Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 324: Chương 324: Nơi hỗn loạn




“Mr. Đỗ Duy, Vidar đã chiếm cứ ở Châu Âu hàng trăm năm.”

“Mặc dù Ba Lan không phải là căn cứ chính của chúng, nhưng nó cũng là một thành trì quan trọng đối với chúng.”

“Hơn nữa, có rất nhiều tà giáo trong đất nước này, không chỉ Vidar.”

“Cũng có thể hiểu, ở nơi đó, tà giáo là hợp pháp.”

“Xơ thật sự khuyên con nên nghĩ lại, dù sao chuyện này liên quan đến an toàn của con.”

“Con đã suy tính rất kỹ, xin gửi thông tin liên quan cho con.”

...

Phòng tiếp khách trong nhà thờ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với bà Senna, Đỗ Duy nhìn Tom và Cha Tony.

Cả hai cũng háo hức nhìn anh.

Bầu không khí có chút khó xử, vì cả Tom và Cha Tony đều bị lời nguyền ám Đỗ Duy ảnh hưởng.

Những cơn ác mộng của họ cũng sẽ bị nữ tu nuốt chửng, trở thành chất dinh dưỡng cho sự phát triển của nó.

Đương nhiên Đỗ Duy biết chuyện này, nhưng hiện tại hắn không giải quyết nổi nữ tu, chỉ có thể đợi đến khi lô đồ cổ mà ba vợ Lawrence mua cho hắn từ châu Âu. Chuẩn bị xong mọi biện pháp đối phó, mới có thể đối kháng nữ tu.

Nếu không, một khi một mắt xích xảy ra vấn đề, tình hình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Hắn nhìn Tom và Cha Tony, và nói với giọng bình tĩnh: “Tôi phải đi Ba Lan. Về rắc rối mà hai người gặp phải, nó sẽ được giải quyết khi tôi trở lại.”

Tom nói với vẻ cay đắng: “Cơn ác mộng đó thật kinh khủng, khi anh từ châu Âu trở về, có lẽ phải lên thiên đường để giúp chúng tôi giải quyết rắc rối.”

Cha Tony cũng chua chát nói: “Cha không nên đến khu đèn đỏ, cha đã già rồi, sao có thể là mục tiêu của ác linh.”

Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Ai cũng có thể bị nó nhắm tới, có ai không vô tội, cả con cũng như vậy, trước hiểm nguy người người bình đẳng.”

Tom phàn nàn: “Nhưng chúng tôi quá vô tội...”

Vừa nói, anh vừa không kìm được nôn thổ lộ: “Hôm qua tôi nhớ Cha Tony và tôi đang ở trong quán bar. Vừa uống rượu vừa ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp đó, nhưng bỗng dưng ngất đi. Khi mở mắt ra, thì lại nghe anh nói chúng tôi đã bị ác linh theo dõi.”

“Vấn đề là, tôi thậm chí còn không biết mình đã mơ về thứ gì, fu*k! Và tôi thường mơ ở khu đèn đỏ. Bây giờ tôi thậm chí không có quyền mơ, ác linh chết tiệt.”

Tom chửi rủa vài câu, sau đó nói: “Người anh em tốt của tôi, anh lần này đi châu Âu. Tôi nghĩ anh cần có một thuộc hạ đi cùng.”

Anh ta dự định cùng đi Ba Lan với hắn.

Đỗ Duy cau mày nói: “Thứ ở Ba Lan không phải là ác linh. Có thể chỉ là tồn tại đặc biệt nào đó. Vì vậy, cũng không quá nguy hiểm. Thứ nguy hiểm chính là những tà giáo đồ ở đó.”

“Ba Lan là địa bàn của Giáo phái Vidar, chúng còn nguy hiểm hơn cả ác linh.”

“Anh đi với tôi, sẽ rất nguy hiểm.”

Cha Tony cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Tom, Đỗ Duy nói đúng, ác linh chỉ đang nhìn chằm chằm chúng ta, sẽ không giết người trong thời gian ngắn. Nó sẽ chỉ nuốt chửng cơn ác mộng của chúng ta, con không cần đi.”

Tom nói với vẻ không vui: “Tất nhiên là tôi biết rằng trong lúc này sẽ không sao, nhưng lũ đàn bà điên của Giáo phái Vidar đều có thù với anh ấy.”

“Nếu anh ấy đi một mình, lỡ người của Vidar tìm thấy anh ấy, tấn công thì biết làm sao?”

“New York đến Ba Lan, cho dù là máy bay, cũng phải mất 8 giờ.”

“Khoảng cách xa như vậy, nếu xảy ra chuyện, chúng ta không thể giúp anh ấy.”

Khi nói về điều này, Tom bất ngờ trầm giọng hẳn: “Và đừng quên, tôi và Vidar cũng có thù hận...”

Đỗ Duy khó hiểu: “Cậu và bọn họ có mối thù gì?”

