Dịch: Hoàng Hi Bình
“Anh Đỗ Duy, anh... anh... làm gì vậy?”
Alexis tức giận nghiến răng, quay người oán hận nhìn chằm chằm Đỗ Duy.
Ánh mắt tràn ngập khó chịu!
Nhưng Đỗ Duy lại giả bộ thản nhiên nói: “Không thì làm thế nào?”
Thực ra hắn cũng rất xấu hổ, hắn hiểu ý của Alexis, nhưng hắn tự cảm thấy mình không nên làm như vậy.
Xác định mối quan hệ không có nghĩa là lập tức quan hệ xxx ngay.
Điều đó sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy mình là một tên cặn bã.
Cơ thể phụ nữ không có nhiều sức hấp dẫn lắm đối với hắn, bởi khi còn học pháp y ở trường đại học, hắn giải phẫu thi thể không hề phân biệt nam hay nữ.
Tình cảm phải từ từ tích lũy, nước chảy thành sông. Trong hoàn cảnh này, hắn không muốn mối quan hệ giữa hai người tiến triển nhanh như vậy.
Ít nhất thì... hãy đợi sau khi hắn trở về từ Thành phố Massas.
Alexis hứ một tiếng, mắt cô trợn lên vì tức.
Tư duy về chuyện tình cảm của phương Đông và phương Tây, đều được trau dồi từ nhỏ.
Phương Tây tương đối táo bạo, khi đối mặt với người mình thích thì phải hết lòng chiếm hữu, còn thích hợp hay không là chuyện của tương lai.
Đương nhiên, Alexis vẫn luôn cảm thấy cô và Đỗ Duy rất hợp.
Tuy nhiên, cô cũng biết tính tình của Đỗ Duy khá cứng nhắc, và cô rất tôn trọng hắn.
Đối với thứ như tình yêu, khi không màng đến thực tại, chỉ khi đôi bên tôn trọng và hiểu nhau, thì mới có thể phát triển dài lâu.
Nhưng hiểu và tôn trọng là một chuyện, không hài lòng là một chuyện khác.
“Baby, giờ anh đang khiến em nghi ngờ sức hấp dẫn của mình...”
Alexis nhìn chằm chằm vào mặt của Đỗ Duy, cúi người về phía trước, vòng tay qua cổ của hắn.
Nhưng Đỗ Duy cứng đờ, chậm rãi nói: “Em hiểu lầm rồi, em rất xinh đẹp, lại có khí chất, sao có thể không hấp dẫn.”
Alexis hứ: “Hehe, hình như em từng nghe anh nói câu này rồi, vốn từ vựng khen bạn gái của anh nghèo nản vậy sao?”
Vừa nói, bỗng ánh mắt của cô trở nên khác lạ, nói đầy dụ dỗ: “Nhưng em không thích những lời đường mật. Cách chứng mình em là bạn gái của anh rất đơn giản. Làm những gì anh nên làm.”
Rốt cuộc... cô ấy nháy mắt tinh nghịch.
Đôi mắt màu lam dịu dàng, và ngấn nước khiến người ta muốn được trầm mê đắm ở trong đó.
Đỗ Duy tự nhủ phải bình tĩnh lại.
Sau đó, hắn duỗi tay phải ra, ôm lấy cái eo thon của Alexis, và hôn nhẹ lên môi của cô.
Alexis đỏ bừng mặt, dù sao cô cũng chưa từng quan hệ, lần trước hôn Đỗ Duy, cô hoàn toàn chủ động.
Thậm chí, có chút miễn cưỡng.
Tuy sự thật đã chứng minh chuyện này không có gì sai, nhưng nếu như Đỗ Duy chủ động, cảm giác sẽ khác.
Sau một lúc lâu, rời môi...
Alexis ngay lập tức quay đầu lại sang chỗ khác, làn da từ má đến cổ của cô ửng hồng đầy quyến rũ.
Đỗ Duy vô cảm, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bầu không khí thật khó xử...
Alexis cũng học theo Đỗ Duy, giả vờ bình tĩnh, soi gương chiếu hậu tô lại son môi, rồi nói: “Em đã sắp xếp xong lịch trình hôm nay rồi, lát nữa chúng ta dùng bữa trước. Sau đó đến Ngôi nhà kinh dị trong công viên giải trí ở Quận Oroland. Em nhớ anh kể đã từng đến đó chơi, trưa thì qua nhà em, em sẽ làm cho anh bữa trưa.”
Nói đến đây, cô dừng lại và nói: “Buổi tối... nếu quá muộn, anh cũng có thể ngủ lại trong nhà của em. Giường của em rất lớn...ý của em là, nhà của em còn phòng trống.”
Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật, không nhịn được nói: “Buổi tối anh phải về nhà đúng giờ, còn Ngôi nhà kinh dị kia không thể đi vào. Nó đã bị phong tỏa.”
