Dịch: Hoàng Hi Bình
Vấn đề giữa James và Ryan tạm thời có được kết thúc.
Y đã bị gài.
Sau khi uống thuốc, y đã hôn mê suốt 3 ngày, suýt chết ngay trong phòng. Sau khi tỉnh dậy, thậm chí đã quên mất những gì đã xảy ra trước đó.
Chìa khóa là.
Y cũng nợ Ryan 10 tỷ đồng tiền thuốc men.
Không trả nổi, cũng đuổi không được.
Đây chính là tra tấn...
So với y, Giáo hội Twilight đã phải gánh chịu những thảm họa.
Từ Matthew đến những thợ săn cốt cán khác, không ai nghĩ chuyện này có liên quan đến Ryan.
Tư duy suy nghĩ logic của họ đã đi đến giới hạn.
Nhưng cho dù đổi là người khác, ngay cả Đỗ Duy cũng sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn của tư duy logic.
Ai có thể ngờ rằng năng lực của Ryan hóa ra là “muốn gì được nấy”.
Nhưng gã vẫn bị bệnh tâm thần.
Bản thân gã cũng không biết về năng lực của mình.
Nếu không, tất cả các thành viên của Giáo hội Twilight sẽ không đến mức nôn mửa và tiêu chảy, gần như ở mức độ ICU.
...
Mà ở New York.
Đỗ Duy đã lái xe quanh thành phố trong một thời gian dài.
Hắn vốn dĩ muốn tìm xem có “niềm vui bất ngờ” nào ở New York hay không, để lôi kéo một vài ác linh làm tay sai.
Kết quả đáng buồn là New York rất an toàn.
Tất cả ác linh đều đã được giải quyết.
Quay đầu xe, lái về phía nhà thờ ở Bắc Brook.
Đỗ Duy nhấn nút nâng cửa sổ xe lên.
Hắn nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, không khỏi thở dài: “Sao trước giờ mình không phát hiện ở New York có rất ít ác linh...”
Thật ra, ở New York không có nhiều ác linh.
Ngôi nhà kinh dị sớm rời đi, vài ác linh còn sót lại đều là phiền phức nhỏ.
Hoặc đã bị Đỗ Duy giết chết, hoặc đang ở nhà của hắn.
Muốn tìm rắc rối cũng không tìm được.
“Ác linh lần trước gọi điện thoại cho mình không biết đã đi đâu, đến giờ vẫn chưa tới tìm mình.”
“Có lẽ, mình nên chủ động?”
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu Đỗ Duy.
Trước trận chiến với ác linh Đỗ Duy, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Nếu có thể kéo thêm nhiều ác linh lên chiến xa, là tăng thêm chút phần thắng.
Tay sai càng nhiều càng tốt.
Không còn nhiều thời gian cho hắn nữa.
Đỗ Duy có trực giác có thể trong vòng hai ngày này, giáo hội và Vidar sẽ dần nảy sinh xung đột, hắn sẽ dội một ít nước bẩn để đổ mọi tội lỗi vào Vidar.
Đã đến lúc hai bên xảy ra xung đột.
Khi đó, hắn sẽ đục nước béo cò, đi đến trụ sở chính của Vidar ở Châu Âu.
Mà giờ, hắn phải tới nhà thờ.
Sáng nay, Cha Tony gọi điện và nói rằng giáo hội đã chuyển đến những món đồ mà hắn yêu cầu.
Chỉ là khi hàng được giao, còn bổ sung một ghi chú— 【Tác dụng phụ rất lớn】
...
Trưa, 12:32.
Nhà thờ Bắc Brook.
Trong phòng tiếp khách.
Cha Tony trông có vẻ phờ phạc, mắt đầy quầng thâm đưa cho Đỗ Duy một chiếc hộp làm bằng bạc.
“Nhìn xem, đây là thứ mà con muốn.”
“Nhưng thành thật mà nói, lần đầu tiên Cha nhìn thấy trên vật phẩm giáo hội gửi tới lại có dấu hiệu cảnh báo có tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Con có chắc mình thực sự muốn sử dụng thứ này không?”
Đỗ Duy vừa quan sát chiếc hộp, vừa trả lời: “Những thứ không có tác dụng phụ có nghĩa là chúng không có ích. Ngay cả những Hunter ác linh hoá đều có tai hoạ ngầm mất kiểm soát, vậy thì có gì mà chắc chắn.”
Mặt trên của hộp được hàn chặt bằng bạc.
Rất kín.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn cũng không cảm thấy hơi thở lạ.
Đỗ Duy nhướng mày: “Lấy dao găm cho con, con phải cạy nó ra.”
“Mà này, bên trong là cái gì?”
Cha Tony lắc đầu nói: “Cha không biết. Senna nói rằng công dụng được ghi trong hộp. Con tự quyết định. Nếu con không muốn thì có thể đổi.”
