Dịch: Hoàng Hi Bình
***
“Chúc mừng Mr. Đỗ Duy, từ nay cậu không chỉ là Người Đuổi Quỷ chịu trách nhiệm sự kiện ác linh ở New York, mà còn là phó sở trưởng Sở Tài Phán. Đây không chỉ là vinh quang, mà còn là trách nhiệm.”
Trong nghị viện, sau khi Tổng Giám mục Skadi thông báo, những người khác nhìn nhau và nói rằng họ không phản đối.
Đối với Đỗ Duy, đây là điều tốt, nhưng cũng là phiền phức.
Ngay từ lúc bắt đầu tiến vào ác linh hoá, hắn cũng không có ý định tới quá gần giáo hội, nhưng đời không như là mơ.
Càng ngày càng tiếp xúc với nhiều ác linh, hắn không tự chủ được dần dần bước vào giáo hội, địa vị thăng chức rất nhanh.
Đúng như Cha Tony từng nói, ông nghĩ Đỗ Duy sẽ trở thành Giám mục trẻ tuổi nhất trong lịch sử giáo hội, tuy chưa tiến xa đến vậy nhưng vị trí phó sở trưởng Sở Tài Phán cũng không khác mấy.
“E hèm...”
Tổng Giám mục Skadi nhìn mọi người có mặt, hắng giọng và nói: “Cuộc họp đã kết thúc, Mr. Đỗ Duy, cậu đi với tôi, Alvin muốn gặp cậu.”
Đỗ Duy đứng dậy nói: “Được.”
Những người khác nhìn Đỗ Duy vẻ mặt kỳ quái, nhưng cũng không nói nhiều, xoay người rời khỏi nhà thờ.
Đỗ Duy chú ý đến điều này, nhưng hắn không hỏi.
Dù sao đối phương muốn gặp mình, gặp rồi sẽ biết thôi.
……
Mười phút sau.
Hai người đến dưới lòng đất của nhà thờ.
Có thể là do giáo hội với Giáo hội Twilight từng là một nhà, giáo hội cũng thích đào hầm ngầm, những việc quan trọng đều xử lý dưới lòng đất.
Tuy nhiên, lịch sử của giáo hội lâu đời hơn so với Twilight, nên các bức tường dưới lòng đất được xây bằng gạch đá, giúp giảm nhiệt độ, và râm mát hơn một chút.
Trên đường, ngoại trừ một số linh mục nghiêm túc bước đi khá vội vàng, không thấy ai khác cả.
Hơn nữa, ngay cả khi các linh mục gặp gỡ Tổng Giám mục Skadi, họ cũng chỉ gật đầu nhẹ, không cung kính mấy.
“Họ là những giáo sĩ chăm sóc những Hunter, không thuộc quyền quản lý của Cha.”
Skadi nhìn thấy sự khó hiểu của Đỗ Duy, vì vậy giải thích.
Mà điều này cũng khiến Đỗ Duy càng thêm tò mò: “Cha phụ trách mọi việc trong giáo hội, nhưng họ không thuộc quyền quản lý của Cha? Có nghĩa là họ quản lý Hunter?”
Skadi thì thào: “Cha không phải là người lãnh đạo duy nhất trong giáo hội, rất nhiều quyền lực thuộc về tập thể. Nhưng con không cần phải bận tâm những điều này, vì Hunter thì riêng biệt.”
Câu này có hơi trực tiếp, và có vẻ như có thái độ không tốt với Hunter, nhưng thực tế đó là sự đối xử ưu đãi.
Bị loại khỏi phe phái nội bộ, có nghĩa là địa vị của Hunter cao hơn tưởng tượng. Không liên quan đến việc tranh giành quyền lợi, vì vậy không có quá nhiều rắc rối.
Đỗ Duy khá hài lòng với điều này, vì vậy hắn chấm dứt đề tài và hỏi một câu về bản thân: “Nhân tiện, con có một vài người bạn trong giáo hội. Con nghe nói rằng họ đã đến thành phố Massas, họ thế nào rồi ạ?”
Hắn ám chỉ James...
Quá trình ác linh hoá của James cũng có vấn đề. Ông ta bị ảnh hưởng bởi ác linh Đỗ Duy. Nói đúng ra, ác linh hoá của ông ta là bắt chước ác linh Đỗ Duy.
Sau khi đồng bộ hóa ký ức, Đỗ Duy biết được rằng ác linh Đỗ Duy có thể điều khiển tình trạng ác linh hóa của James. Và thông qua đôi mắt đó, nó có thể liên lạc với thế giới bên ngoài theo một cách khác.
Giống như một quả bom, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát nổ!
Skadi không biết mục đích của Đỗ Duy, Đức Cha suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ, James, Cha biết cậu ta, cậu ta cũng là một Hunter, nhưng đã bị mất một tay và vẫn đang tập luyện.”
Đỗ Duy đúng lúc lộ vẻ ngạc nhiên: “Ông ta cũng đã trở thành một Hunter... điều này... xin Chúa phù hộ cho ông ta.”
Skadi nhìn thấy điều này, nói với vẻ hài lòng: “Con vẫn có thể quan tâm đến bạn bè của mình, điểm này rất hiếm khi xuất hiện trên Hunter, nhưng con không phải lo lắng quá nhiều về James. Giáo hội đã có quy hoạch chỉnh cho sự phát triển trong tương lai của cậu ấy.”
Đỗ Duy đột nhiên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Quy hoạch là có ý gì? Ông ta cũng được đưa vào Sở Tài Phán sao?”
Nếu James bước vào Sở Tài Phán, hắn có thể tiếp xúc với ông ta, và có thể thử cắt đứt mối liên hệ giữa ác linh Đỗ Duy và James.
Dẫu gì, cũng phải nắm chặt mọi thứ trong tay.
Nhưng Skadi rất thận trọng về điều này: “Về phần quy hoạch, đó là một bí mật trong giáo hội.”
Rõ ràng là Đức Cha không có ý định tiếp tục chủ đề này.
Lúc này, hai người cũng tình cờ đi tới cửa một gian phòng dưới lòng đất.
Cửa của được làm bằng thép, và bề mặt cũng được chạm khắc hình thánh giá, khắc các biểu tượng linh thiêng.
“Mr. Alvin, ta đã dẫn theo người mà ông muốn gặp.”
Tổng Giám mục Skadi làm động tác suỵt với Đỗ Duy và gõ cửa.
Cốc cốc cốc......
Âm thanh nặng nề.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
Trong chốc lát, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, bầu không khí lạnh lẽo và u ám tỏa ra từ sau cánh cửa.
Ngay sau đó, Đỗ Duy nhìn thấy một ông già khoảng 70 tuổi, tóc bạc và đầu hói bước ra cửa. Da của lão đầy nếp nhăn, có thể nhìn thấy các đốm đồi mồi rõ rệt. Nổi bật nhất chính là đôi mắt u ám, chết chóc không chút cảm xúc.
Bắt nguồn từ sự cảm ứng giữa các Hunter, Đỗ Duy ngay lập tức xác định được danh tính của ông già-Alvin Dawkwe. Một Hunter sống từ thế kỷ trước đến nay.
Alvin Dawkwe cụp mi mắt xuống, chỉ vào Đỗ Duy nói: “Cậu cùng ta đi vào, những người khác ở bên ngoài, bịt tai lại...”
Skadi bất đắc dĩ thở dài, đành phải lui về phía sau mấy bước, Đức Cha thật sự lấy tay bịt chặt lỗ tai, không dám nghe.
Đỗ Duy thấy vậy, trong lòng càng thêm căng thẳng, Hunter này mang cho hắn cảm giác, không khác gì ác linh.
Thậm chí, lão còn đáng sợ hơn nhiều so với những ác linh như Cái Bóng.
Điều quan trọng trước khi hoàn toàn trở thành ác linh, trí nhớ và trí tuệ của lão không hề thiếu sót.
Rất giống với ác linh Đỗ Duy, nhưng yếu hơn ác linh Đỗ Duy nhiều.
Alvin Dawkwe thấy Đỗ Duy rất cảnh giác, lạnh lùng nói: “Cậu không phải sợ ta, ta đã biết sự tồn tại của cậu rất lâu.”
Nghe vậy, Đỗ Duy nói nhỏ: “Tôi rất vinh hạnh.”
Nói xong hắn bước vào phòng.
Một giây tiếp theo, cánh cửa sắt đóng lại một cách nặng nề.
Trông rất giống phòng khám tư vấn tâm lý, bóng tối của căn phòng được điều khiển bởi cánh cửa bằng một cách khó hiểu.
Sau khi bước vào, Đỗ Duy liếc nhìn môi trường trong nhà.
Hắn hơi ngạc nhiên là cả căn nhà chỉ có một chiếc giường, ngoài ra còn chứa đầy những cuốn sách khác nhau.
Sau khi vào phòng, Alvin Dawkwe thản nhiên ngồi vào đống sách vứt trên mặt đất, vẫy tay với Đỗ Duy: “Mời ngồi.”
Vừa nói vừa lấy trong túi ra một cây thánh giá bằng gỗ đàn hương đen, rồi ném nó về phía hắn.
“Đây là thứ được giáo hội tạo ra để giải quyết những tai hoạ ngầm của ác linh hoá, nhưng đối với bộ xương già của ta, nó không còn hữu ích nữa.”
Đỗ Duy cầm lấy cây thánh giá gỗ mun, nói tiếng cảm ơn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Alvin Dawkwe lạnh lùng nói: “Ta biết rất nhiều bí mật của cậu. Cậu có một biết Người Đuổi Quỷ tên là James. Hắn trở thành Hunter ở Massas, cậu muốn biết quy hoạch cho hắn ta đúng không?”
Đỗ Duy thầm ớn lạnh, khóe miệng nhàn nhạt nói: “Nếu ngài đã hỏi, vậy chắc chắn dự định nói cho con biết.”
Alvin Dawkwe gật đầu: “James sắp gia nhập Twilight. Hắn sẽ là gián điệp của giáo hội trong tương lai, hoặc là người thúc đẩy sự trở lại của Twilight.”
“Nhưng ta biết rằng cậu đã đến Thành phố Massas và giết một Hunter của Twilight.”