Đi qua cánh cửa bị hỏng. Đỗ Duy tiến hành một cách cẩn thận trong bóng tối.
Đây là lần thứ hai hắn bước vào Ngôi nhà kinh dị.
So với lần trước, giờ hắn đã có nhiều thủ đoạn, và mạnh mẽ hơn.
Nhưng Ngôi nhà kinh dị lại càng đáng sợ hơn trước. Quanh đi quẩn lại, cách biệt thực lực của hai bên càng cách xa.
Tất nhiên, lần này khác trước.
Lần đầu tiên bước vào Ngôi nhà kinh dị, Đỗ Duy hoàn toàn là vì Annabelle. Nhưng sau khi phát hiện ra dị biến, mọi người bị mắc kẹt bên trong, hăns chỉ có thể lựa chọn tìm đường thoát ra ngoài.
Nhưng bây giờ, Đỗ Duy lại có ý định phá hoại.
Hàng trăm ác linh được Đánh Dấu, cộng với xe buýt, đã tạo thành hậu thuẫn đáng tin cậy nhất của Đỗ Duy.
Suy cho cùng, năng lực Đánh Dấu của hắn là hoàn toàn không nói đạo lý.
Ác linh không thể phát hiện đã bị Đánh Dấu, một khi được phát động, cho dù là ác linh đang giết người, chúng cũng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh Đỗ Duy.
Vô cùng vô lại.
Song Ngôi nhà kinh dị đã trở nên kỳ dị, khác xa với Ngôi nhà kinh dị ban đầu.
Không có ánh sáng, xung quanh chỉ toàn là bóng tối.
Nhưng thứ âm nhạc quái đản vang lên từ lúc nào, vẫn quanh quẩn bên tai.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, cảm giác chán nản càng ngày càng mạnh.
Đỗ Duy càng bước vào bên trong Ngôi nhà kinh dị, sự kỳ lạ do không gian ngột ngạt mang lại càng mạnh mẽ hơn.
Trong Ngôi nhà kinh dị có ác linh thực sự. Nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy đứa nào.
Dường như tất cả các ác linh đã biến mất.
Quá mức yên lặng.
Nhưng những ác ý được che giấu trong bóng tối vẫn hiện lên trong lòng của Đỗ Duy.
Hắn nín thở, bước đi nhẹ nhàng hơn.
Điều này làm chậm tốc độ tiến lên của hắn rất nhiều.
Nhưng càng vào thời điểm này, càng nên thận trọng.
Ngược lại, nếu gặp rắc rối có thể làm cho kế hoạch thất bại, thậm chí khiến hắn chết ở đây.
Càng đi về phía trước, tốc độ của Đỗ Duy càng chậm hơn.
Nhưng ngay khi đi qua một đoạn đường, đột nhiên... hắn nghe thấy một giọng nói rất yếu ớt.
Nghe như có ai đó đang thì thầm.
Kèm theo đó là tiếng nước nhỏ giọt.
Giống như có nơi bị rỉ nước.
Nhưng mũi chỉ toàn ngửi thấy mùi máu tanh.
Đỗ Duy cau mày dừng lại.
Theo hắn nhớ, phân cảnh đầu tiên trong Ngôi nhà kinh dị là Căn phòng ma ám kiểu Nhật.
Chỉ cần đi qua thông đạo này, sẽ nhìn thấy.
Căn phòng ma ám được làm bằng gỗ, dưới chiếc chiếu tatami giấu một không gian nhỏ hẹp, đồng thời bên trong còn có một quỷ hồn.
Nó thò đầu, nhìn lên, chỉ cần có người đến gần sẽ trở thành mục tiêu của nó.
“Vậy mùi máu tanh mà mình ngửi được là sao?”
Đỗ Duy rất khó hiểu.
Hắn chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt, lặng lẽ thò đầu về phía trước, trong trạng thái Quỷ Nhãn, căn phòng ma ám kiểu Nhật quả thực đang ở trước mặt.
Nhưng quỷ hồn đáng lẽ phải tồn tại đã không xuất hiện.
Trong tầm mắt, chỉ toàn là im lặng chết chóc.
Âm thanh thì thào biến mất.
“Có điều gì đó không đúng...”
Đỗ Duy quay đầu rời đi, tình huống hiện giờ không cần liều chết với tồn tại trong Ngôi nhà kinh dị.
Không cần thiết phải khám phá bí mật.
An toàn là quan trọng nhất.
...
Vài phút sau, ngay tại chỗ.
Ánh mắt của Đỗ Duy có chút lạnh lùng.
Hắn vừa đổi hướng đi, rời khỏi nơi đây, nhưng không ngờ lại quay lại chỗ cũ.
Lúc này, Đỗ Duy đang ở đầu thông đạo, trước mặt hắn là căn nhà ma ám kiểu Nhật Bản.
Những lời thì thầm im bặt, tiếng nước chảy nhỏ giọt cũng biến mất.