Tom tức giận nói: “Tôi không thể xoá bỏ hận thù.”

Anh ta suýt nữa đã mất đi khả năng giao xxx bởi ác linh do Vidar tạo ra doạ sợ, dù sau đó không có vấn đề gì, song lại để lại bóng ma tâm lý.

Mỗi lần đến đèn đỏ, vào lúc cầm thương xxx gái, chỉ cần nhìn xuống người phụ nữ nằm dưới, trong đầu không khỏi nghĩ đến ác linh.

Thật nhục nhã...

Ngay cả khi Tom chọn nhắm mắt, cũng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ...

Đỗ Duy nhìn Tom nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái. Cha Tony ở bên cũng vậy.

Cả hai người họ đều biết những gì đã xảy ra với Tom trước đó. Đàn ông hiểu đàn ông nhất.

Cứ nghĩ rằng nó đã kết thúc, nhưng bây giờ có vẻ như...

Ai……

Đỗ Duy không khỏi liếc nhìn Tom một cách thông cảm.

Hắn hắng giọng nói với Tom: “Anh có thể đi cùng tôi, nhưng anh không được gây loạn, mục đích của chúng ta lần này không phải để đối phó với Vidar. Anh phải hiểu điều này.”

Tom nghiêm túc nói: “Tôi hoàn toàn nghe theo cậu...”

Trên thực tế, Đỗ Duy đã lên kế hoạch bí mật đến Ba Lan, rồi trở về bí mật.

Tốt nhất là không ai biết về điều này.

Nhưng sau khi thêm biến số về Giáo phái Vidar, mọi thứ có thể có một số rắc rối, cần phải xem xét nhiều phương diện hơn.

Hừm... Ví dụ như mối hận thù giữa Vidar và hắn.

Vì vậy, nếu Tom đi theo cùng, cũng có thể bảo vệ lẫn nhau.

Điều quan trọng nhất là có thể có một lý do hoàn hảo để giải thích với Alexis.

Sau này, nếu cô ấy hỏi tại sao mình lại đến Ba Lan, có thể kéo Tom ra làm lá chắn.

Lúc này, Đỗ Duy cũng lấy smartphone ra để kiểm tra chuyến bay từ sân bay quốc tế New York đến Ba Lan.

“Lúc 3 giờ chiều, vừa hay có chuyến bay đến Ba Lan. Mất khoảng 8 giờ bay, tức là khoảng 11 giờ tối sẽ hạ cánh, nếu không bị chậm trễ.”

Đỗ Duy trực tiếp đặt mua 1 tấm vé, quay đầu nhìn Cha Tony, nói với ông ta: “Chúng con có lẽ sẽ ở Ba Lan 1-2 ngày. Trong khoảng thời gian này, nếu ở New York xảy ra vấn đề, Cha nhớ liên hệ với con bất cứ lúc nào.”

Cha Tony gật gật đầu: “Đừng lo, Cha sẽ làm.”

...

Sau khi Đỗ Duy và Tom rời khỏi nhà thờ, họ đã đến đồn cảnh sát để báo cáo.

Suy cho cùng, địa vị hiện tại của Tom đã khác trước rất nhiều, nếu đến những nơi như Ba Lan, anh ấy phải báo cáo với cấp trên của mình, nếu không sẽ có một số ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của anh ấy.

Hơn một giờ sau, khi Tom ra khỏi đồn cảnh sát, đã chuẩn bị giấy phép sử dụng súng cho anh và Đỗ Duy.

Và các giấy tờ tuần tra đặc biệt liên quan.

Rốt cuộc, giờ hai người bọn họ sẽ đến Ba Lan, nếu gặp nguy hiểm, những giấy tờ lộn xộn này chính là phương tiện của bọn họ để nâng cao cơ hội sống sót trong địa phương.

Mở cửa ghế lái phụ, sau khi Tom bước vào, anh ta ném cho Đỗ Duy 2 giấy chứng nhận bằng da màu xanh lá cây: “Giấy chứng nhận tuần tra đặc biệt tương đương với việc gia nhập cảnh sát New York. Giấy phép sử dụng súng đặc biệt cho phép anh trong những tình huống, và trường hợp đặc biệt không chịu trách nhiệm về việc nổ súng.”

Đỗ Duy cất 2 tờ giấy chứng nhận đi, nghiêm giọng nói: “Tôi hy vọng rằng 2 đặc quyền này sẽ không cần sử dụng khi chúng ta ở tại Ba Lan. Sự hỗn loạn ở nơi đó ngoài sức tưởng tượng của anh.”

Vừa nói, hắn vừa khởi động xe, phóng nhanh về phía sân bay.

Tom bĩu môi nói: “Có thể hỗn loạn tới mức nào? Đám tà giáo đồ đó còn dám đi đến khu đèn đỏ sao?”

“Nếu là vậy, tôi thật sự muốn xem cho biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.