Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Thời gian từng chút một trôi qua.
Đỗ Duy đứng đó, nhìn chằm chằm thời gian trên smartphone không nói lời nào, hai mắt đỏ ngầu, nhưng vẫn bình tĩnh.
Hắn đã duy trì tư thế này trong hơn một giờ.
Không phải là hắn không muốn di chuyển, mà là không thể di chuyển.
Vì trước đó, hắn đã phát hiện ra một điều rất kỳ lạ
Khi động tác của một người trở nên bạo lực hơn, sự không đồng bộ giữa bóng tối và cơ thể càng mạnh hơn.
Giờ chỉ cần hắn di chuyển, cái bóng sẽ bị delay trong 1 giây, và lực cản đối với cơ thể cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Nếu bạn là một võ sĩ, hoặc vận động viên đã được đào tạo trong một thời gian dài, bạn sẽ có một lợi thế lớn trong tình huống này.
Nói cho cùng, thể chất cường tráng, tác động của lực cản càng nhỏ.
Suy ra, loại người này làm được nhiều việc.
Nhìn xung quanh, tìm cách rời đi, v.v.
Nhưng Đỗ Duy chỉ có thể nghĩ tới, sau khi phân tích giải pháp, sẽ thử thăm dò.
Thời đại học, ngoại trừ giảng đường, hắn dành phần lớn thời gian trong phòng giải phẫu.
Sau này, để giết chết hung thủ đã sát hại cha mẹ của mình, hắn đã tập trung học tâm lý học, không có nhiều thời gian để rèn luyện sức khỏe.
Thể lực của Alex tốt hơn hắn rất nhiều...
Ít nhất, khi bị cưỡng hôn trong xe, Đỗ Duy không thể phản kháng.
Hừ……
Đỗ Duy nhìn thời gian trên màn hình smartphone, với tâm trạng hỗn loạn.
Có chờ mong, cũng có căng thẳng.
Chờ mong là bởi vì bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, thành phố Massas cũng đã sắp tối.
Thành phố này không bình thường, ban ngày ánh sáng rất mờ mịt, u ám, ban đêm sẽ hoàn toàn tối sầm.
Không có ánh sáng, sẽ không có bóng tối.
Khi đó, một số thay đổi có thể xảy ra.
Không có cái bóng người xuất hiện, Đỗ Duy có thể tự do đi lại, thậm chí có thể rời đi nơi này, nhưng ác linh mặt nạ cũng giống như vậy.
Khi đó, hắn sẽ phải đối mặt với một ác linh vô cùng khủng bộ, đầy ác ý với chính mình, và tìm mọi cách giết chết.
Hơn nữa, không có xe buýt, hắn không có khả năng chống trả, chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng……
Đỗ Duy không thể để điều đó xảy ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc zippo trên tay trái một lúc.
Trước khi trời tối là thời điểm tốt nhất để đốt cháy bột xương.
Tất nhiên là có một khả năng khác.
Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ sẽ chìm vào bóng tối, cái bóng và bóng tối tuy hai mà một.
Không thể loại trừ khả năng lúc đó sẽ hoàn toàn không thể di chuyển, trực tiếp chết hoặc sẽ xảy ra những tình huống kỳ lạ khác.
Đây không phải là rắc rối lớn nhất.
Lấy lá Joker từ trong túi ra.
Trên lá bài, nụ cười của kẻ mặc tuxedo càng ngày càng quái dị, và lạnh lẽo.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng một lá Joker khác đang tiến đến gần chỗ mình.
Nói cách khác, thành viên của Giáo hội Twilight đã xác định được vị trí của mình.
“Trong thời gian ngắn, hẳn là không tới được đây.”
“Nhưng trước khi trời tối, mình phải tìm cách thoát khỏi nơi này.”
“Ô đen, zippo, cái gì cũng vô dụng.”
“Chỉ cần cái bóng vẫn còn ở đó, mình không thể rời đi trừ khi có thể khiến cái bóng của mình biến mất.”
“Nhưng ở một khía cạnh nào đó, đây là một cái bẫy tự nhiên.”
“Đèn mổ có thể khiến cho cái bóng biến mất, hoặc trở nên cực kỳ mờ, nhưng cần có nhiều nguồn sáng kết hợp.”
“Đồng thời, nguồn sáng phải tập trung vào mình bất cứ lúc nào.”
...
Đỗ Duy có mang theo 2 chiếc đèn pin, cùng pin trong túi, nhưng hắn không thể hoàn thiện cấu trúc của đèn mổ, và về mặt kỹ thuật, hắn cũng không thể tập trung mọi lúc.
Khoan đã……
Vẻ mặt của Đỗ Duy đột nhiên trở nên kỳ quái.
Có lẽ, không cần một chiếc đèn mổ nào cả, chỉ cần tạo ra một vật lớn hơn để che thân, và cái bóng của mình sẽ không thể tồn tại, khi không có ánh sáng.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lập tức mở ô đen ra.
Cái bóng vừa xuất hiện trên mặt đất lập tức đổi thành hình dáng của hắn với chiếc ô đen, và lực cản đó vẫn tồn tại.
Ác linh đeo mặt nạ ở phía sau cột đèn đường dường như đã phát giác ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy với tốc độ rất chậm.
Nó đang giãy giụa...
Đỗ Duy không quan tâm đến nó mà ngồi xổm xuống, khuỵu gối, cầm ô.
Lúc này, trên mặt đất chỉ có một cái bóng đen tròn vo, do ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống mặt ô mà hình thành.
Và loại lực cản đó biến mất một cách kỳ lạ.
