Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Khi người đàn ông nói rằng mình đã thua, Đỗ Duy lập tức tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Ngay sau đó, hắn thấy rằng sắc điệu trong đại sảnh đã thay đổi.
Giống như bức tranh dưới lăng kính cổ quái, âm u trầm thấp, cho dù là ban ngày, trong đại sảnh có đèn, nhưng bóng tối lại bắt đầu lan rộng.
Những vị khách đó đều bị những sợi tơ đen mịn quấn quanh, trông rất quỷ dị.
Trên người của gã đàn ông thua bài kia, sợi tơ đen đột nhiên giống như vật còn sống, chậm rãi chui vào trong cơ thể của gã.
Một lúc sau sợi tơ đen đó lại thoát ra ngoài, và bay về phía một người đàn ông khác đang ngồi đối diện.
Kiểu tóc, cách ăn mặc, ngoại hình, dáng người và thậm chí cả cách cư xử của một người đàn ông đều rất quen thuộc với Đỗ Duy, giống như Cha Tony, như sĩ quan Tom và như James...
Khi Đỗ Duy nhìn người đàn ông, ánh mắt người kia cũng chuyển về phía hắn, gã nở một nụ cười tao nhã.
Cứ như những người bạn thân thiết đang chào hỏi nhau.
Có một cảm giác kinh hoàng không tài nào giải thích được, nhưng nó đột ngột bùng nổ trong tâm trí của Đỗ Duy...
“Là ác linh...”
Hắn nở một nụ cười lạnh lùng, quay mặt đi nhìn về phía người đàn ông thua bạc.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cảm thấy rõ ràng rằng khi những sợi tơ đen đó rời đi, có thứ gì đó đã biến mất khỏi cơ thể của người đàn ông này.
“Sòng bạc của ác linh? Sau khi thua không chỉ mất tiền, mà còn mất đi một thứ vô hình? Là tuổi thọ? Hay là linh hồn?”
Đỗ Duy thầm hỏi, hắn đột nhiên hiểu ra được một việc.
Ông cố của Victor đến New York, và làm giàu nhờ cờ bạc. Ông được gọi là thánh bài.
Con trai và cháu trai của ông cũng thừa hưởng khả năng này của ông, và kỹ năng đánh bạc đều rất tuyệt vời.
1 đời là thánh bài còn dễ hiểu, nhưng một nhà 3 đời đều là thánh bài, nghĩ thế nào cũng thấy vô lý.
Trừ khi, gia đình Victor có thứ gì đó có thể đảm bảo rằng họ có thể chiến thắng mọi lúc, mọi nơi.
Có vẻ là mỉa mai, nhưng cũng có vẻ là cảm thấy buồn cười, Đỗ Duy nhẹ nhàng nói một câu: “Thật là thú vị...”
Alexis đang dán sát vào người hắn, khó hiểu hỏi: “Có gì thú vị?”
Đỗ Duy cười nhẹ: “Không có gì, anh đã tìm được ác linh.”
Alexis sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Đỗ Duy, nhìn thấy người đàn ông kia, ngây người nói: “Người này là ai? Sao lại có cảm giác rất quen thuộc, rất giống anh...”
Cô có chút kinh hãi nên quay đầu không dám nhìn, nhưng khi nhìn sang chỗ khác, cô lại sững sờ.
“Ơ? Honey? Em vừa nói gì vậy?”
Đỗ Duy ôm lấy cái eo thon của cô, nhẹ nhàng nói: “Sau khi em nhìn sang chỗ khác, sẽ tự động quên đi những gì vừa thấy. Nó là ác linh, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết.”
Hắn đã nghĩ sẽ phải mất rất nhiều công sức để tìm ra ác linh này.
Không ngờ, nó tự lộ diện.
Nói cách khác, nó đã sẵn sàng để hại người.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy buông Alexis ra, lấy chiếc zippo có thể đối phó với ác linh, ấn nhẹ.
Một ngọn lửa đỏ rực phát ra... nhưng nó khá yêu, rõ ràng là bị kiềm chế.
Hắn đã thử zippo để đốt sợi tơ màu đen trên người mình, nhưng không có tác dụng.
Giống như là, những sợi tơ màu đen đó chỉ tồn tại trong trạng thái Quỷ Nhãn, trừ có thể nhìn thấy ra, hoàn toàn không thể tiếp xúc, và không tồn tại ở dạng vật chất.
Nói cách khác, giờ hắn là một trong những mục tiêu của ác linh.
Những sợi tơ màu đen này chắc là cách để ác linh này khóa mục tiêu, đồng thời cũng là chip của sòng bạc...
Thua không chỉ mất tiền, mà còn nhiều thứ quan trọng hơn.
Đây là ác linh ác độc nhất mà Đỗ Duy từng thấy, nó không chỉ đơn thuần giết người, mà còn kinh khủng hơn thế nữa.
Người bình thường sẽ không bao giờ nhận ra bí mật của sòng bạc này.