Hắn biết mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, hoặc là kể từ khi bước vào Ngôi nhà kinh dị, tồn tại đó đã trốn trong bóng tối, mở đôi mắt lạnh lùng, lặng lẽ quan sát hắn từ trong bóng tối.
Không có cách nào để tồn tại cả.
Chỉ có thể đi về phía trước, lui lại hoàn toàn vô ích.
Đây không phải là do ngũ quan lẫn lộn.
Với Quỷ Nhãn của Đỗ Duy, ác linh hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn.
Trừ phi nó là ma linh.
Nhưng Mercer nói ma linh đã đeo mặt nạ rời khỏi Ngôi nhà kinh dị, nó đã đi nơi khác.
Điều quan trọng nhất là giờ Đỗ Duy cảm thấy nôn nóng, không yên.
Trực giác mách bảo rằng hắn sẽ chết.
Đỗ Duy do dự lấy phong thư từ trong túi ra.
Hắn cần nhận được một số tin tức hữu ích.
Thời điểm bức thư được lấy ra, 1 dòng chữ nhanh chóng hiện lên trên tờ giấy.
[Ngài bước vào Ngôi nhà kinh dị cách đây 5 phút. Khi đi qua một đoạn đường, ngài phát hiện phía trước là căn phòng ma ám, một số điều kỳ lạ đã xảy ra. Ngài đã chọn quay lại, nhưng không thành công. Ngài lại trở lại chỗ cũ.]
Đỗ Duy xem nội dung bức thư rồi lấy zippo ra.
Hắn không cần phải tin tức kể lại chuyện hắn đã trải qua.
Lá thư có vẻ sợ hãi, dòng chữ biến mất ngay lập tức, thay vào đó là: [Chủ nhân vĩ đại, ngài có thể thử để Cái Bóng dò đường, dù sao thì nó cũng lì đòn hơn]
Quả thật cần một công cụ dò đường.
Đỗ Duy sờ lên mặt nạ trên mặt, ấn zippo.
Đột nhiên, trang giấy bùng cháy.
Khung cảnh xung quanh được thắp sáng bởi ngọn lửa.
Sau đó Đỗ Duy ném bức thư đang cháy ra ngoài.
Không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy trong cơ thể không còn sức lực.
Ở ngoài kia, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt hiện lên, thân hình rất trong suốt.
Đây là quỷ hồn. Ngay khi xuất hiện, lập tức vồ lấy mảnh giấy.
Thật không may, điều này không có tác dụng gì, tờ giấy nhanh chóng cháy hết, và lại xuất hiện trong chiếc phong bì mà Đỗ Duy đang cầm.
Có vẻ như phong bì mới là bản thể.
Đỗ Duy nhìn quỷ hồn mới hiện ra, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Một quỷ hồn lại khiến hắn nghĩ rằng mình chết chắc?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Đỗ Duy ở nguyên chỗ cũ, suy nghĩ vấn đề.
Ngoài thông đạo cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Nhưng những âm thanh xì xào, than thở mà tôi nghe thấy lúc đầu, và tiếng nước nhỏ giọt không xuất hiện nữa.
Lý do là gì?
Thứ tạo ra thanh đã rời đi rồi sao?
Đột ngột……
Giọng nói thì thào vang lên bên tai của Đỗ Duy.
Kèm theo đó là tiếng nước nhỏ giọt.
Giọng nói quá yếu ớt, khiến người ta nghe không rõ nói cái gì, hoặc bản thân nó không hề nói gì, chỉ đang cố tình ảnh hưởng.
Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu.
Không thấy gì cả.
Nhưng giây tiếp theo, Đỗ Duy đã lao tới không chút do dự.
Quỷ hồn của người phụ nữ lại bị kinh động.
Trong bóng tối, 2 con dao sắc bén xẹt qua.
Quỷ hồn đã biến mất.
Đỗ Duy quay đầu lại, thấy thông đạo phía sau đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bức tường rất dày.
Hắn vô cảm giơ tay phải lên.
Máu đang rỉ ra từ cổ tay.
Trong thông đạo đó, có thứ gì đã tấn công hắn.
Mùi máu tanh vừa mới ngửi thấy, là của chính Đỗ Duy hắn.
“Thông đạo này... có gì đó không ổn...”
Sắc mặt của Đỗ Duy rất tái, vội vàng lau vết máu trên cổ tay, phát hiện không có vết thương.
Lúc ở trong đường hầm, âm thanh tí tách nhỏ giọt mà hắn nghe thấy lại là máu của chính hắn đang chảy.
Tuy nhiên, Đỗ Duy không cảm thấy gì cả.
Thậm chí lúc châm lửa, hắn cũng không phát hiện.
Nếu để kéo dài, hắn sẽ chết vì mất máu.
Không có một chút dấu hiệu nào, Đỗ Duy không ngờ ngay cả một cái thông đạo trong Ngôi nhà kinh dị cũng sẽ quái dị như vậy.
Hơn nữa, thậm chí chưa chính diện xung đột.
Thậm chí Đỗ Duy còn không biết thứ gì đang tấn công mình.