Xem ra nơi quỷ dị này không có quá nhiều hạn chế đối với vật phẩm, hoặc là do nó không có hứng thú...
“Nếu mình để lá Joker ở lại, đây sẽ là một cái bẫy hoàn hảo dành cho những Hunter của Giáo Hội Twilight, nhưng nơi này quá quái dị. Nếu không cần thiết, mình sẽ không sử dụng nó.”
Người của Giáo Hội Twilight có thể chết, nhưng với những kẻ không thể chết thì vô giá trị.
Chỉ cần giấu lá Joker, gã trọc từ Giáo Hội Twilight nhất định sẽ tìm tới, trong tin huống thông tin không đầy đủ, thì gã takhông thể không mắc mưu.
Đến lúc đó, mình có thể nhìn hắn chết ở đây, một khi mình mang theo chiếc ô xuất hiện, rất có thể bị nó phát hiện biện pháp rời đi.
Đỗ Duy kiềm nén ý nghĩ trong lòng, sau đó đứng dậy nhìn ác linh đeo mặt nạ.
Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp bước tới.
Khi đã biết cách ra đi, ta không cần quan tâm đến lực cản của cái bóng nữa.
Ít nhất, hắn chưa ở đây lâu bằng ác linh đeo mặt nạ.
Ánh mắt của ác linh đeo mặt nạ nhìn chằm chằm Đỗ Duy, có chút khó hiểu...
Nhưng sau đó, hành động của Đỗ Duy đã khiến nó nổi giận.
Đỗ Duy đóng chiếc ô đen lại, dùng đầu ô chĩa vào mặt của ác linh đeo mặt nạ, chính xác mà nói, là chiếc mặt nạ mà nó đang đeo...
Hắn cũng có một chiếc mặt nạ, nhưng nó đã đầy vết rạn và có một khe nứt nhỏ, có lẽ một lúc nào đó nó sẽ bị hỏng hoàn toàn.
Mặt nạ đã luôn giúp đỡ hắn rất nhiều.
Mất mặt nạ nghĩa là mất 1 lá bài tẩy.
Nhưng bây giờ, dường như Đỗ Duy không cần phải nghĩ đến chuyện chiếc mặt nạ sắp nát, bởi vì... tình cờ có một chiếc mặt nạ khác ở ngay trước mặt của hắn.
Đầu ô chạm vào đầu của ác linh đeo mặt nạ.
Bộp...
Đỗ Duy còn gõ mạnh.
Giây tiếp theo.
Ác ý khủng khiếp tỏa ra từ ác linh đeo mặt nạ rất mãnh liệt, nó đưa tay ra định bắt lấy chiếc ô đen, nhưng đáng tiếc nó quá chậm.
Bốp...
Đỗ Duy lại gõ.
Lần này, hắn đã dùng lực mạnh hơn!
Chỉ một tích tắc.
Mặt nạ đã bị hắn đập rớt.
Ở phía sau chiếc mặt nạ, để lộ một khuôn mặt xám xịt, và gớm ghiếc của một gã da trắng - Mike Stowe.
Đỗ Duy hờ hững nhìn nó, móc mặt nạ lên, nắm trong tay.
Mới chạm vào thấy hơi lạnh, không biết nó làm bằng chất liệu gì.
Nhưng có điều lạ là Đỗ Duy không cảm thấy có nét gì đặc biệt trên chiếc mặt nạ này.
“Bởi vì có ác linh bên trong, đã nhập vào bà Mina?”
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rồi nhét chiếc mặt nạ vào trong ba lô.
Rồi hắn lại nhìn chiếc trâm cài áo bằng vàng.
Mà khuôn mặt của Mike Stowe cũng trở nên vô cùng dữ tợn, tức giận.
Máu chảy trực tiếp từ hốc mắt của nó.
“Quên nó đi... chiếc trâm cài áo bằng vàng có liên quan đến những lời nguyền. Mình đã biết những ký hiệu trên đó, nó phiền phức hơn là hữu ích.”
Do dự một phút, Đỗ Duy từ bỏ ý định thuận tay lấy đi chiếc trâm cài áo bằng vàng, hắn móc ra một lọ bột xương khác, và tạt lên người của Mike Stowe.
Bộp……
Ấn nhẹ zippo, ngọn lửa đột ngột xuất hiện.
Động tác của Đỗ Duy rất điêu luyện... đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện đốt xác.
Sau đó, hắn lấy ra một tấm vải trắng, châm lửa, rồi ném thẳng về phía Mike Stowe.
Ngay lập tức...
Ngọn lửa bùng cháy.
Đỗ Duy cũng không thèm nhìn, cầm ô đen ngồi xổm trên mặt đất, nhanh chóng rời đi.
Nhưng trong khi đang ngồi xổm, hắn cũng nên chú ý đến cái bóng đã biến mất kia, nên tốc độ trở nên rất chậm.
Vì vậy, khi nghe thấy âm thanh của ngọn lửa đang thiêu rụi nó ở phía sau hắn.
Trong không khí, tràn ngập mùi khét nồng nặc.
Mơ hồ, có một tiếng gầm dữ dội.
...
Sau khi Đỗ Duy rời đi.
Trong ngọn lửa, toàn bộ cái xác cháy như thiêu như đốt, làn khói xám bốc lên khiến cho khuôn mặt càng thêm gớm ghiếc.
Lúc đầu, khuôn mặt đó có phần giống với Mike Stowe, nhưng khi ngọn lửa thiêu đốt dữ dội hơn, nó ngày càng trở nên gớm ghiếc, và hoàn toàn thay đổi.
Nhưng chiếc trâm cài áo bằng vàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa...