Dịch: Hoàng Hi Bình
Ở một nơi khác.
Trên con đường trở về giáo hội.
Hunter - Alvin Dawkwe đang nhắm mắt ngồi trong xe, thì đột nhiên smartphone của ông rung lên.
Alvin cau mày, và những nếp nhăn trên trán chồng lên nhau, trông càng thêm già đi.
Ông đã già, và việc sử dụng sức mạnh ác linh hoá là một gánh nặng lớn cho cơ thể.
Ông lấy điện thoại ra một cách máy móc, mắt dán vào màn hình.
Ông rất khó chịu với chiếc smartphone thông minh mới này, phải sau một lúc mày mò khá vụng về, mới tìm thấy một tập tin trong hộp thư của mình.
Tiêu đề của tập tin là - Người Đuổi Quỷ phụ trách New York sở hữu 1 lá Joker.
Alvin nhấp vào tập tin, nội dung của nó nói về những trải nghiệm của Đỗ Duy khi tham gia giáo hội, và sự kiện Nhà máy rượu Goliath mà hắn đã giải quyết gần đây. Phần nói về lá Joker được đánh dấu màu đỏ.
Ánh mắt u ám lưu lại trên cái tên Đỗ Duy một lúc.
Màu sắc trong mắt của Alvin vô cùng phức tạp.
Andrew Dawkwe là ông nội của ông ta, theo một nghĩa nào đó, Đỗ Duy là người đã tìm ra nguyên nhân cái chết của ông của ông ta.
Đương nhiên, Alvin sắp trở thành ác linh, hắn vốn không có cái gọi là biết ơn, cũng sẽ không bị phần lớn cảm xúc của con người ảnh hưởng.
Lý do khiến Đỗ Duy được đánh giá cao là vì lá bài Joker.
Alvin nhớ rõ rằng khi ông ta ở thành phố Massas, Federick trước khi chết đã nói, 1 Hunter khác đi cùng y đang tìm kiếm 1 lá Joker khác.
Dù không biết Hunter là ai, nhưng kẻ đó chắc chắn đã rời khỏi thành phố Massas.
Nghĩ đến đây, Alvin ảm đạm mở miệng: “Mày là Hunter của Giáo hội Twilight? Hay là một con mồi? Đã lâu tao không gặp chuyện thú vị như thế này. Nếu không phải Federick vô tình nhắc tới lá Joker, chắc tao đã không nghĩ mày có vấn đề.”
“Nhưng nó không quan trọng, đặc biệt là bây giờ.”
Nói xong, Alvin lúng túng điều khiển smartphone, và gửi email.
[Sau khi khởi động lại Sở Tài Phán, đưa cả Đỗ Duy này vào. 】
...
Vào buổi trưa.
Trong bệnh viện.
James vẫn đang ngủ ngon lành trên giường bệnh.
Chỉ là nếu lúc này có người đi vào, chắc sẽ khiến bị doạ cho giật mình.
Bởi vì khi đôi mắt của anh mở ra, vẻ lạnh lẽo và u ám lại được phủ đầy bởi tơ máu dày đặc, như thể anh ấy đã suốt một đêm không ngủ.
Đột ngột……
Đôi mắt này dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhắm chặt lại.
Két...
Tiếng mở cửa vang lên.
Giám mục Thompson bước vào với một phụ nữ cũng khá già, trong bộ đồng phục linh mục đen.
“Bà Senna, xin hãy nhẹ nhàng, và đừng đánh thức James.”
Thompson hạ giọng, thận trọng dặn dò người phụ nữ tên Senna.
Người sau khẽ gật đầu, khàn giọng trả lời: “Xin cứ yên tâm.”
Nói xong, bà Senna từ từ bước đến giường, từ trên người lấy ra một trang giấy trắng.
Nó trông rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
Ngay sau đó, bà Senna úp tờ giấy lên mặt của James.
Trên thực tế, trang giấy trắng này là một vật tồn kho từ rất lâu của giáo hội, dùng để kiểm tra xem liệu Hunter có bị mất kiểm soát hay không, và có thể phát hiện mức độ ác linh hóa của họ.
Tất nhiên, hầu hết các Hunter đều rất ghét phương pháp kiểm tra này.
Bởi một khi kiểm tra ra thời gian mình sẽ trở thành ác linh, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của họ.
Không ai có thể bình tĩnh, sau khi biết ngày chết của mình.
Tất nhiên, phương pháp sản xuất giấy trắng kiểu này chỉ có Giáo hội Twilight biết, còn đối với giáo hội chính thống thì dùng trang nào thì ít trang đó.
Trước mắt Thompson, trang giấy trắng đã có những biến đổi.
Đầu tiên, nó xẹp xuống một cách khó hiểu, sau đó dường như bị gió lên, rồi nó lại phồng lên.
Khi bình tĩnh được khôi phục, đường nét mờ ảo của một đôi mắt hiện ra trên toàn bộ trang giấy.
Tuy không thể thấy được diện mạo cụ thể, nhưng lại khiến Thompson hoảng hốt.
Về phần bà Senna, bà nhìn vào đôi mắt trên trang giấy, vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng sau đó cũng dần thả lỏng.
Cất trang giấy, vẫy tay với Thompson, người sau ngay lập tức cảm thấy hiểu ý, cả hai cùng bước ra khỏi phòng.
...
“James hiện đang trong tình trạng ổn định, đôi mắt của cậu ta cũng rất đặc biệt. Cậu ta sẽ có sức mạnh để chống lại ác linh.”
Vừa đi, bà Senna vừa nói chuyện với Thompson.
“Cậu ta đã thành công trở thành Hunter, nhưng xét từ tình trạng thể chất hiện tại, ước tính sẽ phải mất một thời gian dài nữa mới có thể sử dụng năng lực.”
“Nhưng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, James ác linh hoá ngay tại đôi mắt. Điều này cho thấy trái tim của cậu ta đã bị tác động mạnh, sẽ dễ bị mất kiểm soát hơn những Hunter bình thường.”
Khi nói về điều này, bà Senna liếc nhìn Thompson: “Có lẽ đợi người của Twilight đưa cậu ta đi là một lựa chọn tốt, nhưng trước hết, anh phải đảm bảo rằng James sẽ không bị những người đó tẩy não.”
Thompson cau mày, hỏi: “Còn bên Sở Tài Phán?”
Bà Senna lắc đầu và nói: “Giáo hội chưa thông báo cho tôi thời gian cụ thể thành lập Sở Tài Phán, nếu James không bị thương, tôi nhất định sẽ để cậu ta tham gia, còn giờ thì tốt hơn là nên chờ.”
Thompson không hài lòng: “Người đàn ông tên Đỗ Duy đó là sao vậy? Cậu ta đã được Sở Tài Phán chỉ định, nhưng cậu ta thậm chí còn không biết ác linh hoá là gì.”
Bà Senna chế nhạo: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
Thompson cau mày: “Cậu ta thật sự không liên quan gì đến bà, nhưng Tony thì sao? Đó là người yêu cũ của bà đó.”
Nghe đến đây, sắc mặt bà Senna lập tức trở nên ảm đạm, bà nhìn Thompson cay đắng và hét lên: “Đừng có nhắc cái tên khốn chỉ thích phụ nữ trẻ đã ly hôn đó trước mặt tôi.”
Bà Senna và Cha Tony đã từng là người yêu của nhau.
Dù địa vị của 2 người trong giáo hội cách nhau một trời một vực, nhưng điều đó không ngăn cản được việc bà Senna phải lòng linh mục Tony trẻ tuổi và điển trai lúc bấy giờ.
Nhưng rồi một ngày, khi Cha Tony phát hiện ra mẫu người mà mình thực sự thích, anh đã rất dứt khoát chia tay với bà Senna.
Bây giờ đã vài thập kỷ trôi qua, bà Senna đã qua 2 đời chồng, cả 2 đều đã qua đời, và Cha Tony vẫn độc thân.
Tình yêu là một thứ rất phức tạp.
Bị phụ tình càng khiến người ta khó chịu.
Mặc dù bà Senna không muốn thừa nhận, tuy mấy năm qua bà không để ý đến Cha Tony, nhưng trong lòng vẫn có chút suy nghĩ.
Nhưng việc thành lập Sở Tài Phán rất quan trọng.
Mặc dù bà Senna chịu trách nhiệm lựa chọn nhân sự phù hợp, nhưng tuyệt sẽ không làm điều gì trái với nguyên tắc vì quen biết.
Thompson cũng hiểu rất rõ điều này, ông không hài lòng là vì cảm thấy mình nợ James, và muốn cho cậu ta một sự sắp xếp tốt hơn.
Ông thở dài xin lỗi bà Senna: “Tôi xin lỗi, tôi có chút xúc động.”
Bà Senna hơi dịu lại, lạnh nhạt nói: “Người tên Đỗ Duy là do cấp trên định đoạt. Tôi không biết cụ thể do ai đã đè xuất, nên anh không cần cảm thấy bất công cho James. Mà theo như tôi biết, James và Đỗ Duy có quan hệ rất tốt… dù sao thì hãy suy nghĩ thật kỹ lại nhé. ”
“Tôi sẽ……”