Emily và Meili đi về phía sau xe, họ là chị em, nên tự nhiên họ sẽ không tách rời nhau.
Bởi vậy, chỗ bọn họ muốn ngồi, là hàng từ thứ hai từ dưới lên, hai cái ghế cạnh cửa sổ, trước mặt Đỗ Duy.
Nhưng càng đi về phía sau, sắc mặt của hai người càng trở nên xấu xa. Nhất là khi vừa đi ra cửa sau, nhìn thấy The Nun, bọn họ lập tức giật nảy mình.
Mặc đồng phục của một nữ tu, khuôn mặt xám xịt như thể được tô một lớp xi măng, ngũ quan trên khuôn mặt của nữ tu này rất mất cân đối, hoàn toàn khác với người bình thường.
Đôi mắt của nó to hơn người thường rất nhiều, không có tròng trắng, hoàn toàn là màu đen.
Môi đen như mực, như thể bị lửa thiêu chết, có dấu hiệu rõ ràng của bệnh valgus, máu chảy giọt xuống, nhìn thế nào đi nữa cũng không thể là người bình thường.
“Cái này... cái quái gì thế này.”
Lúc này Emily đã nhận ra có gì đó không ổn, cô nắm lấy tay của Meili, sắc mặt tái nhợt, thở gấp gáp.
Meili càng tồi tệ, lúc đầu cô còn sợ hãi, sau khi nhìn thấy nữ tu, cô run rẩy nói bằng giọng điệu sợ hãi: “Emily, chắc bọn mình đã lên nhầm xe...”
Ngay khi giọng nói cất lên, toàn bộ hành khách trên xe buýt dường như bị xúc động, tất cả đều quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm vào Meili và Emily.
Hai chị em sinh đôi còn chưa kịp hoàn thiện thế giới quan, khi gặp phải tình huống này, lập tức nghĩ đến những thứ khủng khiếp.
Hai chị em sửng sốt, và cùng nhau hét lên.
Mà điều này cũng khiến không khí trên xe buýt càng thêm căng thẳng.
Ánh đèn lắp sẵn trên trần xe bắt đầu nhấp nháy một cách điên cuồng. Mà Đỗ Duy ngồi phía sau, có thể cảm nhận rõ ràng, có rất nhiều ánh mắt đầy ác ý đang tập trung vào hai chị em sinh đôi.
Có vẻ như hành động của họ đã làm phiền những hành khách này...