Hơn nữa, khi người chia bài là một ác linh, thì ván bài đã không còn công bằng.
Thứ này không còn có thể gọi là ác linh nữa.
Nhớ lại khi mình mới trở thành Người Đuổi Quỷ, trong quyển sách do Cha Tony đưa cho hắn đã ghi về thứ này. Nó nên được gọi là một tà linh...
Mức độ kinh hoàng của tà linh, không chỉ giới hạn ở đe dọa tính mạng của người thường, nó còn tà ác hơn nhiều.
Sự khác biệt giữa hai có vẻ mơ hồ, nhưng lại khác xa nhau.
Mơ hồ ở chỗ, dù là ác linh hay tà linh thì mục tiêu cuối cùng vẫn là giết chết mục tiêu.
Sự khác biệt là ác linh chủ quan và chủ động hơn, trong khi ác linh khách quan và thụ động.
Nói một cách đơn giản, người bình thường phát động môi giới của ác linh, hoặc gặp phải ác linh, họ sẽ trở thành mục tiêu của nó. Nỗi sợ hãi và cảm xúc tiêu cực đều do ác linh tạo ra, và quá trình cuối cùng là giết người.
Nhưng từ sau khi tà linh xuất hiện, cho dù có chạm vào, hoặc phát động môi giới hay không, quy luật giết chóc luôn tồn tại, và cuối cùng chết bởi quy luật.
Giống như một con nhện giăng tơ, chờ con mồi của nó mắc vào mạng nhện.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, tâm trạng có chút nặng nề.
Trong Nhà máy rượu Goliath, đánh giá tình hình hiện tại, ngoài tà linh trong đại sảnh, còn có một ác linh khác nữa.
Giải quyết con này, vẫn còn con kia.
“Xử từng con vậy...”
Đỗ Duy đã đưa ra một quyết định hợp lý.
Hắn thử dùng chiếc zippo để đốt đứt sợi chỉ đen mảnh trên người của Alexis.
Cũng không thành công.
Linh hồn hoặc tuổi thọ lấy hình thức sợi tơ đen nhỏ trở thành thẻ chip bài để đánh bài, trừ khi bạn có thể thoát ra khỏi ván bài này, tức là trở thành người chiến thắng, nếu không, không có cách nào giải quyết.
Mặc dù không biết liệu những thẻ chip này có ảnh hưởng đến mọi người hay không, nhưng dù có nhìn nhận nó như thế nào đi chăng nữa thì đó không phải là một điều tốt.
Hắn cất zippo đi, trong đầu suy nghĩ về một câu hỏi.
Đó là giết chết tà linh, liệu “thẻ chíp” có thể trở lại trong cơ thể mọi người?
Nhưng sau khi nghĩ kỹ, hắn đã gạt bỏ suy nghĩ này.
Cờ bạc là quy luật, thắng hay thua là mấu chốt.
Không tính có giải quyết được ác linh hay không, dù có giải quyết được đi chăng nữa, thì người có chip kể cả không tham gia đánh bạc, vẫn là con bạc.
Chỉ khi thắng cược, mới có thể rời sòng bài, và trở lại bình thường.
Và bây giờ, tất cả mọi người trong đại sảnh, ngoại trừ Victor, đã trở thành một thành viên của sòng bài này một cách thụ động.
Thật vô nghĩa nếu rời khỏi Nhà máy rượu...
Ngay cả Đỗ Duy cũng không được đối xử đặc biệt.
Đột ngột...
Đỗ Duy đưa mắt nhìn khắp đại sảnh, tìm kiếm bóng dáng của Victor.
Nhưng người này không biết từ lúc nào, đột nhiên biến mất...
Đỗ Duy cau mày, hỏi Alexis: “Em có thấy Victor đâu không?”
Alexis lắc đầu nói: “Không, honey, nãy giờ em vẫn đang nói chuyện với anh, chị ấy đâu rồi? Ra ngoài rồi sao?”
“Không phải...”
Giọng điệu của Đỗ Duy hơi khác thường, người phụ nữ này chắc cũng không biết chuyện của tà linh. Nếu không, trong danh sách mời của cô ta sẽ không có nhiều người ở giới thượng lưu như vậy.
Chưa kể Alexis...
Nếu có chuyện gì xảy ra với Alexis, gia tộc của cô nhất định sẽ không chịu bỏ qua, lần theo manh mối, nhất định sẽ tìm được Victor.
Vậy điều đó có nghĩa là...
Người phụ nữ này đột ngột rời đi, hoặc có chuyện gì đó đã xảy ra...
Đỗ Duy chọn cái sau...
Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn quay đầu lại nói với Alexis: “Giờ anh qua đó đánh bạc. En ở bên cạnh anh, không được nói hay làm gì.”
Vừa nói, hắn vừa đặt chiếc ô đen vào tay của Alexis.
“Nếu anh thua cược, em hãy mở cái ô đen này ra.”