Vừa nói, ông vừa mở ngăn kéo, và lôi ra một con dao găm.
Vẫn là một con dao găm hình thánh giá màu bạc.
Ông ấy có rất nhiều thứ này.
Nhưng đối với Đỗ Duy, giờ thứ này chỉ có thể dùng làm dao găm.
Lấy dao găm, Đỗ Duy bắt đầu cạy hộp.
Thật bất ngờ, các cạnh của hộp đều rất chặt.
Phải mất một lúc lâu hắn mới cạy ra được.
Bên trong là một viên xúc xắc sáu mặt màu đen.
Bên dưới viên xúc xắc là một tờ giấy.
Đỗ Duy cầm lấy viên xúc xắc trong tay, cẩn thận quan sát.
Thông thường, các viên xúc xắc đều được sử dụng tại sòng bạc.
Mạt chược, bài, v.v. đều sẽ dùng đến.
Ngoại trừ màu sắc khác lạ, Đỗ Duy không phát hiện ra điều gì đặc biệt ở viên xúc xắc này.
Ở mỗi góc đều có một số.
Nhất thời, Đỗ Duy không khỏi thắc mắc.
Hắn cầm mảnh giấy dưới đáy hộp lên.
Nhìn thấy thông tin sau được viết trên giấy:
[Đỗ Duy thân mến, con xúc xắc này là thứ tốt nhất mà xơ tìm thấy cho con, nhưng nó cũng có những tác dụng phụ rất lớn. Thực sự mà nói, xơ không khuyên con sử dụng nó.][Xúc xắc hơi giống với đồng xu, nhưng nó có sáu mặt và mỗi mặt có điểm riêng, từ 1 đến 6]
[Khi con đổ được 6, ác linh nhìn chằm chằm vào con sẽ chết]
[Khi con đổ được 5, ác linh sẽ ngừng tấn công bạn, nhưng lần sau sẽ càng thêm đáng sợ hơn]
[4 có nghĩa là bình yên vô sự]
[Những điều không mong muốn sẽ xảy ra trong 3 và 2, tất nhiên sẽ rất nguy hiểm cho bạn]
[Đổ được 1 thì không rõ, nhưng những người đã sử dụng viên xúc xắc này về cơ bản đã chết sau khi đổ được 1][Cuối cùng, xơ khuyên con nên cân nhắc kỹ lưỡng]
Đọc xong, Đỗ Duy vuốt xúc xắc cứng ngắc trong tay.
Hắn nhìn con xúc xắc trông có vẻ bình thường trong tay, mí mắt nhảy loạn xạ.
Thứ này khá bất thường...
Tổng cộng có sáu mặt, 5-3-2-1 đều có tác dụng phụ, 4 thì bình yên vô sự, mà khi đổ được 6 thì sẽ giết chết ác linh.
Có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Khó sử dụng hơn tiền xu.
Chỉ có 2 kết quả cho đồng xu, may mắn hoặc xui xẻo.
Đơn giản và trực tiếp.
Chỉ là... đổ được 6 thì ác linh sẽ chết...
Sự cám dỗ hơi lớn...
Đỗ Duy nghiến răng, hắn không muốn loại chuyện không thể kiểm soát này, nhưng cũng không muốn từ bỏ cơ hội 1/6 giết chết được ác linh.
Mặc dù tác dụng phụ rất lớn.
Nhưng nó có thể được sử dụng như một vũ khí bí mật.
Hắn thường sử dụng khẩu súng kíp, và các vật phẩm khác để đối phó với các ác linh, nếu đều không hiệu quả thì có thể sử dụng xúc xắc.
“Tỷ lệ 1/6 thực ra không hề nhỏ.”
Đỗ Duy tự an ủi mình, vả lại còn Cái Bóng nữa mà.
Thứ này với hắn có hại nhiều hơn lợi, suy cho cùng, xác suất giết được ác linh bằng với xác suất tử vong của chính mình.
Tuy nhiên, Cái Bóng có thể gánh.
Đổ 6 lần liên tiếp, đâu thể lần nào cũng là...
Hmm, vậy Cái Bóng sẽ chết?
Cha Tony ở bên thấy Đỗ Duy có vẻ kỳ quái, có chút lo lắng hỏi: “Đỗ Duy, con muốn đổi cái khác sao? Viên xúc xắc này quả thực có tác dụng phụ quá nghiêm trọng, không thích hợp với con, còn...”
“Muốn tấn công ác linh, con phải đổ được 6 điểm, cứ có gì đó quái quái.”
Nghe vậy, Đỗ Duy cẩn thận cất xúc xắc đi, hắn nhìn Cha Tony, nhẹ giọng nói: “Không sao, nếu không lâm vào bước đường cùng, con sẽ không dùng thứ này.”
Nhưng ở bên trong áo gió của hắn, Cái Bóng trong mặt nạ chợt run rẩy như cảm nhận được điều gì đó.