Alexis hỏi: “Bị phong toả? Tại sao? Lần trước anh vào không phải vẫn ổn à?”
Đỗ Duy không còn cách nào khác, đành nói: “Anh là Người Đuổi Quỷ. Em cho rằng anh sẽ một mình đến nơi như Ngôi nhà kinh dị để chơi sao?”
Alexis đau đầu: “Cho nên, có ác linh ở đó?”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Đúng vậy, còn có 1 biệt thự ở khu trung tâm Bắc Brook cũng bị phong tỏa. Trong đó cũng có ác linh, hơn nữa ác linh kia rất đáng sợ... Cho dù là anh, hiện giờ cũng không có cách nào để giải quyết.”
Giờ đã xác nhận mối quan hệ với Alexis, cô ấy cũng đã biết thân phận của mình, hắn đành nói cho cô ấy biết tất cả những nơi nguy hiểm, để tránh gặp chuyện không may.
Sau khi nghe những lời của Đỗ Duy, Alexis cảm thấy ớn lạnh.
Cô cau mày nói: “Nhiều nơi có ác linh như vậy. Chẳng phải người bình thường rất dễ gặp nguy hiểm sao? Sao không công bố những chuyện này?”
Đỗ Duy im lặng một lúc rồi nói: “Nỗi sợ hãi, và những cảm xúc tiêu cực là dinh dưỡng cho những ác linh. Khi mọi người biết về chúng, họ sẽ càng thêm sợ hãi, hơn nữa có rất nhiều người thích tìm đường chết.”
“Phong tỏa là một phương pháp rất đơn giản và trực tiếp. Mọi người đều không thể vào. Ở một mức độ nào đó, nguy hiểm có thể được giảm xuống mức tối thiểu.”
Alexis choáng váng, lúc này cô mới nhận ra bạn trai mình đang đối phó với những thứ nguy hiểm như thế nào.
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ.
Không phải cô muốn giữ khoảng cách với Đỗ Duy, mà là không muốn hắn mạo hiểm nữa.
Không gì quan trọng hơn sự an toàn của người thân, và người mình yêu.
Đỗ Duy nhìn thấy suy nghĩ của Alexis, nhưng nói bằng giọng an ủi:
“Đừng quá lo, anh chịu trách nhiệm về tất cả sự kiện ác linh ở New York, điều đó có nghĩa là anh có năng này lực. Nếu thật sự quá nguy hiểm, anh sẽ ưu tiên bảo vệ mình trước.”
Alexis khẽ ậm ừ một tiếng, vươn tay nắm lấy tay Đỗ Duy không chịu buông ra.
“Em hiểu ý của anh, nhưng bản năng của một người phụ nữ cho em biết, điều đó không dễ dàng như anh nói. Em thật sự có thể cảm nhận được trong lòng anh đang che giấu rất nhiều chuyện.”
“Đúng, anh không phủ nhận.”
“Vậy em có thể giúp gì cho anh?”
“Anh thực sự không muốn em dính líu đến những thứ đó.”
“Còn những thứ khác thì sao? Ví dụ như thông tin về bệnh viện tâm thần, lịch sử của đồng hồ cổ, v.v… Em có thể giúp anh những chuyện này, đúng không?”
Nghe đến đây, Đỗ Duy im lặng.
Cảm thụ những được xao động trong lòng, hắn cảm thấy chắc đây là cảm động.
Hắn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Sau khi bình tĩnh lại, Đỗ Duy nói: “Anh đúng là có một việc cần em giúp.”
Alexis cười: “Mời anh nói.”
Đỗ Duy trả lời: “Anh sắp đến thành phố không người Massas. Anh cần thông tin về nó, đồng thời trong khi đang ở Massas, anh hy vọng thế giới bên ngoài nghĩ rằng chúng ta luôn ở bên nhau.”
Sau khi Alexis nghe xong, ưu tư nói: “Em đã hiểu ý của anh, chuyện này cũng rất đơn giản. Em có thể cùng anh lái xe đến thành phố của ba mẹ em. Đợi rời khỏi New York, anh xuống xe rời đi. Nhưng thành phố Massas không có người sống... “
Đỗ Duy hỏi: “Em biết nơi đó?”
Alexis cau mày nói: “Xem như là biết, bởi vì vào thế kỷ trước, công ty luyện sắt lớn nhất ở đó là sản nghiệp của gia đình em.”
“Chà... rất nhiều người đã chết ở đó.”
“Nhưng thời điểm chết nhiều nhất không phải vào thế kỷ trước, mà ở đầu thế kỷ này, khi một số tòa nhà dân cư được xây dựng.”
“Lòng đất ở nơi đó đã bị khoét rỗng, cả một khu nhà tập thể bị sập xuống đất... Ít nhất vài nghìn người đã chết.”
“Khi đó em còn rất nhỏ, nhưng nhớ mang máng vụ đó ầm ĩ rất lớn, mãi về sau mới dần dần phai nhạt.”